Chương 137: Một đống lộn xộn

“Sao lại phải ngày khác chứ? Bây giờ em sẽ gọi cậu ấy ra!”
Long Tứ vừa nói vừa định gọi điện thoại.
Tần Hạo trừng mắt nhìn. Cha nội này nói là phải làm liền. Cái tính nóng vội vẫn không chịu sửa.


Nhưng sao Tần Hạo lại thấy hết sức gần gũi. Bởi họ vẫn là những người anh em cũ. Nói thật, điều đó thật khiến người khác thấy nhớ.
“Biến đi. Cậu gây ra chuyện lớn như vậy tôi lại phải đi sau dọn dẹp đấy. Ha ha, biến đi, phiền ch.ết đi được!”


Tần Hạo chửi mắng một câu. Cuối cùng cũng đuổi được Long Tứ đi.
Trời đã sáng. Tần Hạo bắt một chiếc taxi đưa hai anh em Vương Tú Quân về khách sạn rồi cõng Vương Bảo lên lầu, quăng xuống giường.
Lúc này Vương Tú Quân đã tỉnh lại. Hai mắt cô đỏ ngầu.


Tần Hạo dịu dàng nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi!”
Vương Tú Quân lắc đầu. Bỗng nhiên cô ấy nghiêm túc nhìn Tần Hạo. Nhìn một lúc lâu mới cảm thấy Tần Hạo không còn là người mà cô quen lúc đầu nữa. Anh có quá nhiều bí mật khiến Vương Tú Quân cảm thấy hết sức xa lạ.


Nhưng Vương Tú Quân không biết phải hỏi như thế nào.
Cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi: “Em có việc phải quay lại trường. Em sẽ gọi điện cho anh sau nhé!”
Vương Tú Quân từ chối việc để Tần Hạo đưa về. Cô tự bắt xe quay về trường học.


Tần Hạo nhìn theo bóng lưng cô dần khuất. Anh thở dài.
Lúc này có thêm một tiếng thở dài nữa văng vẳng bên tai anh.
Tần Hạo quay người thì nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp ở gần đó đang cười.
Là Huyết Ảnh!
“Sao vừa nãy không ra mặt gặp cha nội Long Tứ?”


available on google playdownload on app store


Huyết Ảnh không phải là thành viên của chiến đội Long Hồn, cả đời chỉ đi theo Tần Hạo. Thực ra cô đều quen biết anh chị em trong chiến đội đó nên cũng biết Long Tứ.
Huyết Ảnh là người chỉ huy đội quân thần bí này trong khoảng thời gian dài không có Tần Hạo. Đương nhiên, chuyện đó không thể công khai.


Vì dù sao thân phận của Huyết Ảnh cũng là sát thủ!
Hơn nữa còn là sát thủ nổi tiếng thế giới.
“Có gì mà gặp chứ. Tên đó vẫn y như vậy”.


Huyết Ảnh đi tới bên cạnh Tần Hạo, nhìn khuôn mặt buồn bã của anh thì không khỏi bật cười: “Sao thế? Đau đầu không biết phải ăn nói với phụ huynh thế nào à?”
“Có gì phải đau đầu chứ? Chuyện gì chẳng có cách giải quyết!”
Tần Hạo nói xong thì lấy lại vẻ tự tin.


Anh chưa bao giờ là người sợ rắc rối!
Huyết Ảnh khẽ mỉm cười, không phản đối.
Cô khẽ nói: “Không cần đau đầu đâu, em đã giải quyết xong chuyện của anh rồi!”
“Giải quyết xong rồi sao?”
Tần Hạo kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Anh thì có chuyện gì chứ?”


“Chuyện của anh không ít đâu đấy! Em chưa bao giờ thấy anh thích lo chuyện bao đồng như thế này”.
Huyết Ảnh cười hi hi nói. Cô ấy nhìn Tần Hạo, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương nhưng lại nói với giọng chua chát: “Đương nhiên, toàn là chuyện liên quan đến phụ nữ!”


Tần Hạo nghẹn họng, cảm thấy ái ngại.


Huyết Ảnh nói khẽ: “Em đã giải quyết xong chuyện về nhà họ Lý rồi. Anh không cần lo lắng. Anh cũng có thể yên tâm về Trương Bằng Phi. Tương lai của thằng bé sẽ có người lo liệu. Đương nhiên, nếu anh vẫn còn nhớ nhung cái cô Trương Hàm Hương kia thì coi như em chưa nói gì. Anh vẫn phải tự đi giải quyết thôi!”


Tần Hạo sờ đầu, ái ngại nói: “Ai theo ai chứ. Anh và cô ấy có liên quan gì đâu!”
Khi đó Tần Hạo cũng không ngờ sau khi gặp thằng bé ở cổng trường lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Càng không ngờ thằng bé lại có quan hệ huyết thống với nhà họ Lý.


Lý Quốc Phú biết bản thân còn có một thằng con trai thì nhất định sẽ không đối xử tệ với nó.
Tần Hạo không hề lo lắng về điều đó.


“Lý Vạn Niên thì sao? Thằng cha đó giống như một con chó cứ bám lấy anh. Thật phiền phức!”, Tần Hạo lắc đầu. Nói cho cùng thì mối thù hận giữa anh và Lý Vạn Niên không dễ giải quyết gì cho cam.


“Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội gây rắc rối cho anh nữa đâu. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, em đã thay anh diệt trừ rồi!”
Huyết Ảnh nói với giọng điềm nhiên, giống như việc đó chỉ như là giẫm ch.ết một con kiến trên đường. Nghe hết sức thờ ơ.
Tần Hạo giật mình: “Có cần phải ác thế không!”


“Anh tưởng em giết hắn ta sao? Ha ha, vậy thì có phải là hời cho cha nội đó quá không? Anh yên tâm, em có cách đối phó với hắn!”, Huyết Ảnh nói với vẻ khinh thường.
Tần Hạo lắc đầu. Anh không còn nghĩ tới những chuyện đó nữa.


“Nói ra thì thấy đúng là trùng hợp. Có rất nhiều chuyện thú vị nhé! Em vô tình phát hiện ra một vài điều bất ngờ, anh có muốn biết không?”, Huyết Ảnh bỗng nhiên cười nói.


Thấy Tần Hạo im lặng, Huyết Ảnh bèn lên tiếng: “Có một vài người tìm được con trai ruột, còn một vài người lại không có con trai ruột. Còn có một vài người thì nhận lầm con trai nữa. Ha ha. Những chuyện của anh sao mà lại khéo đến thế chứ!”
“Hả?”
Những lời nói đó khiền Tần Hạo hoang mang.


Huyết Ảnh cười nói: “Anh đợi xem kịch hay là được rồi. Bây giờ anh nên quay về trường đi. Ở đó có người đang đợi anh đấy!”
Tần Hạo biết cô ấy đang nói tới Vương Tú Quân nên cũng không do dự. Anh chỉ phất tay, bắt xe rồi rời đi.


Huyết Ảnh đứng lại một hồi lâu, nhìn theo hướng Tần Hạo rời đi. Sau đó cô mới quay đầu lại nhìn về phía bóng hình đang lúc ẩn lúc hiện ở một góc đường. Cô khẽ lên tiếng: “Các người muốn tự bước ra hai là để tôi lôi ra đây?”


Không biết là những lời nói này dành cho ai nhưng Huyết Ảnh không bao giờ nghi ngờ vào khả năng phán đoán của mình.
Một lúc lâu sau mà ở góc đường vẫn không thấy động tĩnh gì.
Huyết Ảnh cười lạnh lùng. Cô di chuyển, đạp mạnh chân, lao về phía góc ngoặt rồi thò tay túm lấy một người lôi ra.


Oanh Oanh!
Là cô ấy!
Là hai vệ sĩ mà Triệu Tứ Hải cử theo sát Tần Hạo. Đương nhiên có phải để bảo vệ Tần Hạo hay không thì không ai biết.


Oanh Oanh hoàn toàn không ngờ cô gái thần bí trước mặt lại có năng lực mạnh như vậy. Điều đó hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ấy. Thân pháp của Huyết Ảnh giống như hồn ma, không thể nào dự đoán được.
“Vẫn còn một người nữa. Bước ra đi!”


Cơ thể bé nhỏ của Huyết Ảnh phát ra một luồng sức mạnh ghê người. Cô nhấc bổng Oanh Oanh lên, bóp cổ cô ấy lơ lửng trên không trung. Một luồng sát khí bừng bừng bạo phát.
Một bóng hình giống y hệt Oanh Oanh thoắt hiện ở một hướng khác.
Là Yên Yên!


Cặp đôi song sinh này trước giờ luôn hành động cùng nhau.
Lúc này, Yên Yên căng thẳng đứng ngay phía sau Huyết Ảnh, nhìn chăm chăm cô thiếu nữ trước mặt như nhìn một kẻ địch.
“Thả chị tôi ra!”
Yên Yên khẽ quát.
Nhưng điều đó chẳng có chút sức uy hϊế͙p͙ nào đối với Huyết Ảnh.


Huyết Ảnh từ từ quay người lại. Cô buông tay khiến Oanh Oanh ngã xuống đất. Oanh Oanh ôm cổ, nhìn thiếu nữ trước mặt với vẻ hãi hùng. Cơ thể Oanh Oanh khẽ run rẩy, mắt không dám tin.


Huyết Ảnh khẽ nói: “Hai cô là người do Diệp Thanh Trúc cử tới phải không? Tới từ đâu thì cút về đó. Nếu để tôi còn nhìn thấy các người theo dõi anh ấy một lần nữa thì tôi sẽ giết ch.ết đấy. Đừng không tin. Những lời tôi nói ra thì chưa bao giờ là không thực hiện được!”


Oanh Oanh sợ hãi nhìn cô ấy: “Sao cô biết?”
“Ha ha, khó đoán vậy sao? Triệu Tứ Hải là thể loại gì? Nếu loại chó má như ông ta mà có được thuộc hạ đắc lực như hai cô thì đã thống nhất ba bang bốn hội từ lâu rồi”.
Huyết Ảnh cười lạnh lùng, nhìn hai cô gái với vẻ khinh thường rồi bỏ đi.


Nhưng cô vừa bước được hai bước thì bỗng cảm thấy hai luồng sát khí từ phía sau ập tới.
“Muốn ch.ết à!”
Huyết Ảnh quay phắt đầu lại, ngón tay phải như điện phản công lại chưởng đánh mà Oanh Oanh và Yên Yên mới tung ra.
- -------------------






Truyện liên quan