Chương 68: Đoá hoa
Cả hai đang dùng bữa tại nhà hàng gần đó, Thẩm Thu vẫn đang trong tâm trạng thấp thỏm, cô gọi điện thoại cho các học sinh khác.
Học sinh kia nói, Triệu Cảnh Hàng ném Tạ Cảng xuống đất rất nhanh, không tỷ thí nhiều, cho nên Tạ Cảng cũng không bị thương.
Lúc này Thẩm Thu mới yên lòng, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng khó chịu nói: “Em lo cho tên nhóc kia vậy à?”
“Em không yên tâm.”
Lời Thẩm Thu nói là nghiêm túc, tư thế đánh của Triệu Cảnh Hàng cô đã nhìn thấy, vừa sạch sẽ lưu loát, vừa ra đòn nặng.
“Nếu anh thật sự muốn đánh cậu ta, thì cậu ta cũng không ra ngoài được?” Triệu Cảnh Hàng hừ lạnh một tiếng: “Em không tin anh.”
“Em không phải không tin anh, em đương nhiên biết anh sẽ không đánh em ấy thật, em chỉ sợ anh vô tình đánh mạnh quá thôi, cho nên mới đi hỏi một chút xem em ấy có bị thương không.”
Triệu Cảnh Hàng không hé răng, cầm đũa ăn cơm, vẻ mặt có chút bực bội.
Thẩm Thu liếc nhìn anh một cái, gắp đồ ăn cho anh: “Được rồi, thật ra em không phải không tin anh, anh đừng giận nữa.”
Triệu Cảnh Hàng không ăn đồ ăn cô gắp, buông đũa xuống, sau đó ngả người ra sau: “Ăn no rồi.”
“Được.” Thẩm Thu cũng buông đũa xuống: “Em cũng vậy, đi thôi.”
Triệu Cảnh Hàng gọi phục vụ tới thanh toán tiền, hai người đi ra ngoài.
Cơn tức giận trên người anh vẫn chưa tản ra, trên đường đi không nói gì, anh thầm nghĩ Thẩm Thu chắc chắn sẽ nói vài câu dễ nghe. Nhưng đang đi bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu nữa, anh sửng sốt, quay đầu lại.
Thấy cách đó không xa, Thẩm Thu đã đi hướng khác.
Tức giận?
Triệu Cảnh Hàng ý thức được điều này, cơn tức giận trên người lập tức tiêu tan. Anh hoảng loạn, chạy về phía cô: “Thẩm Thu!”
Anh nắm cô lại, nói: “Được được được, anh sai. Là anh sai rồi, anh biết sai rồi được không, em đừng tức giận.”
Thẩm Thu ngước lên nhìn anh.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Gan em cũng lớn thật…… Anh tức giận vậy mà em cũng không quan tâm anh. Đi đâu vậy.”
Thẩm Thu nhìn anh một lúc, đột nhiên cười nhẹ: “Bên kia có bán hoa.”
Triệu Cảnh Hàng không rõ nguyên nhân: “Cái gì?”
Thẩm Thu kéo anh, đi tới máy bán hoa tự động phía trước, cô làm theo chỉ dẫn, lấy điện thoại ra quét 10 tệ.
Sau đó, trong máy thả ra một bó hoa nhỏ, màu hồng tím, có một mùi thơm thoang thoảng.
Thẩm Thu đẩy hoa cho Triệu Cảnh Hàng: “Đây.”
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn, lại ngước mắt lên, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.
Thẩm Thu nói: “Tặng.”
Triệu Cảnh Hàng đờ người hai giây, nghi ngờ nói: “Một người đàn ông như anh, em tặng hoa cho anh……”
“Đàn ông cũng có hoa mà.” Thẩm Thu ôm cánh tay anh: “Vừa rồi là do em, anh tức giận là phải, nhưng mà, em tặng hoa cho anh, anh bớt giận nha.”
“Vì mua hoa nên em mới đi……”
“Chứ anh nghĩ vì sao?”
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, trong nháy mắt, trái tim mềm nhũn như sắp sụp đổ.
Vừa rồi anh còn tưởng là cô tức giận, hóa ra là cô muốn mua hoa để dỗ anh.
“Thế nào, đẹp không?” Thẩm Thu thấy anh không nói gì, liền hỏi.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng nhếch lên: “Đẹp, em mua, làm sao có thể không đẹp cho được.”
“Về nhà thì cắm vào bình hoa trong phòng khách.”
“Được.”
“À đúng rồi, gần đây dì Lương không ở nhà, trong nhà cũng không có gì ăn. Không thì, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn về đi?”
Triệu Cảnh Hàng lớn vậy rồi, số lần anh đi siêu thị chỉ đếm trên đầu ngón tay, nơi đó đối với anh thật xa lạ, thậm chí lúc trước anh còn thấy đi siêu thị rất lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ nghe cô nói, nghĩ tới hình ảnh có thể cùng cô đi qua từng gian hàng, chọn chọn lựa lựa, cười cười nói nói, giống như vợ chồng vậy…… Giống như, như vậy cũng không lãng phí thời gian lắm.
“Không thích đi siêu thị à? Hay anh vội về nhà có việc?” Thẩm Thu thấy dáng vẻ chần chừ của anh, liền nói: “Vậy, chúng ta về nhà kêu cơm hộp đi.”
“Đi.”
“Hả?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Đi siêu thị đi.”
……
Tối hôm qua, Triệu Thanh Mộng ngồi uống rượu với đám bạn, nhàm chán ngồi lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè.
Đột nhiên, cô phát hiện một bạn bè vừa xa lạ vừa quen thuộc trong vòng bạn bè của mình.
Quen là bởi vì, người này là anh trai của cô, Triệu Cảnh Hàng.
Xa lạ là bởi vì, anh chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè của mình.
Ảnh này là ý gì?
Hoa?
Một bó hoa?
Triệu Thanh Mộng lập tức bình luận ở dưới: 【 Em? 】
Một lúc sau, Triệu Cảnh Hàng trả lời cô ấy một dấu chấm hỏi.
Triệu Thanh Mộng: 【 Anh, mua hoa cho ai vậy? 】
Triệu Cảnh Hàng: 【 Thẩm Thu tặng anh 】
Triệu Thanh Mộng: 【 】
Doãn Hưng Trình: 【 Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, bắt đầu rải thức ăn rồi 】
Triệu Cảnh Hàng: 【 Thức ăn gì, chỉ là một bó hoa mà thôi, cậu có? 】
Doãn Hưng Trình: 【……】
Thẩm Thu rất ít khi lướt vòng bạn bè, lúc cô lướt vòng bạn bè thì trời đã tối.
Sau khi xem những bình luận bên dưới, cô chạy từ phòng khách tới phòng bếp.
Buổi tối bọn họ chỉ nấu một ít sủi cảo, Triệu Cảnh Hàng xung phong nhận việc, sẽ để sủi cảo trong nồi.
“Tại sao anh lại đăng bó hoa lên vòng bạn bè.” Thẩm Thu hỏi.
Triệu Cảnh Hàng quay đầu lại liếc mắt cô một cái: “Đẹp.”
Thẩm Thu: “Bình thường anh cũng không đăng lên vòng bạn bè……”
Triệu Cảnh Hàng: “Bạn gái anh lần đầu tiên tặng hoa cho anh, anh muốn lưu lại kỷ niệm.”
Thẩm Thu khẽ cười, đi tới bên cạnh anh: “Cái kia hơi nhỏ, lần sau em sẽ mua cái lớn hơn, nếu không người khác sẽ nghĩ em keo kiệt.”
“Em không biết đâu, vừa rồi Doãn Hưng Trình có gọi điện cho anh, chửi anh rất nhiều, hoàn toàn không sợ ch.ết.”
“Câu trả lời của anh cũng đủ làm cho người ta giận…..”
Triệu Cảnh Hàng hoàn toàn không quan tâm, vớt sủi cảo trong nồi, nói: “Nấu khoảng 6 phút nữa là ăn được rồi.”
“Ừm.”
“Đi ra ngoài ngồi đi, để anh mang ra.”
Thẩm Thu xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại.
Triệu Cảnh Hàng vẫn còn vụng về khi cầm chén đũa, trình độ vào bếp vẫn còn thấp. Nhưng anh làm rất nghiêm túc…… Dáng vẻ đó, hoàn toàn khác so với anh của ngày thường.
Không…… Thật ra khác xa với anh trước đây, là từ khi bắt đầu ở cùng cô, dường như anh cố ý hay vô tình mà để bản thân học một ít chuyện mà trước đây anh chưa từng làm.
“Được rồi, ăn đi.” Sau khi bưng hai chén sủi cảo lên, Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu ăn hai miếng, nói: “Mùi vị rất ngon.”
“Anh không vào bếp thường xuyên, nhưng anh cũng không thiểu năng trí tuệ, mấy món bình thường anh cũng có thể nấu.”
Thẩm Thu: “Ồ, nhưng mà…… Hôm nay anh xuống bếp, làm em có chút bất ngờ.”
Triệu Cảnh Hàng: “Có gì bất ngờ.”
“Không giống anh.”
“Như thế nào, cảm động à?”
Thẩm Thu: “…… cảm động.”
“Về sau anh sẽ học cách chăm sóc em.”
“Hả?”
“Triệu Tu Diên chăm sóc em mười mấy năm, anh có thể bù đắp.”
Thẩm Thu ngơ ngác.
Cô nghiêm túc nhìn Triệu Cảnh Hàng, kỳ thật muốn nói, mười mấy năm qua cô không được chăm sóc như này, cô không có thói quen được chăm sóc thế này.
Nhưng……cô không nói gì. Bởi vì cô phát hiện, cô rất thích cảm giác Triệu Cảnh Hàng vụng về chăm sóc mình.
Sau khi hai người ăn xong sủi cảo, Thẩm Thu dọn dẹp chén đũa vào bếp.
Khi cô đang dẹp chén đũa vào tủ rửa chén, Triệu Cảnh Hàng lại đi tới, ôm cô từ phía sau.
Thẩm Thu: “Dơ lắm, anh ra ngoài trước đi.”
Triệu Cảnh Hàng nghe xong, xoa tai cô: “Nhanh lên, làm xong thì chúng ta lên lầu.”
Thẩm Thu quay đầu lại liếc anh một cái: “Vừa mới cơm nước xong, lên lầu làm gì?”
Là
Triệu Cảnh Hàng: “Em nói xem làm gì?”
“…… Sau khi ăn xong không nên vận động mạnh.”
“Không sao, chúng ta không vận động mạnh.”
Thẩm Thu không còn gì để nói, cười mắng: “Cút đi.”
“Không cút.”
Triệu Cảnh Hàng ôm cô một lúc, càng không nỡ buông cô ra. Anh nhìn sườn mặt của cô, đột nhiên nói: “Thẩm Thu, không thì em dọn tới đây đi.”
——
Sau Quốc Khánh, Thẩm Thu đi tới nhà của Triệu Tu Diên.
Cô đã tới vài lần, không tính là quen thuộc, lúc này vẫn là chú Lý tới đón tiếp cô.
Khi cô tới đây, dì giúp việc trong nhà đã làm đồ ăn sẵn.
“Tiểu Thu, mau ngồi mau ngồi, đều là mấy món con thích ăn.”
Thẩm Thu ngồi xuống bàn ăn: “Sao nhiều vậy ạ, ba người chúng ta ăn cũng không hết.”
Chú Lý: “Khó có dịp cháu tới, chú rất vui, thiếu gia cũng rất vui, đương nhiên phải làm nhiều đồ ngon rồi.”
Thẩm Thu: “Cảm ơn chú Lý.”
“Cháu nói cảm ơn với chú cái gì, đứa nhỏ ngốc.”
Triệu Tu Diên gắp cho cô một miếng thịt: “Nếm thử cái này đi, có giống mùi vị mà dì Tiền đã làm không?”
Dì Tiền là người giúp việc ở thành phố Lâm khi cô còn ở đó, từ nhỏ tới lớn đồ ăn Thẩm Thu ăn đều do dì ấy làm.
Thẩm Thu cắn một miếng: “Ừm…… Có chút giống.”
Triệu Tu Diên nói: “Anh cố ý để dì Tiền dạy dì ở đây, nếu thích ăn, về sau lại đây nhiều một chút.”
Thẩm Thu gật đầu.
Cả ba vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn xong, thì ra phòng khách ngồi.
Đi được nửa đường, Triệu Tu Diên đi vào thư phòng nghe điện thoại, bên cạnh chỉ còn chú Lý.
“Gần đây ở cùng Triệu Cảnh Hàng thế nào?”
Vừa rồi đề tài này chưa được nhắc tới, chú Lý thấy Triệu Tu Diên không ở đây, mới hỏi một câu.
Thẩm Thu nói: “Bọn cháu khá ổn.”
“Ba của cậu ta…… Có làm khó cháu không?”
Thẩm Thu: “Không có, thật ra cháu cũng không gặp ba anh ấy nhiều lắm.”
“Vậy là tốt rồi, Tiểu Thu, nếu như cháu ở với Triệu Cảnh Hàng có ủy khuất, cháu nhất định phải nói với chú, chú và thiếu gia luôn ở bên cháu.”
Trong lòng Thẩm Thu có chút cảm động: “Cháu biết rồi, chú Lý.”
Chú Lý gật đầu, khẽ thở dài, nói: “Tiểu Thu…… Chú, hối hận.”
Thẩm Thu sửng sốt: “Cái gì?”
“Năm đó cháu mười sáu tuổi, có một lần cháu giành được giải Taekwondo, lúc đó chú không nên nói với con về chuyện kia.”
Thẩm Thu giật mình, ký ức dừng lại khi cô còn nhỏ.
Cô biết, chú Lý đang nói gì.
“Chú nói những lời đó cũng không sai.” Thẩm Thu cười nhẹ: “Chuyện trước kia, không cần nhắc lại.”
“Chú biết bây giờ nói gì cũng đã muộn, nhưng sau một khoảng thời gian, chú, nhớ lại chuyện cũ. Có lẽ, lúc trước chú không nên nói gì, tình cảm của cháu dành cho thiếu gia ——”
“Chú Lý.” Thẩm Thu ngắt lời ông: “Đều bỏ qua đi.”
Chú Lý dừng một chút, đột nhiên hoàn hồn.
“Thật là, chú nói gì vậy chứ, hiện giờ cháu hạnh phúc như vậy, thiếu gia cũng vui rồi, như vậy là đủ rồi.”
“Dạ.”