Chương 10
Hmm . Tôi cứ sợ mãi. Nhưng cứ sợ thế thì sao. Thôi thì mặc kệ số phận vậy.
[email protected]@@-------
Tôi hình như càng ngày càng thích hắn rồi. Càng né tránh càng thích. Hình như Thi đã biết tôi thích hắn rồi. Nhỏ cứ nhìn tôi rồi cười cười.
[email protected]@@@[email protected]@@@
Tâm trạng của tôi cực kì không tốt. Nên tôi rủ nhỏ ra sân thượng hít thở một tí. Đang lon ton lên cầu thang tôi và nhỏ nghe tiếng nói của hắn và Hân, đại khái là họ nói mấy lời yêu thương.
- Anh có yêu Hân Không?
- Có chứ. Em là nhất rồi. -Thật nha. Em thấy nhỏ Băng lớp anh giống như nó thích anh vậy đó. Anh có thích nó không?
- Không. Anh chỉ yêu mình em. Anh không thích cô ta.
Hì. Đau quá à. Nhỏ đi sau lưng tôi thấy tôi đang thẫn thờ liền quay người tôi lại. Một giọt nước trong suốt chảy dài xuống. Nhỏ kéo tôi chạy đi. Tôi cảm thấy có ơn với nhỏ. Nếu như lúc đó nhỏ không kéo tôi chắc tôi khóc to lên rồi.
Ra khỏi sân thượng, Thi hỏi
- Nói thật đi. Mi thích Hải Đăng rồi đúng không?
- Ừ. Thích rồi.
- Uầy sao mi ngốc quá vậy. Thích thì nói ra.
- Bộ Thi không thấy hai người đó yêu nhau đến vậy sao?
- Bởi vậy. Mi ngốc vừa thôi. Thích thì cứ nói. Nếu như không dám nói thì can đảm nhìn người mình thích yêu người khác đi. Ta vốn không ưa cái cô Hân gì đó. Hmm.
- Biết rồi. Tui sẽ cố gắng.
- Nè nè. Ta cấm mi khóc nhé. Mi khóc xấu quá hà.
Tôi thấy vui khi có con bạn bựa như Thi.
----------------------_----
Tôi quyết định nói cho hắn biết rằng tôi thích hắn. Nhưng mà tôi ngại đứng trước mặt mà nói lắm. Vậy thôi đành liên hệ facebook của hắn.
May quá hắn vẫn đang onl. Tôi vào inbox
- Hey. Biết ai không?
- Ai?
- Băng nè.
- Có chuyện gì không nhóc?
- À. Tôi... Tôi thích cậu.
Tôi run quá. Lắp bắp gõ đại.
- Xin lỗi. Tôi đã có Hân.
Tôi off luôn. Quá đau. Mà thôi nói ra rồi cũng nhẹ lòng một tí.
@----
Từ chiều đến giờ tôi loay hoay suy nghĩ nên chưa ăn gì. Bây giờ tôi phải lếch cái thân già đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Đang đi vào cổng tôi gặp hắn. Hắn lườm tôi một cái. Tôi bước theo sau. Đi vòng quanh một hồi, tôi thấy Hân và chàng trai hôm ấy. Họ nắm tay nhau đi vào khu mua sắm. Lần này tiêu rồi. Hắn đứng kế bên tôi. Hắn đã thấy Hân khoát tay người con trai đó. ch.ết rồi. Đang lo sợ dùm Hân bỗng cậu con trai đó quay lại. Tôi shock tập 2. Là Hoàng Dương.
Tại sao nhỉ? Tại sao cậu ấy ở đây. Mà người cậu ấy nắm tay làn Hân. Hai người họ là quan hệ gì. Hèn gì hôm nọ tôi thấy quen lắm. Rắc rối. Hoàng Dương quay lại một chốc thò tiếp tục đi cùng Hân. Lúc này tôi mới để ý hắn. Lúc này nhìn hắn có vẻ đau khổ. Đúng rồi. Ai mà chả vậy. Tôi thấy tội cho hắn. Mặt hắn hầm hầm. Hắn kéo tôi ra khỏi siêu thị.
- Này. Tôi đang đói. Tôi chưa mua được gì cả.
- ĐI ĂN!!!!
Hắn dẫn tôi đến nhà hàng. Thật là. Có ai đi ra nhà hàng mà diện một bộ đồ siêu đáng yêu như thế này không. Bộ đồ ngủ doraemon cùng đôi dép. Trời ạ. Quê quá.
- Này. Tôi và cậu làm người yêu giả nhé Băng.
- Điên à. Tôi chưa muốn ch.ết đâu.
- Chứ không phải cậu tỏ tình sao. Bây giờ ta yêu giả đi.
- Còn Hân....
- Bộ lúc nãy không thấy sao.
Tôi im lặng. Trong vòng 1 tiếng đồng hồ mà sự việc thay đổi nhanh như vậy. Chúa của tôi ơi. Cho tôi biết tôi nên làm gì đi....
[email protected]@[email protected]
Hôm sau tôi vào trường bao nhiêu cặp mắt nhìn tôi. Có chuyện gì xảy ra vậy nói cho tôi biết đi. Tôi vào lớp. Thi thấy tôi thì nhảy ra.
- Ghê nha. Ta nói rồi. Thích thì nói ra. Đó giờ được rồi đó. Mà công nhận con Hân nó gan thiệc. Bắt cá hai tay luôn.
- Dụ gì vậy. Sáng giờ nhiều người nhìn tui mà tui đâu biết gì. Vụ gì.
- Giả khùng hả đệ. Tự xem đi.
Thi đưa cho tôi cái trang của trường. Những hình ảnh của tôi và hắn ngồi ở nhà hàng với dòng caption :" Hotboy Hải Đăng tình tứ với cô gái lạ" omeoi. Cạnh đó có hình của Dương và Hân đang nắm tay. Với cap còn giật gân hơn:" Hotgirl trường xxx cặp kè bên trai lạ, bỏ bê người cũ" .
Trời ơi chuyện gì đây. Chỉ sau một đêm mà. Đáng chú ý nhất là dòng trạng thái của hắn ở trang trường :" Phản bội tôi? Cô không xứng rồi"
Dòng trạng thái được một đống coment của học sinh. Đủ kiểu. Trời ạ.
Hai phút sau hắn lại đăng tấm hình tôi đang ăn trong nhà hàng với dòng cap : " My Girl? "
ch.ết thật rồi. Tôi phải sống sao