Chương 5: Rời khỏi Trung Hải
Lâm Phong Dụ, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Triều Dương, một trong mười doanh nghiệp lớn nhất của Trung Hải, tài sản cá nhân trên mười tỷ nhân dân tệ.
Lúc này, phía sau Lâm Phong Dụ còn có bốn vệ sĩ dũng mãnh và một cô thư ký xinh đẹp.
Trong đó có hai vệ sĩ chính là hai người trước đây được sắp xếp ở cạnh hai cô con gái, Đặng Xuyên và Smith, hai người còn lại chính là vệ sĩ của Lâm Phong Dụ.
“Con còn mặt mũi gọi bố là bố sao? Nói, thằng này là ai?”, sau khi được vệ sĩ báo cáo, Lâm Phong Dụ lập tức bỏ lại công việc, vội vàng quay về.
Bình thường Lâm Phong Dụ không sống cùng con gái, ông ta có ra đình riêng, mẹ ruột của hai chị em Lâm Vũ Hân đã qua đời từ mười năm trước, Lâm Phong Dụ cưới một cô gái ít tuổi làm vợ, hơn nữa còn sinh được một người con trai.
Đây cũng là lý do hai chị em không thích bố ruột của mình.
Huống hồ, ông Lâm còn bắt Lâm Vũ Hân lấy một người đàn ông mà cô không yêu, chỉ vì muốn cứu vãn công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, điều này càng khiến Lâm Vũ Hân không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng, cô chẳng còn cách nào khác.
Tập đoàn Triều Dương là tâm huyết nhiều năm của Lâm Phong Dụ và mẹ ruột bọn họ, nếu cứ thế bị sụp đổ thì Lâm Vũ Hân cảm thấy thật có lỗi với người mẹ đã mất của mình.
“Anh ta là vệ sĩ của con, con đã thuê rồi!”
Lâm Vũ Hân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Sắc mặt Lâm Phong Dụ trở nên lạnh lùng, nói: “Vệ sĩ sao? Con ở ngoài tìm đại một thằng đàn ông thì có thể trở thành vệ sĩ à? Con có biết vệ sĩ làm gì không? Sao con lại có thể tùy tiện như vậy? Những chuyện khác bố có thể không quan tâm nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được!”
“Bố nói không được thì là không được sao? Là do bố bắt bọn con phải dẫn theo vệ sĩ đi học, vậy bố xem bố đã tìm loại vệ sĩ gì cho bọn con vậy? Hai tên khốn khiếp đó tối qua đã trốn đi đâu? Ha ha, con sẽ tự lựa chọn vệ sĩ cho mình, không cần bố nhúng tay vào! Bố không cần quan tâm tới bất cứ điều gì cả, bởi bố căn bản không có tư cách quản con”, Lâm Vũ Hân vô cùng ương bướng đáp lại.
Bốp!
Lâm Phong Dụ tức giận tát mạnh vào mặt Lâm Vũ Hân.
Cái tát rất mạnh, dấu tay đỏ ửng nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Lâm Vũ Hân ôm mặt, lạnh lùng nhìn bố ruột, oán hận tới mức nghẹn lời.
Lâm Phong Dụ lúng túng thu tay về, vừa rồi ông ta quá kích động, đánh xong liền lập tức hối hận, từ nhỏ tới lớn, ông ta chưa bao giờ đánh Lâm Vũ Hân.
Thực sự ông ta tức quá, nhất là khi nghe vệ sĩ nói hai cô đều ở trong khách sạn, cùng với một người đàn ông xa lạ, hơn nữa trên giường, còn có dấu vết đã làm chuyện đó!
“Con nói đi, con đã làm gì với nói?”
Lâm Phong Dụ đổ cơn lửa giận lên người Tần Hạo.
Tần Hạo đứng sau lưng Lâm Vũ Hân, chứng kiến sự xung đột của hai bố con họ, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lâm Vũ Hân lập tức cười lạnh nhìn hai tên vệ sĩ đứng sau bố mình, nói: “Làm gì à? Chẳng phải bố đã biết cả rồi sao? Một nam một nữ ở cả một đêm trong khách sạn thì có thể làm gì nào?”
Lâm Phong Dụ tức giận giơ tay lên một lần nữa.
Nhưng nhìn biểu cảm cố tỏ ra kiêu ngạo của Lâm Vũ Hân thì cuối cùng ông ta cũng không ra tay nữa.
“Mày là cái thứ không biết liêm sỉ!”, Lâm Phong Dụ tức giận chửi mắng.
Lâm Vũ Hân bật cười.
“Đúng vậy, con không biết liêm sỉ đấy! Con cứ muốn ngủ với đàn ông, thì sao nào? Con đã trưởng thành rồi, con muốn sống thế nào là việc của con, bố quản nổi không?”
Lâm Vũ Hân càng nói càng kích động, nước mắt cũng cứ thế tuôn ra.
“Mày…Tức ch.ết mất thôi!”, Lâm Phong Dụ tức giận siết chặt nắm đấm, vừa cảm thấy giận dữ vừa cảm thấy đau lòng.
Con gái ruột lại đối đầu với bố mình như vậy, những lời cô nói ra, dù là ai thì cũng đều không thể chấp nhận được.
Nhưng Lâm Phong Dụ cũng có nỗi đau không thể nói ra.
Ông ta cảm thấy áy náy, ông ta biết Lâm Vũ Hân hận mình, khi bà Lâm mất chưa được một năm thì ông ta đã cưới dì ghẻ.
Người dì ghẻ này mới mười tám tuổi khi được gả cho Lâm Phong Dụ, chỉ lớn hơn Lâm Vũ Hân bảy tuổi.
“Bố, bố đừng giận, bình tĩnh một chút, thực ra, chị không có ý đó đâu, chị cũng không phải là người tùy tiện. Người đàn ông này, là anh rể tương lai mà chị tìm cho con!”
Lâm Vũ Nghi thấy nếu tiếp tục đối đầu như này thì mâu thuẫn giữa mọi người sẽ càng lúc càng sâu hơn bèn nghiến răng bước lên giải thích.
Chỉ có điều tất cả mọi người có mặt đều sững sờ khi cô ấy nói ra như vậy.
Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn Lâm Vũ Nghi, Lâm Vũ Nghi lẳng lặng đánh mắt với cô.
Tần Hạo nhìn Lâm Vũ Hân với vẻ không hiểu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, rồi ngay lập tức mỗi người lại nhìn đi một hướng.
Chẳng có ai phủ nhận!
Lâm Phong Dụ kinh ngạc nói: “Bạn trai à? Sao bố không biết vậy?”
“Con làm gì cũng phải nói với bố sao? Có cần một ngày con ăn gì, uống gì, chơi gì, đi toilet mấy lần cũng cần báo cáo cho bố biết không?”, Lâm Vũ Hân lạnh lùng đáp.
Lâm Phong Dụ không quan tâm tới giọng điệu khiêu khích của con gái, ông ta chỉ nhìn Tần Hạo đang đứng im lặng bên cạnh, chất vấn: “Không phải con nói nó là vệ sĩ mới thuê sao? Sao giờ lại trở thành bạn trai thế?”
Lâm Vũ Hân lại định công kích ông ta, nhưng bị Lâm Vũ Nghi kéo một cái, lời nói tới bên miệng lại bị nuốt ngược trở lại.
“Sứ giả bảo vệ người đẹp đó mà bố! Hì hì!”, Lâm Vũ Nghi cười hết sức miễn cưỡng.
Tâm trạng của cô ấy cũng chẳng được tự nhiên như vẻ bề ngoài.
Một người đàn ông cướp mất đêm đầu tiên của mình, một người đàn ông mà bản thân cô không ghét cho lắm, lại đẩy anh ta vào vị trí anh rể, còn bản thân cô, đến một cơ hội mong manh cũng không có, đây chẳng phải là nỗi bi thương sao?
Lâm Phong Dụ nhìn Tần Hạo từ đầu tới chân.
Ăn mặc tùy tiện, nhìn không đủ chỉn chu, cũng không giống một người thành công, một con người như vậy, túm trên đường có mà cả nắm.
“Bố không đồng ý!”
Lâm Phong Dụ nhìn là biết ngay thân phận khố rách áo ôm của Tần Hạo, sau đó đưa ra quyết định dứt khoát.
Dường như Lâm Vũ Hân đã sớm đoán ra nên cô nói: “Bố có đồng ý hay không thì có liên quan gì tới con? Con đâu có trưng cầu ý kiến của của bố đâu!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân như muốn cố ý ra uy bèn đi tới trước, nắm tay Tần Hạo, vòng tay qua cánh tay anh, nói giọng thân mật: “Đi thôi, chúng mình đi dạo phố, em đi mua quần áo với anh!”
“Đợi đã!”
Lâm Phong Dụ bước tới trước với khuôn mặt lạnh lùng: “Hân Hân, thằng này, dù ở bất cứ phương diện nào cũng chẳng ra làm sao? Con nói xem, nó có điểm gì hơn Lý Vạn Niên chứ?”
Lý Vạn Niên, cậu ấm cực giàu có của Trung Hải, khác với Lâm Phong Dụ tay trắng lập nghiệp, nhà họ Lý là dòng họ giàu có nổi tiếng ở Trung Hải, dù là tài chính hay là các mối quan hệ thì cũng đều vượt xa so với Lâm Phong Dụ.
Bây giờ tập đoàn Triều Dương đang phải đối mặt với vấn đề tài chính rất nghiêm trọng, Lâm Phong Dụ phải nắm chặt bằng được cọng rơm cứu mạng này.
“Ha ha, anh ấy hơn Lý Vạn Niên về mọi mặt, hơn một trăm lần, một ngàn lần, làm sao con phải giải thích với bố anh ấy tốt dường nào chứ?”
“Vậy sao?”
Lâm Phong Dụ lắc đầu, nói: “Hân Hân, con còn trẻ, cẩn thận kẻo bị lừa!”
Nói xong, ông ta phất tay, cô thư ký đứng phía sau nãy giờ bèn lấy ra một tấm séc.
“Đây là tấm séc năm trăm nghìn tệ, cầm lấy rồi cút về nơi mà cậu đã xuất hiện, rời khỏi Trung Hải đi!”, Lâm Phong Dụ đưa tấm séc đã ký tới trước mặt Tần Hạo.
Lâm Vũ Hân sững sờ, cảm thấy vô cùng tức giận.
Đây rõ ràng là chế giễu trắng trợn mà!
Rõ ràng ý của ông ta là người đàn ông mà Lâm Vũ Hân tìm được này là một tên nghèo rớt mùng tơi thèm tiền, cô bị người ta lừa mà thôi.
Lâm Vũ Hân khẽ nghiến răng, im lặng nhìn Tần Hạo.