Chương 9
Hôm sau tôi bật điện thoại lên thấy ngay cái tin nhắn của người chị. Chị hỏi tôi
- Quỳnh em về chưa
- về gì ạ- tôi đáp
- Em lượt tin nhắn mà xem
Tôi lượt lại tin nhắn mà rùng mình. Đại khái cuộc trò chuyện của " nó" và chị là thế này:
- Em bị kích động gì sao Quỳnh?
- Ừ. Thì sao?
-Là ai?
-Là tôi. Cô sao vậy?
-E hèm. Thật sự những chuyện như thế này làm chị lạnh gáy. Dù em có là nhân cách thứ hai hay hì đó thì dù sao em cũng ở trong thân thể của Băng. Đôi khi tâm lí mới tạo nên em, những hành động của em có thể làm hại Băng nếu, em còn muốn tồn tại song song với Băng thì đừng làm bậy. _chị tôi ôn tồn gọi " nó" là em.
- Có gì mà cô phải sợ. Họ ép tôi như vậy mà. Vì con ngu đó quá hiền, quá nhu nhược nên bị người ta hϊế͙p͙ đáp nên sinh ra tôi.
- Đúng là vì Băng hiền nên sinh ra em. Em như một tính cách ẩn sâu, khi cơn giận bộc phát thì em mới xuất hiện, còn khi Băng tỉnh táo em vẫn ngủ đó thôi. Em nên nhớ cơ thể của Băng là của Băng và em cũng là của Băng.
- Đúng. Tôi là nó, nó là tôi. Chỉ vì nó quá ngốc, quá nhu thuận và để người khác tổn thương quá nhiều. Tôi sinh ra để làm nó cường mạnh. Trong tương lai thân xác của nó sẽ là của tôi. Tôi sẽ biến tôi trở thành chủ nhân thân xác này.
- Được sao?
- Được chứ. Chỉ cần tôi muốn là được. Cô yên tầm, sau này người cô nhắn tin cho cô sẽ là tôi chứ không phải là nó .
- Em làm vậy không mệt sao? Cố gồng mình đối đầu. Băng cũng cần được vui vẻ chứ đâu phải lúc nào cung cố mạnh mẽ được.
- Để đạt mọi thứ thì phải có cố gắng chứ. Tôi chỉ được tồn tại khi nó tức giận hay bị kích động. Tôi không cam tâm.
- Em là một phần cơ thể của Băng mà lại muốn chiếm hữu nó như thế. Băng thì phải làm sao. Làm vậy em thấy vui không?
- Tất nhiên rồi. Mà thôi. Mọi chuyện sẽ mau chóng kết thúc. Tôi sẽ là chủ thân xác này thôi. Cô đừng xen vào. Hẹn gặp cô vào ngày không xa. Tôi đi đây.
- Hẹn ngày không gặp lại.
Quéo queo queo quèo. Thật là đáng sợ. Nó có sự chiếm hữu quá lớn. Tôi sợ lắm. Sợ một ngày nào đưa khi thức dậy tôi sẽ biến thành nhân cách thứ hai. Tôi sợ nó sẽ lấy mất thân xác của tôi. Tôi phải làm sao đây
[email protected]@@@@@@@-------------------
Càng nằm tôi càng nhớ lại cuộc đối thoại đó. Thật đáng sợ. Sẽ có một ngày tôi phải đối mặt với nó. Nhưng tôi không biết chắc chắn sẽ laf một ngày không xa đâu. Mặc kệ. Nó nói đúng. Tôi quá ngu ngốc mới bị người ta làm tổn thương. Cứ mặc kệ. Mọi việc tuỳ vào nó vậy....................
@@[email protected]@@@@@@@@@@@[email protected]@@@@@@@@[email protected]@@@@@[email protected]@@@@[email protected]
P. S: mị buồn lắm mb. Chẳng còn tâm trạng nữa ròi. Qua tết sẽ có chương mới nha. Bây giờ tạm thời tâm trạng chưa ổn nên ko viết với lại được nghĩ 2 tuần ta phải đi quẫy nữa nha. Bye mấy mem. Mị đi đây. Nếu mị siêng mị sẽ cố gắng ra chap mới cho mấy mem. Yên tâm ha. Mị sẽ không bỏ truyện đâu nè.
Sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi. Yêu các mem nhiều lắm aaaa.........moah moahhhhhhh. Mà mấy mem đọc rồi cho mị nhận xét chứ. Để mị làm động lực viết chứ nè ...