Chương 67
Hoàng thất gia yến đương nhiên không giống với gia đình bình thường, món ăn nào cũng xa hoa xỉ mị, dùng những chất liệu hiếm quý ngon lành nhất.
Mâm tiệc bày ra trước mắt, mở đầu là Lạc Dương yến hay còn gọi là mẫu đơn yến thái, tiếp theo là bánh bột hấp, đồng tâm sinh kết phù và những món ăn lưu hành đương thời khác, cuối cùng, món ăn chủ đạo là hồn dương đọa hốt, là do đầu bếp Trường An đặc biệt làm, như hiến vật quý mà đặt ở ngay chính giữa yến hội.(*)
Ở một bên khác là một vài món tráng miệng đẹp mắt, quý phi hồng, kim linh chích, ngọc lộ đoàn, tử long cao, các món ăn tinh xảo bày ở một nơi, gợi lên khẩu vị của mọi người.
Trong bữa tiệc này, không nói đến những món khác, chỉ riêng hồn dương đọa hốt đã rất cầu kỳ, cách làm là nhồi thịt cừu non vào trong ngỗng, lại tiếp tục cho thêm gạo nếp mịn nhuyễn, sau khi làm xong, thịt cừu và gạo nếp được lấy ra, chỉ còn dư lại thịt ngỗng ngọt mềm mà không ngấy, cắn vào miệng liền tan, vị thơm ngon đọng lại trong ký ức.
Vương Phúc bên cạnh Võ hậu thay Lý Hoằng chuẩn bị một miếng thịt ngỗng, sau khi dùng đũa cẩn thận phân tách mới đưa đến mâm kim ngân trước mặt Lý Hoằng.
"Đây là món khi còn bé ngươi thích ăn nhất, ta đã đặc biệt dẫn theo đầu bếp từ Trường An đến, nhanh nếm thử, để xem có phải mùi vị như trước kia không."
Vương Phúc lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cùng Bùi thị, Bùi thị hiểu ý, dùng đũa chọn một miếng thịt nhỏ, cẩn thận từng chút hướng về phía môi Lý Hoằng.
"Đây là tâm ý của mẫu hậu, cũng nên ăn một chút." Bùi thị biết y mang khúc mắc trong lòng, làm dáng một chút, nói nhỏ, "Tính khí thiên hậu thế nào ngài cũng biết, nếu ngài không ăn, chẳng phải làm liên lụy đến đầu bếp kia sao."
Hai người cũng coi như tương kính như tân đối với nhau ba năm, Bùi thị cũng nắm rõ vài phần tính cách Lý Hoằng, dưới khuôn mặt luôn mang nét cười hiền hòa lại là khung xương cứng rắn, chỉ có dùng tính mạng người vô tội uy hϊế͙p͙ y mới bằng lòng lùi một bước.
Lý Hoằng cũng không từ chối, ăn một miếng, miệng lưỡi đã quen vị thuốc cũng không nếm ra được mùi vị khác, nuốt miếng thịt xuống.
Nhìn cổ họng hơi động của y, Vương Phúc mới thở phào nhẹ nhõm, híp mắt cười trở về bên người đế hậu, nói với Võ hậu: "Xem ra vẫn là ngài biết rõ khẩu vị của điện hạ."
Dù sao cũng là gia yến, lớp trang điểm của Võ hậu hôm nay không quá dày, vài nếp nhăn nhợt nhạt hiện trên trán lại khiến nàng trở nên gần gũi hơn so với bình thường rất nhiều.
Ánh mắt ân cần của nàng rơi trên cần cổ gầy gò của Lý Hoằng, trong lời nói cũng mang theo ba phần thương tiếc: "Món ăn này có thể tẩm bổ cho thân thể, nếu như Hoằng nhi yêu thích, ta liền lệnh cho đầu bếp ở lại biệt uyển, những lúc muốn ăn có thể dặn dò đi làm."
"Không cần làm phiền mẫu thân, món ăn này, ta sau này cũng sẽ không ăn nữa."
Lý Hoằng trong veo nở nụ cười, nụ cười này nhẹ tựa đông phong vô ý thổi qua cùng ba phần hàn ý đầu xuân, lạnh lẽo lướt qua tim mọi người.
Võ hậu rũ mắt nhìn y, nụ cười vẫn hòa ái: "Có phải là ăn chán ngấy, cảm thấy không thích?"
Lý Hoằng chậm rãi lắc đầu: "Khi còn bé chỉ biết món này có mùi vị ngon mà không biết cách làm, bây giờ mới biết phải dùng cừu non ba tháng và ngỗng con, dịp săn bắn mùa thu còn có lệnh không bắn ấu nhạn, huống chi là trong yến hội, như vậy liền không đành lòng ăn nữa."
Vẻ mặt Võ hậu có chút cứng ngắc nhưng rất nhanh đã lại nở một nụ cười hoàn hảo: "Ta quên mất, Hoằng nhi rất mềm lòng, đương nhiên không thích loại đồ ăn như vậy. Vương Phúc đến, nói cho đầu bếp, món này sau này đều dùng thịt cừu và ngỗng trưởng thành để làm."
Vương Phúc đến "Dạ" một tiếng, đang chuẩn bị chạy đi truyền khẩu dụ lại nghe thấy dưới mâm truyền tới một tiếng cười nhạo khinh thường.
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía ấy, người cười không phải ai khác, chính là vị chạm vào nóng bỏng tay, được cho là thái tử kế nhiệm, Phái vương Lý Hiền.
Hắn năm nay cũng vừa quá hai mươi, chính là tuổi còn đầy nhiệt huyết hăng hái, đôi mày thanh tú như liễu mùa xuân, trong vẻ phong lưu lại mang theo ba phần lạnh lùng sắc bén.
Bên môi Lý Hiền vẫn ngậm nét cười trào phúng, tựa như khẩu dụ của Võ hậu là truyện cười đệ nhất thiên hạ mới khiến hắn không nhịn được mà mất đi dáng vẻ thường ngày trước mặt mọi người.
"Hiền nhi, sao ngươi lại cười?" Võ hậu nhìn Lý Hiền, khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn không nên sinh sự.
Vẫn là Thái Bình không kìm nổi hiếu kỳ, vừa cắn đầy miệng ngọc lộ đoàn, chưa kịp nuốt xuống đã lúng búng trong miệng: "Hiền ca ca, ngươi cười cái gì vậy... ợ!"
Nàng vừa ăn vừa nói chuyện, không ngờ ợ ra một tiếng, chọc cho cả sảnh đường cười vang.
Lý Hiền rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đến bên người nàng, thay nàng vỗ vỗ lưng áo để thuận hơi rồi mới cười nói: "Ta cười mẫu thân không hiểu tâm của Hoằng ca ca."
Thái Bình lúc này mới bình thường lại, tò mò hỏi, "Tâm của Hoằng ca ca là gì?"
"Ngươi nghĩ xem, mất đi ngỗng nhỏ và cừu nhỏ, thương tâm nhất là ai đây?"
Lý Hiền cúi đầu cưới với Thái Bình, đôi mắt đen tựa nước sơn lại hơi liếc nhìn Võ hậu, trong đó có một tia hàn ý khó thấy.
Thái Bình suy nghĩ một chút: "Nhất định là mẹ ngỗng và mẹ cừu rồi, bọn nó nhìn con mình bị bắt lên bàn ăn, chắc chắn là cực kỳ khổ sở."
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng không nhịn được mà buồn phiền, nhìn hồn dương đọa hốt thơm phức trước mặt cũng không động đũa được nữa.
Lý Hiền xoa xoa đầu nhỏ đang ủ rũ, an ủi: "Vẫn là tiểu muội của chúng ta thông minh, hiểu rõ tâm sự của Hoằng ca ca nhất, mẫu thân mặc dù có ý tốt lại không hiểu nơi thương tâm thực sự của Hoằng ca ca a."
Lời vừa nói ra, tiếng cười trong sảnh như đóng băng, nhất thời trở thành một mảnh tĩnh mịch trầm mặc.
Lời này rõ ràng trào phúng Võ hậu không hiểu nhân luân thân tình, ám chỉ nàng ác độc sát hại thân tử, bóp ch.ết thân nữ.
Ngày đó, việc Lý Hoằng bị nhiễm truyền thi tuy rằng đã dùng mạng của một Trương Khởi Nhân để gạt người trong thiên hạ nhưng không thể giấu giếm con mắt của con cháu hoàng gia từ nhỏ đã quen với việc phân tranh triền đấu, Lý Hiền trơ mắt nhìn huynh trưởng bị hại đến như vậy thực sự không kiềm chế nổi, cũng không cam lòng.
Bắt đầu từ An Định công chúa, cho đến tỷ tỷ, huynh trưởng của nàng, cháu gái nàng, thậm chí còn cả trưởng tử của nàng, còn có người nào thoát khỏi sự ra tay ác độc của Võ hậu? Giờ khắc này, người kế tiếp, có lẽ chính là Lý Hiền hắn, người con thứ vốn không phải con ruột này rồi.
Trong bầu không khí nghiêm túc này chỉ còn Lý Hiền là ngậm ý cười lạnh lùng, hắn ngửa đầu nhìn thiên hoàng thiên hậu cao cao tại thượng, tựa hồ như đang nhìn mây trên trời, thầm tuyên thệ trong lòng, về sau nhất định phải đẩy ngã nữ nhân làm nhiều chuyện bất nghĩa này khỏi tầng mây, cũng để nàng nếm thử tư vị vùng vẫy trong vũng lầy.
Nửa ngày mới nghe được thanh âm Võ hậu từ xa truyền tới, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Vẫn là Hiền nhi tỉ mỉ, đã như vậy, loại bỏ món ăn này, từ nay không cho phép tieps tục làm."
Nàng ung dung tiếp nhận khiêu khích của Lý Hiền, cũng không bày ra chút tức giận nào, người này đã gặp bao sóng to gió lớn trong vài chục năm này, tuyên chiến của người trẻ tuổi ấu trĩ trước mắt còn rất xa mới đủ để động tới trái tim rắn như đá, khiến nàng tức giận.
Trong lúc hai mẫu tử đang âm thầm đối đầu, Ngô Nghị phát giác Lý Hoằng có điều không ổn.
Y vẫn nghiêm chỉnh đứng sau Lý Hoằng, thấy đôi vai thon gầy của người nọ khẽ run, biết là muốn ho bèn nhanh chóng đưa tới một tấm khăn trắng sạch sẽ, lại vội vàng lấy ra hai lọ sứ, một lọ chứa bách bộ hoàn, lọ kia chứa nguyệt hoa hoàn, âm thầm sai người mau mang a giao cùng chút nước ấm đến.
Lý Hoằng không vội vã uống thuốc, trước vịn lên bàn tay đang bận rộn của Ngô Nghị, tựa như y chính là gậy chống của mình, chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, hướng Võ hậu cung kính thi lễ.
"Hiền hắn... khụ... Nói năng vô lễ, kính xin mẫu thân không cần để vào trong lòng, khụ..."
Lý Hiền thấy thế vội vàng bước nhanh tới, đỡ lấy bên tay khác của y, vội vã khom lưng với Võ hậu: "Nhi thần trước đưa thái tử điện hạ nghỉ ngơi ở trắc điện."
Võ hậu nhìn sâu vào mắt Lý Hoằng, cuối cùng cũng có chút lay động, lời thân thiết mắc nghẹn ở cổ họng, rốt cục chỉ bật ra hai chữ nhẹ nhàng.
"Đi đi."
___
Lý Hiền cùng Ngô Nghị hợp lực đưa Lý Hoằng đến trắc điện, sớm đã có người sắc a giao mang tới, Ngô Nghị nhẹ nắm hàm dưới Lý Hoằng, cho y uống hai viên thuốc, nước ấm còn chưa tới cuống họng đã vì một trận ho mà chảy hết ra.
Lý Hiền thấy thế, vội vàng luống cuống dùng ống tay áo hướng về trên môi y lướt qua, thấy vệt máu đỏ tươi nổi bật ở tay áo, lòng biết chuyện không ổn, lập tức cho người truyền Thẩm Hàn Sơn lại.
Thẩm Hàn Sơn vốn đã chờ ở trắc điện từ sớm, đâu cần dùng người báo, nghe được phong thanh trong điện, chỉ chốc lát sau đã có mặt.
Hắn vừa thấy tình hình này, trong lòng nhất thời như bị giẫm một cước, sau bất ngờ là bình ổn trở lại, dường như thoại bản đã sớm nên kết thúc rốt cục cũng đến được những câu từ cuối cùng. Còn hắn đây, vốn là đại phu trị bệnh cứu người nay lại thành kẻ đem đến hồi kết cho sinh mệnh yếu ớt này.
Hắn lẳng lặng cúi đầu, đang muốn lặng lẽ sai người bẩm cho Võ hậu lại bị Lý Hoằng dùng lực nắm lấy ống tay áo: "Không... Không được đi..."
Thẩm Hàn Sơn không khỏi cúi đầu nhìn về phía thanh niên còn có nhiều điều trăn trở trên giường nhỏ, đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh an nhiên hiếm có khi mà lộ ra ba phần thống khổ, nhìn ra không đành lòng trong mắt y, cả lực tay dùng để xem mạch cũng vô thức thả nhẹ rất nhiều, phảng phất như chỉ cần hắn dùng một chút sức cũng có thể bóp nát đoạn cổ tay gầy yếu này.
"Khụ... Thẩm tiến sĩ, ngươi tuyệt không thể đi..." Lý Hoằng trở tay nắm chặt tay hắn, cũng không biết dùng khí lực từ đâu, Thẩm Hàn Sơn muốn tránh cũng không được.
Y đẩy tay Ngô Nghị đang muốn thay y mớm thuốc ra, vừa ho vừa nói những lời cuối cùng: "Ngươi... một khi đi, chính là vùi lấp mẫu thân dưới cái danh giết hại thân tử... khụ..."
- --
Hal: (*) Tôi cũng không biết mấy món này được gọi như nào nữa... Cái mẫu đơn yến thái là món chay, "thái" ở đây là cải ấy, nói chung là kiểu cắt sợi rau ra, nấu nước súp xong trang trí rau thành bông mẫu đơn ở giữa bát súp (hình như có nhắc đến món này một lần rồi mà tôi quên mất...), cái bánh bột hấp thì tôi không chắc lắm nhưng nó hình như cũng là món chay... Đồng tâm sinh kết phù là kiểu thịt bò khô xong xoắn lại với nhau. Còn dòng dưới đấy thì cứ hiểu nó là bánh ngọt là được huhu
Mấy chương này cứ vừa gõ chữ vừa khóc OTL
Nếu người ta dùng cái ch.ết của Lý Hoằng để kéo Võ hậu xuống, như vậy quả thực đi đến kết quả mẫu tử tương tàn, chỉ có lẽ thôi, đến cuối cùng, Lý Hoằng cũng không muốn đối đầu với mẹ mình theo cách như vậy.
Chẳng biết nữa, cảm thấy y xứng đáng có một cái ch.ết "sạch sẽ"; người ta sẽ không lợi dụng cái ch.ết này cho dòng đua quyền lực, cũng không dùng ánh mắt thương cảm mà nhìn nó.