Chương 125: Võ đài ngầm
Tần Hạo đưa Đường Kiều quay trở về trường học. Trên đường đi Đường Kiều tò mò hỏi về lai lịch của chiếc xe. Tần Hạo đành phải nói là đồ đi mượn.
Cô ấy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó Tần Hạo lại lái xe tới Ngày Thứ Tám.
Vừa bước vào anh đã thấy cha nội Vương Bảo ôm một cô gái đang khóc lóc kêu gào. Vương Tú Quân ngồi bên cạnh mất hết kiên nhẫn. Cô ấy thật chỉ muốn đốt luôn Vương Bảo bằng ánh mắt của mình cho rồi.
Tần Hạo vừa bước vào, Vương Tú Quân vui mừng ra mặt. Cô lập tức đứng dậy. Đến cả Vương Bảo cũng bỏ mặc cô gái kia, vui vẻ nghênh đón anh. Trong trái tim hai anh em họ, Tần Hạo đã chiếm vị trí không hề nhỏ.
“Đi thôi, anh đợi lâu lắm rồi!”
Vương Bảo kéo tay Tần Hạo lôi ra ngoài.
Triệu Tứ Hải đã đợi ở bên ngoài từ lâu. Lần này do hắn đích thân lái xe, chủ động mời Tần Hạo, Vương Tú Quân và Vương Bảo ngồi xe của mình.
Hôm nay Triệu Tứ Hải lái một chiếc Audi 4 bình thường, trông rất khiêm tốn, không biết là hắn có dụng ý gì.
Chiếc xe chạy ra khỏi nội thành, tới một khu nghỉ dưỡng mang phong cách cổ điển ở vùng ngoại ô. Lúc này đã là hơn mười một giờ đêm. Khu nghỉ dưỡng im lặng đến lạ thường.
Thi thoảng lại có xe từ xa đi tới, lẳng lặng tiến vào trong khu nghỉ dưỡng.
Mọi thứ đều khá kỳ lạ.
Triệu Tứ Hải lái xe vào trong rồi đỗ xe, sau đó đưa ba người Tần Hạo đi vào.
Diện tích của khu nghỉ dưỡng này không hề nhỏ, mang đậm phong cách cổ xưa. Nhưng khi đi vào trong thì mới biết, mức độ sang trọng lộng lẫy của nó không kém gì khách sạn năm sao.
“Xin lỗi, xin hãy hợp tác một chút ạ!”
Khi bước tới cửa thì có hai người bảo vệ cầm thiết bị quét lên người họ, kiểm tr.a xem họ có mang theo súng hay vũ khí gì không.
Quy định của giới này là vậy. Có thể vào nhưng không được mang theo súng.
Trước mặt bốn người Tần Hạo có đôi nam nữ. Khi nghe nói phải kiểm tr.a thì người phụ nữ tỏ ra không vui nhưng người nam thì lại rất hợp tác. Anh ta không ngừng khuyên bảo người phụ nữ nóng nảy kia.
Dù sao cũng không có súng, kiểm tr.a một chút thì cũng có gì to tát đâu.
Bốn người Tần Hạo bước tới, hai người bảo vệ bèn cúi đầu cung kính nói: “Ông Tứ, ông tới rồi ạ!”
Triệu Tứ Hải gật đầu, nói: “Có bao nhiêu người tới rồi?”
“Tới gần đủ rồi ạ. Hôm nay sự kiện lớn lắm ạ!”
Tên bảo vệ cười nói.
“Ừ!”
Triệu Tứ Hải khẽ gật đầu, sau đó đưa ba người Tần Hạo vào thẳng bên trong.
Khu nghỉ dưỡng này là sản nghiệp của bang Tứ Hải. Đối với Triệu Tứ Hải thì giống như là trở về nhà của hắn. Nên người mà hắn đưa đến đương nhiên không cần kiểm tra.
Hai tên vệ sĩ cũng không cảm thấy bất ngờ. Đương nhiên chúng biết hai anh em Vương Tú Quân và Vương Bảo. Với thân phận của họ thì đến cả Triệu Tứ Hải cũng phải tận tâm phục vụ.
Nhưng Tần Hạo thì khác. Lần đầu tiên anh tới đây, hai tên bảo vệ lẳng lặng nhìn Tần Hạo. Không phải vì chúng nghi ngờ anh có vấn đề gì mà là ghi nhớ để lần sau không dám đắc tội. Bởi vì là người bên cạnh Tứ Hải.
Tần Hạo chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng phàn nàn ở phía sau.
“Kiểm tr.a cái con khỉ gì? Tại sao bọn họ lại không bị kiểm tra?”
Lại là một giọng nữ.
Tên bảo vệ bình tĩnh nói: “Các cô không biết cả ông Tứ sao?”
Người phụ nữ vội vàng im miệng, ngoan ngoãn để bảo vệ kiểm tra.
Họ đi qua một hành lang dài, tới trung tâm của khu nghỉ dưỡng, rồi đi thang máy. Nhưng thang máy không đi lên mà lại đi xuống.
Đi xuống khoảng ba tầng lầu thì chiếc thang máy mới dừng lại. Thính lực của Tần Hạo cực kỳ tốt, anh đã nghe thấy tiếng nhạc du dương làm rung động lòng người, khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết.
“Tới rồi!”
Triệu Tứ Hải quay lại cười với Tần Hạo: “Tần Hạo, hình như không phải lần đầu cậu tới đây nhỉ!”
Đúng là biểu cảm của Tần Hạo quá điềm tĩnh, không giống như lần đầu nhìn thấy trò chơi sinh tồn này. Điều này khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Tôi từng thấy khi ở nước ngoài!”
Tần Hạo nói ngắn gọn trong một câu. Anh lười giải thích.
“Quả nhiên là Tần Hạo từng sống ở nước ngoài!”
Triệu Tứ Hải, Vương Tú Quân và Vương Bảo đều thầm nghĩ vậy.
Trước đây bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì lai lịch của Tần Hạo quá thần bí. Bọn họ điều tr.a tất cả các thông tin nhưng mỗi lần lại nhận được tài liệu không giống nhau.
Họ chỉ biết Tần Hạo của hiện tại tới từ một vùng núi xa xôi. Vùng núi này sớm đã biến mất trong một trận động đất. Anh được coi như là người duy nhất còn sống sót.
Sau đó thì không điều tr.a được gì nữa.
Tần Hạo đi thẳng xuống võ đài ngầm thần bí bậc nhất của Trung Hải.
Đây là một căn mật thất hình tròn, có thể chứa được vài trăm người. Ở giữa có một võ đài hình vuông tầm sáu mét. Có hai hành lang đi về hai hướng khác nhau.
Lúc này đã có rất nhiều người ngồi xung quanh. Bọn họ đều chờ đợi trò chơi hay tối nay bắt đầu.
Sau khi Triệu Tứ Hải tới thì cuộc chiến lập tức bắt đầu.
“Thưa các quý ông, quý bà. Tiếng cổ vũ của mọi người đâu cả rồi? Hãy để chúng tôi giới thiệu nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay. Đầu tiên là quyền thủ đến từ Thanh Bang, biệt danh Hắc Đào với cú đã lốc xoáy đoạt mạng”.
MC mặc bộ vest, thắt cà vạt, cầm micro vừa dứt lời thì một đoàn người đi ra từ một bên hành lang. Dẫn đầu chính là Đỗ Thanh – đại ca của Thanh Bang. Hắn ta chỉ tầm ba mươi tuổi nhưng đã trở thành đại ca của một bang phái.
Bên cạnh Đỗ Thanh có không ít đàn em. Đương nhiên người gây sự chú ý nhất ở bên cạnh Đỗ Thanh chính là một người đàn ông mặc võ phục màu đen.
Người này cao gầy đi chân đất, sắc mặt vô cùng lạnh lùng u ám. Từ lúc bước ra cho tới giờ, hắn chỉ nhìn chăm chăm vào võ đài, không thèm nhìn bất kỳ ai ở xung quanh.
Đỗ Thanh cười khi nhìn thấy Triệu Tứ Hải ngồi ở vị trí nổi bật nhất. Hắn quay lại nói với quyền thủ của mình điều gì đó, sau đó đi về phía mấy người Tần Hạo.
Từ xa Đỗ Thanh đã cười lớn: “Ngọn gió nào đưa anh Tứ tới đây vậy? Không phải anh Tứ luôn không thích những trò vớ vẩn này sao?”
Mục tiêu của Đỗ Thanh di chuyển từ Triệu Tứ Hải qua Vương Tú Quân và Vương Bảo. Hắn ta khẽ giật mình, thu lại nụ cười, sau đó nhìn Tần Hạo. Đôi mắt như có ẩn ý gì đó.
Triệu Tứ Hải cười nói: “Tú Quân và Vương Bảo đều có hứng tới xem, tôi đương nhiên phải đi cùng họ rồi”.
Ánh mắt Đỗ Thanh hết sức cay độc. Hắn ta nhìn Tần Hạo một hồi lâu rồi nói: “Người anh em này có lẽ là Tần Hạo phải không!”
“Xem ra có nhiều người biết tôi quá nhỉ!”
Tần Hạo cười thản nhiên, đồng nghĩa với việc thừa nhận suy đoán của Đỗ Thanh.
Đồng tử Đỗ Thanh bỗng co lại. Hắn cố gắng che giấu rồi mỉm cười với Triệu Tứ Hải: “Không phải hôm nay anh Tứ đích thân xung trận đấy chứ?”
Xung trận ở đây chính là để quyền thủ của mình đi tỷ thí.
Võ đài ngầm không có quá nhiều quy tắc. Cái gọi là tỷ thí thực ra chính là trận chiến sinh tử. Mỗi lần diễn ra trận đấu thì luôn có một, hai quyền thủ ch.ết trên võ đài. Đây là một trận đấu vô cùng nguy hiểm và tàn nhẫn.
Triệu Tứ Hải cười khổ: “Tôi cũng muốn lắm nhưng có ai đấu cho tôi đâu?”
“Chú Tứ, không phải chú có tôi sao? Hôm nay tôi nhất định phải lên đài đấy!”
Vương Bảo nghe thấy thi đấu thì lập tức kêu lên.
Lời nói đó khiến Đỗ Thanh và Triệu Tứ Hải lập tức sầm mặt.
Ông nội Vương Bảo này không biết chơi cùng thể loại nào. Ai mà dám để anh ta lên đài chứ? Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì trong quá trình chiến đấu sinh tử với đám quyền thủ kia thì e rằng chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.
Lúc này Đỗ Thanh bèn liếc nhìn Tần Hạo.
- -------------------