Chương 13: Mùa xuân ngủ say chợt tỉnh
Đám mèo hoang bên ngoài ký túc xá dùng giọng gào như trẻ khóc đêm làm inh ỏi cả lên, như báo cho chúng tôi biết mùa xuân đến rồi.
Có người dán thông báo ở lầu một, triệu tập 25 chàng trai độc thân vào mùa xuân hoa nở ấm áp, tình xuân miên man, tâm xuân rạo rực, muốn được phát tiết tâm tình, quyết tâm cùng tập thể thoát kiếp trai tân.
Tờ giấy đăng được một giờ đã bị gỡ xuống, ngày thứ hai cũng có thông bao y chang vậy dán ở cùng vị trí, bảo cấm tụ họp từ 11:30, do bởi thông báo trước hẹn lúc 11:00
Buổi chiều không có tiết, tôi nằm lỳ trên giường từ 10 giờ, ngủ thắng giấc đến 3 giờ chiều, trong lúc Từ Tiếu Thiên trở về loay hoay với máy vi tính của nó, tôi bị tiếng than thở của nó đánh thức đến 4 lần.
“Tao nói chớ mẹ nó, rốt cục mày đang làm cái quỷ gì”. Tôi thực sự là không nhịn nổi, nhảy xuống gường, vỗ lên bàn phím của nó một phát.
“A!”. Từ Tiếu Thiên la lên một tiếng thảm thiết, làm như tôi cho nó một chưởng từ đáy quần lên vậy. Tôi liếc mắt nhìn màn hình, màn hình co giật mấy cái, từ hình của Railgun(*) chuyển thành màu xanh lam.
[(*): Misaka Mikoto trong Toaru Kagaku no Railgun]
Tôi im lặng muốn bỏ đi, Từ Tiếu Thiên níu tôi lại, tôi vừa ra sức giãy giụa vừa quay đầu lại chăm chú nhìn nó bằng ánh mắt bi thương:
“Từ gia, tao nào biết máy của mày yếu ớt như vậy…”
“Tiên sư, tại tên Uy ca ɖâʍ đãng đó!”. Từ Tiếu Thiên buông tôi ra, hậm hực mắng một câu.
Uy ca buổi sáng đã bị ông Bao gọi đi, nghe nói là lúc điều tr.a trận đấu ác liệt ngày đó, gã khá là hung hãn, hơn nữa cũng có hình tượng đặc biệt, lúc nói chuyện với mấy đứa năm hai, tụi này khai ra có một tên trông giống trung niên đánh đấm rất hăng, ông Bao không thèm điều tr.a tên họ mà trực tiếp lại đây túm cổ Uy ca đi.
“Này ca ra làm sao cơ…”. Tôi do dự hỏi một chút.
“Ài! Mày coi đó!”. Từ Tiếu Thiên đá vào thùng CPU, màn hình từ xanh chuyển sang đen, sau đó “tít” một cái, khởi động lại.
“Không phải máy này vô cùng tốt sao”
Tôi vừa dứt lời chưa được mấy giây, hình ảnh dừng ở chữ WINDOWS to đùng, bất động luôn.
“Tao không mở được máy, vật vã luôn, cái gì cũng ì ạch, tao mới đi quét virus, trời ạ! Mấy chục con virus, thêm 600 cái mã độc nữa”. Từ Tiếu Thiên lại đạp thùng CPU, máy nghe lời chịu khởi động lại.
“Này ca có liên quan gì….”. Nửa câu sau tôi còn chưa kịp nói, Từ Tiếu Thiên đã cắt lời.
“Mày có biết nó tải bao nhiêu AV xuống máy tao không?”
Tôi câm nín. Uy ca một mực dùng máy tôi tải AV, lúc trả lại tôi thì vờ như không có gì, sau đó đem toàn bộ cất giữ ở máy Từ Tiếu Thiên.
“Mà tao đây lại đâu có xem”. Nó cau có nói một câu.
Ai cha, câu này mới là điểm chính.
“Đúng vậy…mày xem GV mà”. Tôi dửng dưng bổ sung một câu.
“Kiều Dương!”. Từ Tiếu Thiên quay mặt lại nhìn tôi. “Mày có tin bây giờ tao lột sạch mày không?”
“Đừng!”. Tôi ngã nhào xuống thùng CPU của nó. “Tao sẽ giúp mày sửa máy…”
Hơn một giờ sau, máy vi tính của Từ Tiếu Thiên rốt cục cũng hồi sinh lại. Nó lại lấy ảnh Railgun làm hình nền máy tính.
“Tao nói nè”. Tôi tựa vào đầu giường. “Mày có xem hay không?”
“Xem cái gì?”
“GV”
“Đôi khi thôi”. Từ Tiếu Thiên hiên ngang trả lời. “Không có hứng lắm”
“Chà…”
“Máy tao có nè. Mày muốn xem?”. Nó đột nhiên hỏi tôi.
“Móa, sao tao dùng máy của mày tới giờ vẫn không phát hiện ra”
“Thư mục ẩn, đó là nguyên tắc”
Từ Tiếu Thiên cầm chuột nhấp mấy cái, đột nhiên mặt mày nham hiểm quay màn hình về phía tôi. Không còn thấy railgun nữa, thay vào đó là…hai người nam trần trụi quấn vào nhau.
Giờ khắc này tôi xin thề với toàn thể thánh thần trên thế gian, không phải là tôi muốn nhìn chằm chằm màn hình, mà là tôi đông cứng. Tôi cứ sững sờ ở đó, não tương cũng muốn nổ tung ra, không thở nổi, không thể động đậy…cảnh tượng này gây cho tôi chấn động hoàn toàn vượt qua lần đầu tiên nhìn thấy AV, may mắn lớn nhất lúc này đối với tôi chính là Từ Tiếu Thiên không mở loa.
“Mày dở thế”. Từ Tiếu Thiên tắt video, tôi ngã xuống giường, sức lực mắng chửi người cũng không có nổi.
“Mày phản ứng lớn dữ, kích thích quá ha”. Nó nhìn tôi một cái.
“Thằng chó, tại tao quá thuần khiết thôi”. Tôi đờ đẫn trả lời.
“Vớ vẩn, so với em mày, mày còn thuần khiết sao?”. Từ Tiếu Thiên hí hửng.
Những lời này làm tôi bừng tỉnh, trước tôi thật tình chưa xem qua GV, tôi không nghĩ nó có ảnh hưởng kinh khủng về mặt thị giác như thế, thiếu chút nữa đã làm tôi mù luôn, Kiều Đóa Đóa phải công lực cỡ nào mới tích trữ những 200 GB kia chứ!
Tôi không cách nào bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra, số của Kiều Đóa Đóa là ở phím 1.
“Bảo bối”. Từ Tiếu Thiên xông lên cướp điện thoại di động.” Mày cũng phải xem đây là mấy giờ, Kiều Đóa Đóa đang đi học”.
“Bây giờ là 4:30, nó đang ở tiết hai, đưa điện thoại di động cho tao”
Từ Tiếu Thiên thở dài, đưa máy cho tôi, bảo, “đừng mắng”.
“Anh hai, sao lại gọi cho em giờ này?”. Giọng nói của Kiều Đóa Đóa vô cùng vui vẻ.
“Ngày mốt anh về nhà, em xóa hết mớ GV kia cho anh, em không chịu bỏ anh sẽ bỏ cho em, nếu em dám giấu, anh sẽ lấy ổ cứng của em đi, nếu em vẫn còn tích trữ, anh hủy luôn ổ cứng của em”. Tôi nói xong cúp luôn điện thoại.
“Trời ạ, ác quá”
“Mày có em gái đi rồi sẽ hiểu”.
“Trẻ con bây giờ lớn sớm lắm, em gái mày theo xu hướng thôi, đâu đến nỗi nào mà”
“Dẹp”. Tôi trả lời đơn giản.
“Thôi được, bỏ qua chuyện này, lên mạng đi, giúp tao làm vài việc”
Trong phòng chỉ còn tôi và Từ Tiếu Thiên, không ai cướp máy.
Tôi vừa qua chỗ tin nhắn cá nhân thì đã có tin.
Âm 7 Độ: Trong ngăn kéo có sách phép thuật, em xem dùng được không, nếu không thì cứ đem đi bán.
Tôi vội vàng chạy về xem, vừa mở hộc tủ ra, Từ Tiếu Thiên liền hô to, đệt, thần tài ơi. Kết hôn với 7 Độ nhiều ngày vậy rồi, tôi vẫn chưa xem qua lần nào, đồ dùng của tôi rất ít, mặc hết trên người, không dùng là cất hộc tủ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gia sản của 7 Độ trong truyền thuyết. Trong ngăn kéo rậm rạp chằng chịt đồ làm tôi ngây ngẩn cả người, thần binh, tiên khí, các tài liệu cao cấp chất đầy hộc tủ. Hơn nữa tất cả đều không có khóa, nói cách khác, nếu như tôi muốn trộm đồ hắn, không cần dùng đến mật mã của hắn, cứ thản nhiên ôm đi thôi.
“Xem chút coi là sách kỹ năng gì”.
Tôi lấy quyển sách phép thuật ra xem, trời ạ, hàng cao cấp, tôi còn thua quyển này.
“Kiều công tử, giờ mày biết được ích lợi của một nhân yêu thành công là thế nào chưa?”. Mắt Từ Tiếu Thiên mở to đến độ tưởng rớt tròng mắt ra ngoài.
“Thằng khốn”. Tôi đem sách bỏ lại vào ngăn kéo. “Không thể muốn cái này được, đắt quá”.
“Vớ vẩn, mày còn tỏ ra thanh cao cái gì”. Từ Tiếu Thiên đẩy tôi, chộp lấy con chuột, lấy quyển sách ra.
Tôi không tỏ vẻ thanh cao nữa, ôm sách đi luôn, tôi thừa nhận mình tham lam mà.
Kiều Công Tử: ở đâu ra sách này
Âm 7 Độ: lấy của bạn
Kiều Công Tử: xỉu mất, lấy được sao
Âm 7 Độ: dùng được không
Kiều Công Tử: có thể dùng được, chẳng qua tôi không có ý định dùng.
Âm 7 Độ: trong ngăn tủ của anh có nhiều trang bị, em cứ nhìn xem cái nào em dùng được, cứ lấy.
Kiều Công Tử: tôi không muốn
Âm 7 Độ: em không cần ngại, đồ của anh không bỏ được.
Kiều Công Tử: thì thu nhỏ lại.
Âm 7 Độ: phải kiếm chỗ để chứa tụi nó đó.
Kiều Công Tử:
7 Độ không nói chuyện với tôi nữa, tôi quay đầu nhìn Từ Tiếu Thiên, tôi nói cái này là ý gì? Ý là mày không muốn nhưng cũng chẳng phải không muốn, Từ Tiếu Thiên châm thuốc.
Tôi vừa định nói tôi cảm thấy đề phòng và không thoải mái, tiếng điện thoại vang lên, tôi nhìn chằm chằm vào hộc đồ đầy trang bị của 7 Độ, sờ qua điện thoại, mở lên.
“A lô”
“Anh đây”. Âm thanh biếng nhác từ bên kia truyền tới.
“À”. Lăng Tiêu kể từ sau buổi sinh nhật đó không liên lạc lại với tôi, giờ đột nhiên nghe giọng hắn, tôi tự dưng không biết phải làm sao.
Từ Tiếu Thiên muốn nghe ké, bị tôi đẩy ra. Nụ cười cùng ánh mắt tao đây biết tỏng kia của nó nói cho tôi rằng nó đoán được là ai.
“Em đang ở phòng ký túc xá hay ở tiệm net”. Lăng Tiêu hỏi tôi.
“Ký túc xá, có chuyện gì?”. Tôi hoàn toàn thấy không tự nhiên.
“Nghe nói em muốn đập nát máy vi tính của em gái mình?”. Lăng Tiêu khẽ cười, hỏi tôi.
ch.ết tiệt! Không nghĩ Kiều Đóa Đóa sẽ đem chuyện này nói cho Lăng Tiêu trước tiên, muốn cầu xin ngoại viện hả, phản bội cũng nhanh quá chừng đi.
“Tin tức của anh nhạy bén lắm, anh đi mà nói cho nhỏ biết, nếu nhỏ lại không thành thật, tôi đập ch.ết nhỏ luôn”
“Đừng mà, sao lại ra như vậy”.
Tôi rất là muốn nổi giận, nhưng giọng nói lười nhác của Lăng Tiêu làm ý chí chiến đấu của tôi tan biến, làm tôi cảm thấy thời điểm này thật khó chịu.
“Anh đi mà hỏi nhỏ”. Tôi cau có.
“Nhỏ không nói”. Lăng Tiêu ngừng một chút. “Mà hỏi mượn tiền anh đó”.
“Cái gì?”
“Bảo là em muốn đập máy vi tính của nhỏ, cho nên muốn mua ổ cứng rời để lưu trữ dữ liệu”
Huyết áp của tôi! Tôi đỡ cái trán đầy gân xanh của mình trên bàn, tôi đảm bảo mình sẽ bị giảm thọ, Kiều Đóa Đóa chọc tôi giận như này ít nhất phải giảm thọ mười năm, tôi một mực cố gắng sống vì mục tiêu 100 tuổi, nhưng cứ tiếp tục thế này, mục tiêu xem ra thật xa vời, hơn nữa tôi nghĩ chắc mình sẽ nghẻo vì đột quỵ.
“Nếu anh dám cho nhỏ mượn tiền, tôi sẽ đập xe anh”. Tôi hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, sau đó tỉnh táo mà uy hϊế͙p͙ Lăng Tiêu.
“Không cho mượn đâu, nếu cho thì đã không đi nói với em rồi”. Lăng Tiêu rất bình thản mà coi thường uy hϊế͙p͙ của tôi.
“Cảm ơn”. Tôi uể oải tỏ chút lòng biết ơn.
“Nên nhỏ mới hỏi mượn ổ cứng rời của anh, vật này muốn không cho mượn thì khó nói, cho nên anh mới gọi hỏi em”. Giọng Lăng Tiêu không nhanh không chậm.
Tôi cảm thấy mình hỏng mất. Tôi có một xúc động muốn về nhà đập luôn máy vi tính của bạn học Kiều Đóa Đóa. Tôi đau đớn mà nói rằng.
“Không thể cho mượn được, anh có biết nhỏ muốn chuyển dữ liệu gì không?”
“Hả?”
“200 GB GV đó, tôi bắt nhỏ xóa hết”
“A”. Lăng Tiêu rốt cục không còn bình tĩnh. “Nhiều vậy sao”
“Anh nói ổ cứng rời của anh hư đi”. Tôi giúp hắn suy nghĩ ra cái cớ.
“Lý do này không thuyết phục lắm”
“Vậy cứ nói đại gì đi, miễn sao anh không cho mượn là được”
“Anh sẽ nói ổ cứng rời của mình đã tích trữ đầy đủ GV vậy”. Lăng Tiêu bật cười.
“Anh thật là có sáng kiến”. Tôi sợ hãi mà khen ngợi.
“Không chừng khi nghe xong, nhỏ sẽ để em xử lý máy của mình, rồi có muốn xem sẽ tìm anh”
“Khốn nạn”. Tôi quạu lên, suy luận cái kiểu gì. “anh quả thật tích trữ đầy đủ?”
“Không có, anh không xem mấy thứ đó”
Cúp điện thoại xong tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, cả buổi không nói nên lời. Từ Tiếu Thiên vỗ vai an ủi tôi, giờ không được đâu, cứ để em gái mày xem đi, một lần là đủ rồi, ít nhất đỡ hơn nhiều so với việc xem AV hạng nặng, xem AV thì nhỏ có thể theo đó mà làm, còn cái này thì không…
“Ông nội mày”. Tôi đá một cái vào đùi Từ Tiếu Thiên, ngay lập tức nó nhào lên bàn phím giả ch.ết.
7 Độ trả lời tôi, em cứ cầm đồ dùng đi, đó là sính lễ.
Da đầu tôi có chút tê dại.
“Sao tao có cảm giác là cả thế giới này cong veo mất rồi”. Tôi lấy tay chọt chọt Từ Tiếu Thiên.
“Nên mày theo luôn đi”. Nó nằm trên bàn phím tươi cười.
“Tao là không cong nổi”
“Cẩn thận, coi chừng có ngày Lăng Tiêu bẻ gãy mày luôn”
Đột nhiên tôi phát hiện ngày hôm nay khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu không nói nhớ tôi.