
- Chương 1: 1: Ngọc Môn Quan
- Chương 2: 2: Hồng Nhai Câu
- Chương 3: 3: Hỏa Thiêu Hiệp
- Chương 4: 4: Hẻm Người Mù
- Chương 5: 5: Tết Hàn Y
- Chương 6: 6: Thành Lương Châu
- Chương 7: 7: Quân Mặc Ly
- Chương 8: 8: Người Trở Về
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: 55: Mặc Ly Xuyên
- Chương 56: 56: Đông Thiên Sơn
- Chương 57: 57: Đêm Của Sói 1
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Ngoại truyện 1
- Chương 89: Ngoại truyện 1 (2)
Bạn đang đọc truyện Vị Bắc Xuân Thiên Thụ của tác giả Hưu Đồ Thành. Tiếng gọi mềm nhẹ vang lên:
"Lý Vị."
Nữ tử nằm gọn trong tấm thảm, đẩu ngẩng lên, chiếc cằm nho nhỏ đang ở trong lòng hắn, một chút bông trắng dính trên sợi mi cong dài làm hắn muốn thổi đi, nhưng vẫn kiềm lại vì sợ kinh động nàng.
"Lý Vị."
Nàng lại gọi hắn, tay ôm lấy hắn, khuôn mặt vùi hẳn vào ngực hắn, hai má cọ cọ, như một bé mèo con làm nũng.
Đúng là hết hồn mà, Lý Vị nhìn nàng đăm đắm, khe khẽ hỏi: "Muốn uống nước hả?"
Nàng bật cười khúc khích: "Lý Vị."
Lý Vị dịu dàng trả lời: "Ừ."
"Lý Vị."
Nữ tử nằm gọn trong tấm thảm, đẩu ngẩng lên, chiếc cằm nho nhỏ đang ở trong lòng hắn, một chút bông trắng dính trên sợi mi cong dài làm hắn muốn thổi đi, nhưng vẫn kiềm lại vì sợ kinh động nàng.
"Lý Vị."
Nàng lại gọi hắn, tay ôm lấy hắn, khuôn mặt vùi hẳn vào ngực hắn, hai má cọ cọ, như một bé mèo con làm nũng.
Đúng là hết hồn mà, Lý Vị nhìn nàng đăm đắm, khe khẽ hỏi: "Muốn uống nước hả?"
Nàng bật cười khúc khích: "Lý Vị."
Lý Vị dịu dàng trả lời: "Ừ."