Chương 81: Nhiệm vụ cuối cùng
Sở tổng trưởng cùng Sở Tuần bên này là hai đường, còn một đường nữa, lúc ấy ở Macao.
Hầu Tiên Tiến bao che cho con như vậy, bản thân hắn mang theo vợ trốn chạy, hắn có thể mặc kệ ch.ết sống của cha ruột, nhưng có thể không quản con trai ruột hắn, đứa con bảo bối duy nhất của hắn sao?
Con hắn lúc ấy vốn không ở Bắc Kinh. Cũng bởi vì sự tình cấp bách, kế hoạch chạy trốn gấp gáp chật vật, hơn nữa điện thoại trong nhà bị theo dõi, không có phương tiện liên hệ chỉ huy con trai chạy trốn. Hầu Tiên Tiến kinh hoảng ngồi trên phi cơ trốn chạy, đi vòng Nhật Bản, rồi được người của CIA tiếp ứng đi Mỹ. Hắn trên đường có muốn gọi điện cho con hắn, cũng liên hệ không được.
Hầu Nhất Quần lúc này ở đâu?
Hắn đang ở khách sạn Macao đánh bài.
Hầu Nhất Quần trận kia, ở Macao gần một tháng, cả ngày lưu luyến sòng bạc, câu lạc bộ đêm, thỉnh thoảng chạy tới Hồng Kông xử lý chuyện làm ăn bất hợp pháp lộn xộn của công ty hắn, qua lại cũng thuận tiện.
Hắn từ lần trước bị lão cha mắng thẳng vào mặt, tự thấy mất mặt, trong lòng bực bội khó chịu, bị mấy hồ bằng cẩu hữu khuyến khích, vì thế chạy đến Macao chơi. Hắn bao dài hạn một căn phòng xa hoa trong khách sạn, mỗi ngày sau giờ ngọ rời giường, buổi chiều hưởng dụng hải sản sang quý, chạng vạng tiến sòng bạc, bắt đầu bài bạc, chơi đến rạng sáng hôm sau, cứ thể trải qua cuộc sống phóng túng thối nát này……
Hầu Nhất Quần tiểu tử này nghĩ thế này, lão cha không cho ông trộn lẫn với Sở Tiểu Nhị, ông liền trốn hắn thật xa; lão không cho ở Bắc Kinh bài bạc, ông đây đổi chỗ đánh bạc khác, ông ở đâu mà không thể hỗn tiêu diêu tự tại! Hắn sau này mới hiểu, mình ngã một cú đau. Hắn cũng chỉ tài cán lăn lộn trong giới con cháu hồng quý ở bốn chín thành, cậy vào thân phận đặc thù, có người chống, có người nâng, thậm chí có người dựa vào thua tiền để “dâng lễ vật” đút lót lão Hầu gia bọn hắn. Phàm là đổi chỗ mới, hắn sao có thể có đất dung?
Hầu Nhất Quần một tháng kia, ở khách sạn Macao thua tiền thảm hại, gấp mười lần hắn từng bại bởi Sở Tuần.
Sở Tuần lúc trước còn giữ lại, cố ý che lấp mũi nhọn, nhún nhường Tiểu Hầu nhi, không chơi thật với hắn. Một khi rời khỏi giới thế lực kinh thành này, ở khách sạn hội tụ dân cờ bạc các quốc gia, trên chiếu bạc sành sỏi, loại gà mờ giống Hầu công tử này, xách giày cho dân cờ bạc ở đây cũng không xứng, chỉ là tên ngốc hai tay dâng tiền.
Ban đầu chỉ thua mấy vạn, ngẫu nhiên cũng thắng, khiến hắn tâm ngứa, càng rơi vào bẫy của sòng bạc……
Đến lúc sau, bắt đầu thua mấy chục vạn, liền trụ không được……
Thua tiền quá nhiều, ngay cả tài chính quay vòng trong công ty hắn cũng lấp không nổi lỗ thủng khổng lồ này. Hắn muốn động tài khoản công ty, lại phát hiện tiền trong tài khoản ngân hàng đã bị đóng băng, ai sau lưng muốn trị hắn?
Họ Sở.
Nhất định con mẹ nó là Sở Tiểu Nhị ở sau lưng giở trò quỷ, tính kế công ty hắn, Hầu công tử trong lòng suy xét.
Việc này cũng quả thật là Sở Tuần ra tay. Sở trưởng ban cùng lúc phái người theo dõi Hầu công tử, mặt khác thông qua ngân hàng xuống tay nắm mạch máu đối phương, cắt tài lộ này.
Hầu Nhất Quần khôn khéo bắt đầu tính toán, nợ tiền quá nhiều, nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng mà, lúc này muốn chạy, chạy đâu cho thoát đây. Xe Hầu công tử bị cướp, bị người ta bắt trở về. Xã hội đen bản xứ đòi nợ, căn bản không quản mày là công tử thiếu gia nhà ai, đánh đập vô cùng ác liệt. Một đám người bận đồ đen cầm rìu, trên đường phố đuổi theo chém Hầu công tử, một rìu bổ nát tấm thủy tinh chắn gió phía trước xe thể thao của hắn, xe hư nặng, mày còn dám chạy?
Lần đầu tiên bị đánh, hắn còn dám hò hét đối phương, tụi mày mẹ nó dám đánh tao, tụi mày biết lão tử ông nội tao là ai không, một đám nông dân ở cái làng chài rách nát này, đến Trung Nam Hải hỏi thăm đi!
Lần thứ hai, không dám hô, bị đánh cho thành thật. Hầu Nhất Quần lớn như vậy, chưa từng bị ai đánh thảm như thế, cứt đái đều nhanh bị người ta đánh vãi ra, khóc rống, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ……
Lỗ mũi hắn nhét bông gòn, mặt bầm tím, một cánh tay treo lên, gọi điện thoại về Bắc Kinh, đòi tiền trong nhà.
Mấy ngày ấy cha hắn còn đang phát sầu vì chuyện mở sọ chữa bệnh cho lão gia tử. Hầu Tiên Tiến ở trong điện thoại thanh âm mỏi mệt khàn khàn: “Một ngàn tám trăm vạn?”
“Thằng hỗn đản phá sản…… Lão tử không có tiền cho mày cung cấp cho bọn vay nặng lãi.”
“Hai ngàn vạn, số tiền này đủ cho ông nội mày mở sọ phá u đấy.”
“Ông nội mày bệnh tình nguy kịch, có thể sắp không được, nhanh chạy về Bắc Kinh cho lão tử ngay.”
Hầu Nhất Quần đúng là một khi xúi quẩy, uống nước lạnh cũng đau răng: “Cha, con hiện tại không thể quay về, cha giúp con một phen. Cha không giúp con trả món nợ này, bọn chúng sẽ chém ch.ết con đó! Con đi không được! Cha, cha……”
Cũng vào rạng sáng hôm Hầu gia xảy ra chuyện, Hầu Nhất Quần chạy trốn. Lúc này, hắn còn chưa biết nhà bọn họ ở Bắc Kinh bị bắt giữ, chấn động bốn chín thành. Lại gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu, một đám tất cả đều chơi trò biến mất, không tiếp điện thoại hắn, hắn mượn không được một đồng. Trèo cao, té cũng đau, không ai phủng hắn, chống hắn, “bày đồ cúng”… cho hắn nữa.
Hầu Nhất Quần đè thấp vành nón, ăn mặc bình thường, thần sắc cảnh giác. Hắn chỉ xách một cái va li nhỏ, mang theo châu báu tùy thân, ngồi chuyến tàu đầu tiên vào rạng sáng từ Macao đến Hồng Kông, tính đi qua cổng Hồng Kông tiến vào Thâm Quyến, đào thoát bọn vay nặng lãi đuổi giết. Xe mới chạy được nửa đường, vừa tới giao lộ Tiêm Sa Chủy, đột nhiên từ bốn phía xông ra mấy chiếc xe, trước sau vây xe hắn ở giữa! Từ trên xe nhảy xuống hai mươi mấy người xăm hình thanh long đầy người, hung hãn cầm búa rìu, nhãn cầu trắng dã, không nói một lời, mang theo sát khí, đi tới xe Hầu công tử!
Hầu Nhất Quần co rúm trong xe, không dám nhúc nhích, cũng không kêu to, một vũng nước tiểu từ kẽ chân chỗ đũng quần chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống xe, bản thân hôm nay sẽ bị giải quyết.
Cửa kính xe bị một rìu bổ ra.
Thủy tinh nát vụn bắn tung tóe, bắn đầy mặt, mắt thấy một rìu nữa sắp chém vào xe……
Chỉ mành treo chuông, từ góc đường quẹo ra hai chiếc xe đen, phanh gấp, trong xe nhảy xuống bảy tám gã đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính râm. Người đàn ông đầu đinh tóc đen cầm đầu, vóc dáng cao gầy, thân thủ lưu loát, một gậy đánh rơi rìu, lại vung tay! Một tên côn đồ mặt mày dữ tợn thuận theo phương hướng người này phát lực, tựa như bị một cỗ lực đạo cuốn lấy, bay ra ngoài……
Cùng ngày, dân chúng bên đường Tiêm Sa Chủy chứng kiến một cuộc chiến kinh tâm động phách, còn ly kỳ hớn mấy bộ phim xã hội đen.
Bảy tám gã đàn ông đồ đen thần bí kia giống như từ trên trời giáng xuống, nhảy vào đám người, không rút súng, cũng không lấy rìu cùng mã tấu hù dọa dân chúng. Mỗi người cầm trong tay một cây côn thép, đánh hết gậy này đến gậy khác, máu bắn tung tóe, đầu trọc cùng hình xăm thanh long nứt toác ra……
Hầu Nhất Quần ở trong xe thấy cứu tinh: “Trần…… Trần Hoán.”
Hầu công tử nhận ra, đám người này là đặc công cục 9 Quốc An, khẳng định là tới cứu hắn. Vị cầm đầu kia hắn trước kia từng nghe danh, cũng nhận ra, Trần trưởng ban, một người rất hung hãn ở cục 9.
Trần Hoán một thân áo gió đen, tác phong nhất quán tiêu sái, đạp mạnh lên trước xe, nhảy lên nóc. Hắn đơn độc chiếm cứ điểm cao, khí thế từ trên cao nhìn xuống, hung hăng nhắm vào đầu mà vung gậy, ra tay tàn nhẫn. Mắt đối thủ thoáng chốc nức toác, trên mặt hiện ra một lỗ máu làm người ta khiếp sợ, rìu trong tay bị một gậy quét qua, bay vút đi……
Cửa kính xe trước sau đều bị đập nát, Hầu Nhất Quần được ăn cả ngã về không, ôm va li từ trong xe lao ra, muốn chạy.
Hắn vừa chạy, một tên côn đồ của Thanh Long bang ở phía sau cầm búa đuổi theo. Hầu Nhất Quần quay đầu, quyết tung một chiêu taekwondo tàn nhẫn, xoay người tung cước!
Đối phương không chút khách khí, nhấc tay vung rìu!
Chân người đấu với rìu? Huyền đai ngũ đẳng cũng đỡ không được, Hầu Nhất Quần sắc mặt đại biến, vội vàng thu chân, quay đầu chạy trốn.
Hắn một tay bị thương, cước bộ lộn xộn, ngã sấp xuống, rìu liền truy ở phía sau hắn. Hắn hoảng loạn chạy trốn, một rìu kia chém vào cẳng chân, nhất thời đau đớn tê tâm liệt phế, cực kỳ chật vật.
Lại một rìu vung lên, Hầu Nhất Quần nâng va-li lên chắn. Va li bị chém đứt, tiền giấy bên trong tung bay như bông tuyết, rơi rụng hệt như hồi chuông báo tử cho lão Hầu gia nhà hắn, phất phới đầy trời, lạnh lùng thê lương……
Trận chiến chỉ kéo dài vài phút, bảy tám gã đặc công Quốc An nhanh chóng đánh lui hắc bang, thủ pháp sạch sẽ lưu loát.
Trần Hoán thong thả bước lại, nhìn Hầu công tử chân bị chém đang tru lên trên mặt đất, nhìn chằm chằm một lúc, cười ra tiếng.
Hắn đưa tay chỉnh chỉnh cổ áo, kéo người, lôi lên xe.
Hầu Nhất Quần bó bột một tay, một chân dính đầy máu, bị người kéo đi, bất bình trong mắt còn giữ lại khí phách tiểu Hầu gia.
Hầu Nhất Quần thấp giọng la hét: “Đệt con mẹ nó, dám, dám động thủ, cục 9 các người, trở về thay lão tử san bằng Thanh Long bang.”
“Này, Trần Hoán, các người đem lão tử đi đâu vậy?”
“Dừng xe, dừng xe, các người còng tôi làm gì!”
……
Trần Hoán đột nhiên quay đầu lại, cây côn dài nhỏ sắc bén trong tay để ở cổ họng Hầu Nhất Quần, đỉnh tiểu Hầu gia lập tức nói không ra lời, cổ họng run bần bật.
Ánh mắt dưới kính râm của Trần Hoán lạnh như băng: “Thành thật chút đi, trên đường đừng làm càn.”
Hầu Nhất Quần nhìn thời thế, không dám phản kháng, thấp giọng chất vấn: “Họ Trần, anh mẹ nó muốn tạo phản hả?”
Trần Hoán cười lạnh: “Chúng tôi cũng không phản, là nhà các người tạo phản.”
“Cha cậu chạy rồi, cậu cũng không thể thoát.”
“Mấy người chúng tôi, phụng mệnh bắt cậu trở về.”
Sắc mặt Hầu Nhất Quần chậm rãi thay đổi……
Tinh thần hắn gặp đả kích trọng đại, trước mắt một cú sét đánh, trời sụp đất nứt.
Cha hắn chạy rồi.
Đường đường thượng tướng Quân Ủy, quan chức quân sự cấp cao, chạy rồi……
Hầu Nhất Quần chung quy đầu óc không phải đầu gỗ, nháy mắt chợt hiểu ra, từ “chạy” này ý là gì, đây là bỏ trốn. Cả người hắn đều sụp xuống, không thể tin, nói không nên lời một câu lưu loát……
Trần Hoán cũng là người theo thời thế, hiện giờ đối với người Hầu gia, có thể có sắc hòa nhã sao? Phàm là người làm ngành này, kiêng kị nhất cùng khinh thường chính là phản đồ bại hoại trong đội ngũ, gặp một xử một, hận không thể ngay tại chỗ tử hình. Trần Hoán là phụng mệnh cấp trên, lợi dụng cơ sở ngầm của Quốc An, hiệp trợ quân đội bắt người. Bọn họ ở Macao theo dõi Tiểu Hầu tử từ lâu, âm thầm giám thị, mắt nhìn Hầu công tử bị xã hội đen rượt nợ chém thương cánh tay.
Trần Hoán lúc ấy án binh bất động, cố ý không quản, từ một nơi bí mật gần đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hầu Nhất Quần bị đánh…… Cấp trên chỉ nói phải lưu người sống, tay chân tàn phế không quan trọng. Quan trường hung hiểm, lòng người dễ thay đổi, từ cổ chí kim đều là như thế, một cây đại thụ ngã, chung quanh tuyệt không thiếu người mượn gió bẻ măng, xem náo nhiệt, không có ai đồng tình thương hại.
Lão Hầu tử chạy, Tiểu Hầu tử sa lưới.
Trần Hoán báo cáo với Bắc Kinh, thảo luận trong điện thoại: “Mục tiêu tới tay, chúng tôi đang rút về.”
Sở Tuần trả lời: “Tiểu Trần, vất vả anh một chuyến.”
Trần Hoán nhếch khóe miệng: “Ai, giúp anh em trong ngành chạy chân, chút lòng thành thôi. Bất quá tôi phải nói trước tình hình thực tế a, Tiểu Hầu tử bị người ta chém thương một cánh tay, một chân.”
Sở Tuần cũng không để ý nói: “Tay chân bị chém cũng không việc gì, mạng còn là được.”
Trần Hoán ngồi ở trong xe đón gió biển, nói chuyện phiếm mấy câu: “Tôi nói, Sở thiếu gia, tôi về sau phải xưng hô ngài, Sở trưởng ban đi?”
Sở Tuần hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hai người đồng dạng có chức vị ở ngành mình. Cục Quốc An này so với đơn vị cơ quan nhà nước bình thường ngạo mạn hơn, đãi ngộ cao; Tổng tham Nhị bộ Tam bộ lại so với Cục Quốc An càng trâu bò, là cơ quan tình báo cao cấp bậc nhất của quốc gia, thân phận thần bí, đãi ngộ rất cao. Bởi vậy, trưởng ban bên này cùng trưởng ban bên kia, địa vị lại bất đồng lớn. Sở Tuần so với Trần Hoán nhỏ hơn năm tuổi, mở miệng thản nhiên một tiếng “Tiểu Trần”, cách xa nhau tám ngàn dặm thông qua điện thoại cũng có thể nghe ra hương vị trâu bò kia. Trần Hoán lúc này nói chuyện với Sở thiếu gia, khẩu khí cũng không khác biệt, biết đối phương là nhân vật đặc biệt, hận không thể nhào lên đùi Sở Tuần, hết sức cọ vài cái.
Trần Hoán nói: “Tôi trước kia thật đúng là không biết, thì ra là cậu, đồng hành a, về sau nhiều chiếu cố.”
Giọng điệu Sở Tuần không mặn không nhạt, thái độ không nóng không lạnh: “Về Bắc Kinh gặp, có rảnh tôi tìm anh ăn một bữa cơm.”
Trần Hoán thực tích cực, vội vàng đáp: “Vậy được đó, lời này hai anh em ta định rồi a!”
Sở Tuần cúp điện thoại, đứng dưới ánh đèn tường trong buồng vệ sinh, đánh giá chính mình.
Trong gương là một người đầu trọc, ánh mắt trấn định, bình tĩnh.
Ngắn ngủi hai mươi giờ sau, thậm chí trước khi nhân viên CIA đoạt Hầu Tiên Tiến, hộ tống tiến đường vòng vào Hoa Kỳ, sân bay New York tụ tập hải quan nhập cảnh, hai người đàn ông áo đen quần đen trong thế trường xà trận ( ), ngực dán lưng, yên lặng hòa vào dòng người xếp hàng nhập cảnh, thong thả bước đi.
Người đàn ông đứng ở phía trước mặt mày tuấn lãng, tấm lưng rộng lớn, mặc một chiếc áo khoác da màu đen nạm đầy đinh theo phong cách punk ( ), quần da đen, từ phía sau nhìn lại, tóc được keo xịt tóc tạo thành kiểu tóc tùy ý, trong tay còn xách hộp đàn ghi-ta, khuôn mặt lạnh lùng. Phía sau người đàn ông đầu mào gà, dựa vào quả đầu trọc dễ nhìn, quần áo đen bó sát người phụ trợ thân hình, bởi vì quả đầu như thế, mày đen mắt sáng càng thêm nổi trội, cực đẹp trai……
Hai người cầm trong tay vé máy bay cùng hộ chiếu viết cái tên xa lạ, thân phận giả. Hóa trang, cách ăn mặc của cả hai hoàn toàn thay đổi, giống như hoàn toàn đổi thành một người khác, nếu lúc này mỗi người đứng trước mặt cha mẹ mình, cha mẹ nhận ra con trai chắc phải mất một lúc lâu!
Sở Tuần trước lúc xuất phát, là tự mình cầm tông đơ, soi gương, không chút nào tiếc rẻ, gọt một đầu tóc nâu mềm, cạo trọc. Tóc không còn, trong gương chiếu ra khuôn mặt thon dài tuấn tú, hai mắt sáng ngời hữu thần, đầu không cạo trọc lóc, còn lưu lại một tầng tóc mỏng.
Truyền Võ đứng ở phía sau, bình luận: “Mắt to.”
Sở Tuần: “Có được không?”
Truyền Võ: “Ừm…… Giống tiểu hòa thượng.”
Sở Tuần: “Có hòa thượng dễ nhìn như vầy à.”
“Như tôi ấy hả, làm hòa thượng thực đáng tiếc.”
Sở Tuần cực kỳ tự kỷ bổ sung một câu, nghiêng cằm, ngắm trái ngắm phải.
Cậu xoay người thay hình đổi dạng cho Nhị Võ nhà cậu, đối với Nhị Võ ngược lại thủ hạ lưu tình, không nỡ cạo đầu, ngại không đẹp trai. Cậu đem tóc của đồng chí Tiểu Hoắc mặt lạnh khốc suất nhuộm thành màu tím, tạo kiểu Mohicans. Sau đó lại cúi đầu sửa sang lại qυầи ɭót cho ai đó, quần ngoài, thậm chí ngồi xổm xuống kiểm tr.a giày, tự tay thắt dây giày cho đối phương……. Còn kém không ôm đùi Nhị Võ cọ mạnh vài cái.
Hai người trên thân để trần, sóng vai đứng trong toilet, tựa như trước mỗi lần xuất chinh, lẳng lặng ở bên nhau chỉnh lý hành trang. Sở Tuần vùi đầu chuyên chú, ở một bên xương quai xanh của Truyền Võ khảm micro mini vào, sau đó xoay người, soi gương, để Truyền Võ giúp cậu mang bông tai.
Ngón tay Truyền Võ thô to, thật cẩn thận sờ tai Sở Tuần. Vành tai Sở Tuần hơi ửng đỏ bán trong suốt, vị trí đeo bông tai rõ ràng sưng đỏ.
Truyền Võ nhíu mày: “Lại sưng lên, cậu vẫn mẫn cảm với dị vật, lần trước nhiễm trùng còn chưa lành.”
Sở Tuần câu khóe môi, an ủi đối phương: “Nhiệm vụ cuối cùng, về sau không dùng thứ này nữa.”
Truyền Võ cũng không vô nghĩa, từ phía sau xoa bóp thắt lưng Sở Tuần, bàn tay thô ráp, lực tay mạnh mẽ an ổn. Cũng là không nhịn được, thân thể Truyền Võ đột nhiên khuynh về phía trước, môi dán lên cái gáy nhẵn nhụi của Sở Tuần, hôn một cái, để mái tóc mới của Sở Tuần trát vào miệng mình……
Nhiệm vụ cuối cùng.
Xuất phát.
Thời gian cấp bách, giành giật từng giây, ra trận chỉ trong vòng ngắn ngủi nửa ngày, mỗi một bước trong kế hoạch đều phải trăm phương nghìn kế đoạt trước đối thủ.
Sở Tuần việc phải làm khi đó, đã không chỉ là xâm nhập hang hổ bắt một con chim hói, mà là điều động tuyến ngầm của Tổng tham Nhị bộ bọn họ trong cơ quan tình báo toàn khu vực Bắc Mĩ, thông báo cùng yểm trợ các nhân viên liên quan thuyên chuyển rút quân. Cậu là lãnh đạo Ban tình báo đặc biệt Nhị bộ, trong tay cậu có danh sách toàn bộ nhân viên cấp dưới, không cần giấy trắng mực đen đóng dấu lưu dấu vết cho đối thủ, tư liệu mọi người đều ghi tạc trong đầu cậu. Cậu sẽ không đem người của mình lưu cho đối thủ.
Trong vòng một ngày, toàn bộ các bang ở Hoa Kỳ thần hồn nát thần tính, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Thủ phủ địa phương, Đại học Washington, hai du học sinh được một người thần bí mang hành lý tiếp đi……
Một khu nhà đại học cách trụ sở CIA ở Langley không xa, một giáo sư tiếng Trung mang theo một lượng lớn văn kiện rời đi, hành tung không rõ……
Trong trung tâm vũ trụ Kennedy, một kỹ sư người Hoa mang con chip thông tin trốn đi, được nhân viên tiếp ứng nhanh chóng đưa đến biên cảnh, đi thuyền vòng Cuba về nước……
Song phương đang chạy đua với thời gian, xem ai hành động nhanh hơn.
Bản thân Hầu Tiên Tiến, lúc này còn đang ngồi trên chuyên cơ CIA tiếp hắn. Phi cơ sắp hạ cánh, bên cạnh là vài tên đặc công CIA.
Trên màn hình TV phát tin tức mới nhất. Đài truyền hình Hoa Kỳ nhanh tay nhanh miệng, gấp rút phát tin, truyền tin tức Trung Quốc tuyên bố: “Theo Beijing News, một quan chức chính phủ cấp cao Trung Quốc đã trốn khỏi ngoại cảnh, sau khi chạy trốn, nghe nói, con trai độc nhất của vị quan chức cấp cao này hiện đã sa lưới ở Macao, bị bộ Quốc An Trung Quốc bắt giữ……”
Hầu Tiên Tiến mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn hình TV, nháy mắt sắc mặt xám xịt, không huyết sắc.
Hắn nói không nên lời, ôm chặt va li văn kiện trong lòng……
Washington…… Virginia…… Florida…… Texas…… Nevada……
Las Vegas về đêm, ánh đèn huy hoàng, hai sườn phố dài nhộn nhịp du khách cùng con bạc. Tháp Eiffel mô phỏng trong bóng đêm nhấp nháy ánh đèn tráng lệ, đài phun nước nhân tạo phía trước khách sạn Bellagio đang biểu diễn ca kịch động lòng người.
Trong sòng bạc của khách sạn Bellagio, mấy ông già cao tuổi, áo mũ chỉnh tề, chơi bài Poker Texas Hold’Em.
Trong số mấy ông già này, có một người đàn ông người Hoa, chính là John White.
Nói đến, John White vì sao vừa vặn ở chỗ này? Người này về hưu di cư đến San Francisco, ở vùng duyên hải California tràn ngập ánh mặt trời mua biệt thự, du thuyền, tiêu diêu tự tại, an dưỡng tuổi già. Vợ ông hai năm trước đã qua đời, con trai học đại học rời nhà trọ ở trường, ông bình thường chỉ có một mình, mỗi mùa thu và mùa đông đến Vegas một chuyến, sống ở sòng bạc nửa tháng, đánh bài.
Đến Vegas bài bạc là ham mê riêng của John White, hai mươi năm không gián đoạn. Ông cũng là dùng phương thức này che dấu hơn một trăm vạn không rõ lai lịch thu vào hàng năm trong tài khoản ngân hàng, thù lao ông bán mạng.
Kẽ ngón tay John White kẹp một điếu xì gà, mở ra hai con bài chưa lật. TV trong phòng phát tin tức: “Ngoại giao Trung Mỹ lại xuất hiện tranh chấp, phía Trung Quốc phát ra kháng nghị…… Theo Beijing News, một quan chức cấp cao của Đảng đã bỏ trốn, phía Bắc Kinh chỉ trích Washington……”
Ngón tay lấy bài của John White dừng lại một chút, lập tức ổn định, mặt không đổi sắc xem bài, hai mắt nhìn chăm chú mặt bài, ánh mắt lại rõ ràng lộ ra tâm tình phức tạp, đầu ngón tay siết chặt lá bài……
Đây là Sở Tuần trước đó cùng Hạ Thành thương lượng: “Tin tức lão Hầu chạy trốn, trước tiên để rò ra ngoài, sớm muộn gì mọi người đều biết, không bằng chúng ta trước thả tin, thông báo nhân viên bí mật dời đi.”
Sở Tuần nói: “Còn có chuyện Hầu Nhất Quần bị bắt, chúng ta trước thả tin, bức đối thủ đàm phán, từ giữa tranh thủ thời gian.”
Trước lúc xuất phát, Hạ Thành dặn dò Sở Tuần: “Chú thật không lo lắng người khác, người phía dưới tiện trốn chạy…… Lão tử lo lắng Đại Dứa.”
Sở Tuần suy xét rất nhanh: “Họ Hầu chỉ biết thân phận con, hắn cũng không rõ chân thân Đại Dứa, hắn căn bản là không biết Đại Dứa.”
Hạ Thành suy nghĩ nói: “Phải, hắn không biết, nhưng hắn mang đi một ít văn kiện, nơi đó có tình báo chúng ta lấy từ tay Đại Dứa, tư liệu về các nhân vật đặc biệt trong khoảng thời gian cụ thể trong phạm vi có thể tiếp xúc, đối phương vừa thấy liền biết ngay…… Đây là bại lộ lớn nhất.”
Sở Tuần chậm rãi nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Nguồn:
Hạ Thành nói giọng khàn khàn: “Đúng là phần hồ sơ Đại Dứa cung cấp cho chúng ta kia, chưa từng đề cập qua Kên Kên là ai, nhưng vậy cũng đủ cho chúng ta tìm hiểu nguồn gốc bắt ra chân thân……”
Sở Tuần cơ hồ cắn môi dưới chảy máu.
Ẩn náu hai mươi năm, hai con chuột lớn, đều là cắm một đao trên ngực đối thủ, ở trái tim đối thủ đào một cái động lấy lương thực hút máu ăn thịt! “Dứa” cùng “Kên kên” nhiều năm như vậy ngấm ngầm đả kích hoặc công khai đọ sức, sao có thể vào lúc cuối cùng, bởi vì một sự vô ý làm cho Đại Dứa rơi vào hoàn cảnh bại lộ chân thân tứ phía vây quanh nguy cấp?!
Sở Tuần nói: “Sếp, tôi biết nên làm thế nào, tôi lần này sẽ mang Đại Dứa về nhà.”
Máy bay trực thăng hạ cánh ở sân bay nhỏ tại Las Vegas, nhân viên đặc công một thân đồ đen lao xuống phi cơ, phóng thẳng tới khách sạn mục tiêu. Hành động vây bắt mắt thấy hết sức căng thẳng.
Cùng lúc đó, một người mang kiểu đầu mào gà tím, lưng đeo hộp đàn ghi-ta, ngậm kẹo bạc hà, bước vào đại sảnh khách sạn Bellagio tráng lệ rộng lớn, một thân đồ đen kính râm, thân hình trên nền đá cẩm thạch chiếu ra bóng dáng.
Phía sau Hoắc Truyền Võ, Sở Tuần đầu trọc, mi đen mục tú. Cậu nhanh chóng đi qua đại sảnh khách sạn phủ kín lá sen thủy tinh, ngọc lưu ly nhiều màu phát ra ánh sáng trầm tĩnh khác thường.
Sở Tuần dịch dung tinh xảo tuyệt diệu. Rõ ràng là cậu, rồi lại hoàn toàn không giống cậu. Cậu ngay cả lông mày cũng cạo hết, không chút nào tiếc rẻ hủy mặt mũi. Cậu một lần nữa vẽ lông mày lại cho mình, kẻ viền mắt, con ngươi sáng rực sâu hun hút, biểu tình bình tĩnh.
Sở Tuần đến đây, đặc công của đối phương cũng nhanh đến.
Song phương tề tụ ở khách sạn, một lượng lớn xe ô tô màu đen có rèm che ngăn chặn cửa trước cửa sau. Ở đài phun nước trước cửa khách sạn Bellagio, vở ca kịch đang thăng hoa, cột nước uốn lượn vọt lên trăm mét trời cao……