Chương 90: Cậu bé hồ Lô
Sáng hôm sau, phòng phẫu thuật khoa ngoại bệnh viện 301, truyền nhân thần đao Trương gia phẫu thuật cho Tiểu Hoắc và Tiểu Thang.
Trương Văn Hỉ vóc dáng như khỉ ốm kia, áo blouse trắng hẹp vai chít eo, tay áo vẫn xắn tới khuỷu tay như trước, đội mũ tiệt trùng, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt mắt híp, ra hình ra dạng.
Trương Văn Hỉ sát trùng hai tay, ở cửa phòng phẫu thuật ngăn lại y tá: “Đẩy vào đi.”
Sở Tuần trong lòng khẩn trương lo lắng, rướn cổ đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Sở Tuần hỏi: “Văn Hỉ nhi, cậu làm ai trước?”
Trương Văn Hỉ là thân kinh bách chiến, một con dao trong tay từng mở cả lồng ngực, mặt không đổi sắc: “Máu tụ trong não đã hai năm, tên kia không vội, trước làm chân đi.”
Sở Tuần vì thế càng thêm khẩn trương, hai tay đút túi, ở cửa phòng phẫu thuật sốt ruột đi qua đi lại, cơ hồ sắp leo lên trần nhà vươn hai móng vuốt mèo cào tường.
“Trương thần đao” phẫu thuật, không cần đèn mổ, không cần tiệt trùng, không gây mê, hơn nữa làm người bệnh không đau không ngứa, không thấy một giọt máu.
Người này ngay cả hộ sĩ, trợ thủ bên cạnh cũng không mang, chỉ một bác sĩ, một bệnh nhân, cửa đóng, nhân viên tạp vụ chờ ngoài cửa, thuốc mỡ tổ truyền không cho người ngoài thấy.
Trong phòng im ắng, trần nhà cùng vách tường trắng toát. Hoắc Truyền Võ im lặng nằm trên bàn giải phẫu, khăn trải giường trắng tinh, người còn tỉnh, tà tà liếc nhìn Văn Hỉ nhi. Hai người đối mắt, nhanh chóng dời đi, đều hoài tâm tư, cũng không vô nghĩa.
Trương Văn Hỉ “choang” một tiếng ném lọ thuốc xuống đất.
Bình nhỏ vỡ vụn.
Một mùi hương thảo dược nhàn nhạt dẫn theo hơi thở thôn quê tràn ra, mùi thuốc chậm rãi tràn ngập cả phòng, thấm nhập hơi thở, các tế bào thần kinh, mông lung khác thường.
Trương Văn Hỉ ung dung cắt một góc khăn phủ, lộ ra bộ vị bị thương của Hoắc Nhị gia.
Trương Văn Hỉ nhìn lên, khẩu trang che, xuy một tiếng, ánh mắt cười mị thành hình trăng khuyết, tuyệt đối một bộ xấu xa.
Hoắc Truyền Võ nghiêm mặt, đứng đắn không cười, nhưng trên mặt lộ ra hai phần xấu hổ. Nửa người trên của anh mặc áo, hạ thân lột sạch, lộ ra một đoạn xương hông rắn chắc, bắp đùi cường tráng. Bộ vị dương cương hùng vĩ gồ lên, đầy đặn tuấn mỹ tráng kiện, lộ ra trọn vẹn.
Trương Văn Hỉ thì thào, hừ một tiếng: “OMG mẹ nó……”
Đều là đàn ông trưởng thành, biết những lời này ngầm có ý gì, đỏ mắt, thán phục, thậm chí lộ ra chút hâm mộ ghen tị.
Hoắc Truyền Võ trầm mặc nhún vai, xem như tiếp nhận “ca ngợi” của tiểu tử họ Trương.
Trương Văn Hỉ lại tới một câu thâm ý: “Thực lợi hại a.”
Truyền Võ “Ừm” một tiếng.
Trương Văn Hỉ hít một hơi: “Tiểu Tuần đặc biệt yêu anh đi.”
Truyền Võ: “……”
Trên gương mặt lãnh đạm của Truyền Võ chậm rãi trồi lên một biểu tình rất nhỏ, như là ý cười, hoặc như là đắc ý. Văn Hỉ nhi một câu nói, làm hiềm khích khúc mắc trước đó giữa hai người cũng tan thành mây khói. Lần trước hai người ở trên đường cãi nhau, đâm xe, nói đến cùng, đều là che chở một người.
Truyền Võ hiện giờ nhớ lại chuyện bản thân ăn no rảnh rỗi ăn bậy dấm chua, Hoắc gia cũng là không may, lần nào cũng gặp phải đối thủ. Nhưng nếu không có một hồi kia, anh cũng sẽ không biết Sở Tuần lúc bán hôn mê cả người nóng bỏng mềm mại, toàn bộ đều ướt, làm chuyện đó vô cùng thoải mái…… Tiểu Tuần khi nào thì có thể ướt sũng choáng váng một lần nữa đây?
Trương Văn Hỉ chớp chớp mí mắt, tầm mắt lập lòe bất định, ngực như có một lốc xoáy nho nhỏ, hơi phiền muộn cùng mất mác.
Tiểu Tuần khi đó chỉ làm ảo thuật bồi ngã chơi, chỉ cùng một mình ngã chia sẻ kẹo que, mỗi lần trở về Bắc Kinh đều đưa ngã về nhà cậu ấy, cùng cậu ấy ngủ một giường, cái gì tri kỷ cũng đều nói với ngã. Tiểu Tuần năm đó xinh đẹp, đáng yêu như vậy…… Ai nói đàn ông đều là tùy tiện vô tâm vô phế, ai nói anh em tốt có một người “xuất giá”, người kia sẽ không lòng dạ hẹp hòi ghen tuông?
Trương Văn Hỉ nheo mắt, đôi mắt nhỏ lại cực hữu thần, tay cầm dao như cầm bút. Lưỡi dao này tựa hồ khác với dao giải phẫu thông thường, dài nhọn sắc bén, chấm nước thuốc, lóe lên hàn quang hẹp mảnh, dưới tình huống Truyền Võ hoàn toàn thanh tỉnh rồi lại không hề nhận ra, một dao rạch mở chỗ xương hông gồ lên, da thịt bị lưỡi dao bén nhọn cắt qua, không có máu……
Hôm nay, hai ca phẫu thuật, tổng cộng làm không đến một giờ.
Sở Tuần ở bên ngoài nhìn hoa cả mắt, run rẩy, không duyên cớ nắm chặt hai tay mướt mồ hôi. Hơn hai mươi phút, Tiểu Hoắc nhà cậu đắp vải trắng được đẩy ra, đổi thành Tiểu Thang đầu cạo trọc bị đẩy mạnh vào.
Lúc này thế nhưng còn chưa đến mười lăm phút, khi Tiểu Thang được đẩy ra, đầu hoàn toàn không có dấu vết giải phẫu, chỉ có một miếng băng y tế dán ở sau ót.
Trương Văn Hỉ hiển nhiên có chút mỏi mệt, nằm trên sô pha, cổ áo blouse trắng rộng mở, khẩu trang gỡ xuống, treo một bên tai.
Sở Tuần bóp vai đấm chân cho Văn Hỉ nhi, thấp giọng hỏi: “Xong rồi?”
Trương Văn Hỉ nhắm mắt dưỡng thần: “Xong rồi.”
Sở Tuần thì thào: “Đệt, chân Nhị Võ nhà tôi cậu tốt xấu làm hai mươi phút, đầu Tiểu Thang, cũng quá nhanh, chưa đầy mười lăm phút? Đây chính là mở sọ đó!”
Trương Văn Hỉ: “Tôi với bạn trai cậu hàn huyên nhiều hai câu, trì hoãn, thương của hắn, ngã mở ra rồi khép lại năm phút đồng hồ là xong.”
Sở Tuần trừng mắt: “Trương Văn Hỉ cậu là tổ tông tôi.”
Trương Văn Hỉ lờ đi, giọng điệu không để ý: “Chuyện ba phút có thể xong, cậu bảo ngã trên bàn phẫu thuật đứng ba giờ, có mệt hay không hả? Đao cha ngã nhanh hơn, kỷ lục cao nhất một giờ làm mười tám ca giải phẫu, trình độ của ngã so với lão nhân gia còn kém xa.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần không cam lòng, vốn có chứng bắt buộc, cầu toàn, chuyện này như gà mẹ, lúc này lủi lên sô pha, cưỡi lên lưng Văn Hỉ nhi, không buông tha lắc lắc: “Văn Hỉ nhi, cậu bằng lòng chữa cho Nhị Võ, cậu phải dụng tâm chữa, có thể khôi phục hoàn hảo như ban đầu không? Đá chân còn có thể đẹp trai như trước không?”
Trương Văn Hỉ bị lắc đến choáng váng: “Đao của tôi không thành vấn đề, có thể hoàn hảo như ban đầu hay không, kia nhìn tạo hóa hắn.”
Hai người đầu kề đầu, Sở Tuần tới gần, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia quang mang uy hϊế͙p͙, như thay đổi một người khác, sắc mặt lạnh lùng, không chút khách khí: “Cậu nếu trị hư tâm can bảo bối của tôi, tôi không để yên cho cậu đâu, Nhị gia phóng điện đốt trụi não cậu.”
Sở Tuần vươn hai tay, hung ác khoa tay múa chân trước chân mày Văn Hỉ nhi.
Trương Văn Hỉ duỗi chân đạp cậu: “Mẹ tên giảo hoạt nhà cậu, bố chữa bệnh cho người nhà cậu, cậu còn uy hϊế͙p͙ ngã? Cậu dám!”
Sở Tuần nửa đùa nửa thật, đôi mắt hẹp dài nheo lại: “Cậu xem tôi có dám hay không.”
Truyền Võ đối với cậu có bao nhiêu trọng yếu?
Sở Tuần trước mặt người ngoài bày ra một ngàn gương mặt, nhưng bên trong chỉ có một khuôn mặt, một lòng, cũng rất keo kiệt. Nhị Võ nhà cậu nếu thật sự không cứu được, tàn, cậu thực sẽ nổi điên cắn người.
Trương Văn Hỉ một cước đá văng người, quay lưng cưỡi lên, cởi áo, làm bộ muốn thu thập Sở Tuần.
Sở Tuần ha ha ha cười to, thần sắc đột nhiên biến đổi, cười hì hì dính vào vai đối phương, vô lại ôm lấy, xoa xoa: “Văn Hỉ nhi…”
Trương Văn Hỉ thật sự chịu không nổi: “Cút, cút đi, đừng mẹ nó dính lấy ngã.”
“So với trước đây còn đáng ghét hơn, quá đáng ghét.”
“Nhanh cút đi, về nhà tìm họ Hoắc đi.”
……
Về nhà tìm họ Hoắc?
Sở Tiểu Nhị hiện giờ coi như dứt khoát đổi sang họ Hoắc luôn đi, vừa si, vừa điên, lại gà mẹ…… Trương Văn Hỉ xem như đã nhìn ra.
* * *
Lại nói Sở Hoắc hai người lần này ở Mỹ trải qua gian nguy, trước sau hơn nửa tháng, sau khi về kinh trị liệu dưỡng thương, nghỉ ngơi lấy lại sức, một khoảng thời gian không xuất đầu lộ diện. Trong lúc này, bên trong Bốn chín thành gió nổi mây phun, đại sự dồn dập, bao phủ kinh thành……
Thượng tầng địa chấn hàng loạt, Hầu gia hoàn toàn thất thế, Hầu Tiên Tiến phạm tội bỏ trốn, lúc này cả quá trình phức tạp đều miễn, vừa vặn một lưới bắt hết. Hầu Nhất Quần bị bắt, thế lực vây cánh còn sót lại cũng suy sụp. Đám người này năm đó bám vào Hầu gia leo lên, phần lớn đều bị thay thế, thuyên chuyển.
Gần đất xa trời phải chứng kiến cảnh bị tiêu diệt xét nhà, là mệnh trời, cũng là do người gây ra. Nghe nói, Hầu gia lão gia tử cô linh một người nằm trong phòng săn sóc đặc biệt ở bệnh viện 301, tai nghe chuông báo tử, biết vận số gia tộc đã hết, công lao sự nghiệp cả đời bị hủy dưới tay đám con cháu bất tài, bi phẫn uất ức, tự mình lấy tay rút ống…… Mặt trên chung quy đồng tình tư lịch công lao sự nghiệp lão cách mạng trước giải phóng của ông, ở Bát Bảo Sơn tổ chức buổi lễ truy điệu long trọng. Truyền thông đối ngoại chọn lọc từ ngữ, lão gia tử là “Điều trị cuối cùng không hiệu quả, bất hạnh qua đời”.
Người ch.ết đèn tắt, người đi trà lạnh, cơ cấu bên trên một lần nữa chỉnh hợp, thế lực các nơi chia rẽ lôi kéo, một thế hệ mới thay thế những người cũ. Thế hệ tranh đấu giành thiên hạ kia mắt thấy đều đã xuống mồ, lưu lại phía sau một thế hệ con cháu thủ giang sơn, chầm chậm từng bước hưởng dụng tư sản bậc cha chú lưu lại.
Đám nhân viên nắm vị trí trọng yếu dưới tay Hầu Nhất Quần ở Tổng tham Tam bộ trước kia, toàn bộ bị sửa trị bỏ cũ thay mới, đại thụ vừa đổ, hồ tôn núp dưới bóng cây nào còn có thể an nhiên vô lo. Đặc công Nhị bộ Tam bộ âm thầm mai phục, theo dõi, chậm rãi bắt đầu hành động, nhằm vào chính là phe phái Phùng gia. Phùng gia dính vào các vấn đề kinh tế nghiêm trọng, gặp chuyện không may cũng là chuyện một sớm một chiều, hiển nhiên lại là một hồi ác chiến.
Cùng lúc đó, thủ đô 60 năm quốc khánh, tổ chức hội họp long trọng, Hương Sơn Bích Vân tự truyền đến tiếng súng, phía trên tháp lâm ( ) Bạch Ngọc chim chóc kinh hãi xoay quanh, cửa chùa đẫm máu, tiếng chuông dài vang vọng……
Có người nhiều năm bần cùng khổ cực được đền bù mong muốn.
Có người rốt cục được ra tù.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào giường lớn, ngủ thẳng một mạch đến sáng, không khí trong chăn thực ấm áp.
Sở Tuần mở to mắt, Truyền Võ tựa vào ngực cậu. Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, tư thế quen thuộc, Nhị Võ vóc dáng cao lớn, mỗi lần chui vào chăn đều thích gối đầu lên ngực Sở Tuần, để Sở Tuần ôm ngủ, trong tiềm thức, vẫn đang dừng lại ở những ngày xưa cũ hai mươi năm trước.
Truyền Võ kỳ thật thức dậy đã lâu, không quá quen ngủ nướng, đúng sáu giờ chuông vang lên liền thanh tỉnh, gấp mền tập thể dục buổi sáng.
Truyền Võ không nhúc nhích, mở to mắt, cảm thụ hơi thở đều đều của Sở Tuần phà vào trán anh, đắm chìm trong ánh mặt trời.
Sở Tuần cúi đầu, nhếch miệng cười.
Truyền Võ không hé răng, một đầu chui vào ngực Sở Tuần, ôm chặt, tư thế kia hận không thể tiến vào, xé mở lồng ngực Sở Tuần, hai người hòa hợp nhất thể.
Giọng Sở Tuần mang theo mê hoặc khàn khàn: “Làm gì vậy, ßú❤ sữa hả.”
Truyền Võ há miệng ngậm vào, ʍút̼ chụt một cái.
Sở Tuần: “Ai u……”
Hai người ôm nhau náo loạn một lát. Sở Tuần đi ngủ ăn mặc chỉnh tề, khoác áo ngủ tơ lụa trơn nhẵn, đặc biệt xinh đẹp. Truyền Võ vạch áo ngủ ra, hôn lên vai Sở Tuần, nơi đó rõ ràng so với tơ lụa còn nhẵn mịn hơn. Truyền Võ ngủ rất hào phóng tùy ý, trần trụi để lộ cơ thể tinh mỹ, gà con trên qυầи ɭót bởi vì ‘chào cờ buổi sáng’ mà gồ lên, thân hình phì một vòng, rung đùi đắc ý, rục rịch.
Hoắc Truyền Võ ra khỏi chăn, chậm rãi đi vào phòng tắm. Sở Tiểu Nhị đã chiếm toilet hơn nửa tiếng, đang soi gương sửa soạn.
Truyền Võ liếc nhìn vào gương: “Không cần sửa soạn, bộ dạng nhẫm tuấn tú lắm rồi.”
Sở Tuần liếc mắt thoáng nhìn, người nào đó đang đưa lưng về phía cậu, đối mặt bồn cầu, cơ lưng nở ra thư hoãn, vạch đũng quần, xách ra chim to. Truyền Võ thở dài một hơi, trông thực thoải mái.
Sở Tuần từ phía sau ra tay, kéo qυầи ɭót anh, lộ ra cái mông tròn trĩnh xinh đẹp……
Truyền Võ cũng không để ý, thống khoái xong liền kéo quần xoay người, ôm cổ cậu siết vào trong ngực: “Tối hôm qua đi đâu?”
Sở Tuần bôi toner: “Cùng Trần Hoán với lãnh đạo Quốc An bọn họ ăn một bữa cơm.”
Truyền Võ: “Sao lại cùng hắn ăn cơm?”
Sở Tuần bôi essence: “Nói chuyện thôi, nói về người nhà bọn họ, có thể giúp liền giúp nói một câu. Tiểu Quân nhi ngốc kia, ngao nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, tính đưa người ra khỏi tù, tranh thủ làm thành tạm tha hoặc là bảo lãnh.”
Truyền Võ: “A.”
Sở Tuần bôi kem, liếc mắt: “tr.a hỏi hả?”
Má lúm đồng tiền của Truyền Võ như ẩn như hiện, đặc biệt đàn ông hừ một tiếng: “Không có.”
Sở Tuần tính bắt lại, lập tức cầm đống chai lọ kêu: “Toner… Essence còn chưa bôi đâu…… Thêm một lớp kem dưỡng ẩm…… Có ngon cậu đừng mẹ nó chạy! Còn có kem chống nắng nữa, lại đây, chạy về đây tiếp tục tr.a xét đi, thẩm vấn lão tử đi!”
Hoắc Nhị gia chạy lẹ, cũng không quay đầu lại……
Trương Văn Hỉ một thanh thần đao, quả thật là tuyệt học gia truyền, tay đến bệnh trừ, sau hôm phẫu thuật, Truyền Võ ném nạng, đi đứng bình thường. Nhưng nếu muốn khôi phục Hoắc gia quyền cước mười tám chiêu kia, còn cần hồi phục huấn luyện.
Một lát sau, đồng chí Tiểu Hoắc cầm qυầи ɭót sạch trở lại, tắm rửa thay quần áo.
Sở Tuần hí mắt nhìn: “Lấy qυầи ɭót nào đó?”
Truyền Võ xách lên nhìn: “Siêu nhân tổng động viên ( ).”
Sở Tuần: “Hôm nay thứ mấy?”
Truyền Võ: “Thứ bảy.”
Sở Tuần chỉ tay, Truyền Võ ngơ ngác, như bị đầu ngón tay kia ghim cứng.
Hoắc Nhị gia đuối lý, mím môi, yên lặng quay người, thứ bảy không phải siêu nhân tổng động viên, thứ bảy là cậu bé hồ lô……
* *
*
Ước chừng nửa tháng sau, các bộ cao tầng lại phát động một trận ác chiến, đặc công Tổng tham cùng cục Quốc An liên thủ thực thi bắt giữ.
Ngọn đèn Magnolia trên đường Trường An phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai chiếc lồng đèn đỏ thẫm trước cửa câu lạc bộ chiếu ánh hào quang u ám, để lộ sự gấp rút kinh tâm trước trận đại chiến. Khắp các góc đường có thể thấy mấy người đàn ông khốc soái đeo kính râm, bộ dạng cẩn thận, ấn tai nghe, thấp giọng liên lạc…….
Sở Tuần ngồi trong xe chỉ huy, xe lẳng lặng đậu dưới góc tối của tường thành.
Sở Tuần đeo mắt kính viền vàng, mải miết theo dõi màn hình máy tính, đọc số liệu truyền đến, thỉnh thoảng thông qua microphone mini nói chuyện với cấp dưới, xác nhận lộ tuyến hành động.
Hoắc Truyền Võ ngồi chính giữa ghế sau, một thân đồ đen, duỗi mở hai chân, chỗ đùi căng ra, vẻ mặt nghiêm túc.
Truyền Võ cẩn thận chà lau súng trường của anh, lắp đầy đạn.
Sở Tuần không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Truyền Võ: “Không thành vấn đề.”
Sở Tuần nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Chân được không?”
Truyền Võ ánh mắt bình tĩnh, mang theo cỗ quật cường cùng trầm ổn đặc thù của anh: “Mắt, súng đều sử dụng tốt.”
Sở Tuần khẽ nhắm mắt: “Đồng dạng sai lầm chúng ta không thể mắc lần thứ hai, lần này không thể để tên kia chạy ngay dưới mắt chúng ta.”
Sở Tuần gõ microphone: “Tiểu Trần, người của anh đến chưa?”
Giọng người bên kia tự tin ngả ngớn: “Sớm đã tới.”
Bản đồ địa hình trên máy tính Sở Tuần lóe ra vị trí của mọi người, ánh mắt dừng lại ngay một chấm đỏ nhỏ của một trong các máy theo dõi, theo bản năng nhìn nhiều một chút, khóe miệng nổi lên vòng cung, trăm nghe không bằng một thấy.
_______________________