Chương 25: Nghĩ không ra tiêu đề
Bụng tôi rất đau. Dù tôi biết chuyện bị người ta lấy xẻng đập lên lưng mà lại đau bụng thì nghe nó lạc tông. Nhưng đúng là lúc này tôi rất đau bụng.
Tôi bị một thằng trời đánh thánh đâm cầm xẻng đập, một cái vào lưng, cái nữa vào gáy, không chỉ có đau, mà còn buồn nôn.
Tôi nhổ xuống đất, xém xỉu, máu. Tôi khẳng định mình không sợ máu, nhưng bây giờ tôi thấy hoảng, tôi là trẻ ngoan, đối với chuyện bị người ta đánh cho hộc máu thì luống cuống tay chân là chuyện bình thường.
Sau đó tôi bị đau bụng, Uy ca lao đến đỡ tôi, tôi không biết hóa ra đối với Uy ca cơ thể tôi nhẹ tênh như vậy.
Bọn tôi phải chạy, vì Lăng Tiêu với tiểu Từ đang đánh thằng cầm xẻng kia một trận tơi bời hoa lá, thế là nó nằm bất động luôn.
“Để tao xuống”. Tôi cắn răng nén đau nói với tên Uy ca đang chạy như điên. Đầu tôi treo vắt vẻo trên vai Uy ca, đầu bị xung huyết khiến tôi nổi điên, hơn nữa nhấc mặt lên là cổ Uy ca đập ngay vào mắt.
“Vác mày không thành vấn đề”. Uy ca anh dũng nói.
“Tao bị mày vác mới là vấn đề đó…”. Bụng tôi chắc bị dính luôn với lưng rồi, chắc dạ dày cũng bị ép chung với buồng tim.
“Bên này”. Tôi nghe tiếng Lăng Tiêu.
Chúng tôi đi vào một cái hẻm nhỏ, nói cho chính xác thì là một khu ổ chuột, đi qua 7,8 cái ngã rẽ, người ven đường nhìn thấy chúng tôi cũng rốt rít bỏ vào nhà. Lăng Tiêu vòng vo cả buổi xong đưa chúng tôi vào một căn phòng tối thui, một đá làm văng cửa.
Uy ca lúc vác tôi trông cũng oai phong lẫm liệt, lúc để tôi xuống cũng ngang tàng, ném thẳng tôi xuống đất luôn, tôi xém xíu nữa bấu lại làm gã ngã theo.
Tôi ngồi dưới đất, ôm bụng, đệt, lưng không thấy đau mà bụng khó chịu quá cỡ.
“Sao rồi?”. Từ Tiếu Thiên ngồi xổm xuống nhìn tôi, đưa tay muốn vén áo tôi. “Tao xem một chút”
“Xem ông nội mày”. Tôi ngăn tay nó.
“Dẹp mày đi, giờ còn ngại ngùng với ông đây cái gì”. Từ Tiếu Thiên kéo cổ áo tôi ra phía trước, vén thẳng áo tôi lên.
“Chẳng nhìn ra cái gì”. Từ Tiếu Thiên nghiên cứu cả buổi, sờ mấy cái, kéo áo tôi xuống.
“Lát nữa hai đứa đi kiếm chỗ xem lại vết thương đi”. Lăng Tiêu tựa vào cửa sổ. Trên cánh tay Từ Tiếu Thiên có một vết cắt sâu hoắm, giờ này vẫn chảy máu, làm tôi giật mình.
“Tôi không sao”. Từ Tiếu Thiên nói, sau đó nhìn chằm chằm tôi cả buổi, rồi chụp lấy vai tôi. “Mẹ nó mày làm tao sợ muốn ch.ết…”
Tôi thấy Lăng Tiêu nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ.
“Tao đây không có yếu ớt như vậy”. Tôi hơi lúng túng.
“Tiểu Từ, đây là lần đầu tiên tao thấy mày nổi cơn thế đó”. Trần Chí Xa ngồi bên cạnh Uy ca cười hô hố. Trong đầu thoáng qua hình ảnh Từ Tiếu Thiên với Lăng Tiêu vung ống nước đập thằng kia, y như có thù giết cha với nó.
“Thằng đó không sao chứ”. Tôi có hơi lo lắng, nếu thằng đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì vụ này sẽ ầm trời lên.
“Không đánh vào đầu nó”. Lăng Tiêu vẫn nhìn ngoài cửa sổ. “Anh ra ngoài gọi điện thoại”
Uy ca nhìn Lăng Tiêu ra ngoài, quay đầu hỏi tôi. “Người đó là 7 Độ à?”
“Ừ?”
“Sao tao cứ thấy quen quen”
“Là Lăng Tiêu, tụi mình gặp qua rồi”
Uy ca há hốc miệng, một lúc sau cũng không khép lại nổi, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn tôi.
“Đi thôi”. Lăng Tiêu bước vào.
“Không đi bệnh viện sao?”. Uy ca hỏi.
“Anh bạn kia, đi thôi”. Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Từ Tiếu Thiên, cởi áo khoác ra đưa cho nó.
“Làm gì? Tôi không lạnh”. Từ Tiếu Thiên kéo tôi đứng dậy.
“Cầm giúp tôi đi”. Lăng Tiêu nhìn vết thương trên tay Từ Tiếu Thiên, cầm áo, không động.
Từ Tiếu Thiên cầm lấy cái áo, trơ mắt ra nhìn.
“Cái này chắc rửa không sạch đâu”
“Cậu còn lo đến vụ đó sao?”. Lăng Tiêu xoay người ra ngoài.
Lúc ra cửa tôi liếc mắt nhìn lại, khóa cửa phòng này đã bị Lăng Tiêu đá hư, không đóng lại được. “Cửa này thì sao? Đây là nhà ai?”
“Bạn cùng phòng với anh, đổi khóa là được, không sao, ăn trộm mò vào nhà này cũng phải phát khóc đó”.
Năm người phải chen chúc trên chiếc xe đâm ra hơi bứt rứt, cũng may Trần Chí Xa không chiếm nhiều chỗ, có thể ngồi trên đùi Uy ca. Tôi rất khó chịu, dựa lưng thấy đau, chống nạnh cũng đau luôn, thành ra cứ xoay tới xoay lui. Phòng khám của bạn Lăng Tiêu không gần, tôi giằng co suốt 20 phút mới đến nơi.
“Cái này phải tiêm ngừa, không thì bị uốn ván đó…”. Bác sĩ rất trẻ, cầm tay Từ Tiếu Thiên nhìn hồi lâu, ra kết luận.
“Cái gì?”. Từ Tiếu Thiên nghe xong tay này liền rút tay về. “Tiêm?”
Cả đám đều thấy ngỡ ngàng, Tiểu Từ đánh nhau bạt mạng đâu ngán gì, thế mà nghe đến từ tiêm ngừa là phản ứng dữ dội.
“Thật nghĩ không ra, họ Từ kia, mày thế mà sợ tiêm thuốc”. Trần Chí Xa vô cùng kinh ngạc, đi vòng vòng cả buổi bên Từ Tiếu Thiên.
“Cút, là tao kỵ tiêm thuốc thôi”
“Xử lý vết thương trước đi, lát nữa đâm kim vào”. Lăng Tiêu nói, đến chữ đâm kim còn nhấn giọng một cái.
“Không đâm kim”. Từ Tiếu Thiên kiên quyết từ chối.
“Lỡ bị uốn ván thì sao”
“Cắn thuốc trị cảm mạo”
Lăng Tiêu bị Từ Tiếu Thiên chọc cười, bảo:”ch.ết cũng đừng hối đó”
“Kệ tôi”
Cuối cùng Từ Tiếu Thiên cũng bị tiêm, vẻ mặt đầy sự thống khổ làm cho mọi người tưởng cô y tá kia chích heroin cho nó.
Tuy tôi bị ăn một xẻng, thoạt nhìn qua phải là người bị thương nặng nhất, nhưng bác sĩ giằng co cả buổi, bảo là không có vấn đề gì lớn, xong lại bảo nếu không an tâm thì lại bệnh viện lớn khám đi. Uy ca thấy không an tâm lắm, kéo tôi lại, hỏi bác sĩ. “Nó không bị gãy xương gì sao?”
“Gãy xương thì sao tỉnh bơ được vậy, sẽ rất đau đớn”. Bác sĩ mỉm cười.
“Mày đau không, đau không?”. Uy ca ấn ấn xuống lưng tôi.
“Ông nội mày!”. Tôi đau đến nhảy dựng. “Mẹ nó, mày hay quá ha”
Nửa giờ sau chúng tôi ra khỏi bệnh viện, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Mấy người bạn của anh không sao chứ?”. Tôi thấy Lăng Tiêu nhìn điện thoại rất nhiều lần, cứ như là đang chờ ai gọi điện.
“Không sao, em cũng đừng bận tâm về người khác”. Lăng Tiêu giơ tay lên muốn vỗ lên lưng tôi, nhưng dừng lại một chút rồi bỏ xuống. “Mấy đứa về trường học đi, cảm ơn nhiều vì hôm nay”
“Chuyện này vốn là vì ra mặt giúp bọn tôi nên mới làm tới mà, cám ơn cái gì”. Uy ca ra dáng đại ca phất tay, Lăng Tiêu mỉm cười, không lên tiếng.
Từ Tiếu Thiên cầm áo Lăng Tiêu một hồi cũng chỉ trố mắt ra nhìn, ngẩng đầu nói với Lăng Tiêu. “Cái này định giữ làm kỷ niệm hay sao?”
Lăng Tiêu cầm lại cái áo trên tay nó, bảo, cậu ký tên cho tôi đi.
Trần Chí Xa rất tích cực chặn xe cho bọn tôi qua đường.
“Vậy bọn tôi đi trước”. Tôi nói.
“Ừ”
Mới đi được hai bước đã nghe tiếng Lăng Tiêu từ phía sau. “Về đến nơi nhớ nhắn tin cho anh”
Tôi quay đầu nhìn hắn, muốn hỏi tại sao, đâu phải tôi về một mình. Lăng Tiêu cũng nhìn tôi, dáng vẻ rất bình thản, ánh mắt tĩnh tại như một hồ nước, tôi không thấy được gì trong đó, không biết làm gì ngoài gật đầu một cái.
Lâu quá không vận động chính là vậy, giờ đi động tay động chân xong mới biết đau thương, gọi là gân cốt rã rời hết. Vừa vào đến phòng ký túc xá tôi đã phóng lên giường, nằm lên giường không nhịn được phải rên một tiếng, từ từ lật người lại thành nằm sấp luôn.
“Chắc bị sưng rồi! Thoa cái này đi”. Uy ca ném một cái chai đến gối tôi.
“Toàn thân tao bầm dập hết rồi, chắc phải lấy cái này tắm luôn…”
“Mày có thể giả bộ cho đúng điểm được không”. Uy ca vén áo tôi lên. “Mày phóng qua như vậy, thằng đó không bị mày đánh ngã cũng bị dọa sợ đến ngã luôn”
“Anh hùng cứu mỹ nhân”. Trần Chí Xa bổ sung.
“Tao cứu mày cái khỉ mốc”. Tôi mắng một câu, giãy giụa dưới tay Uy ca, cũng đang suy nghĩ rốt cục mình làm sao có thể bay qua chỗ Lăng Tiêu được vậy.
“Mày nằm yên coi! Để tao thoa thuốc cho mày”. Uy ca bực bội, thẳng tay ấn cổ tôi xuống giường.
“Mày mạnh tay như con gấu vậy, tao lạy mày, đổi người, đổi người”. Tôi không chịu nổi, Uy ca đổ dầu xuống cả mớ, làm da tôi muốn lột ra hết luôn.
“Mẹ mày! Mày đến đi tiểu Từ, thật khó hầu hạ quá đi”. Uy ca ném bình thuốc cho Từ Tiếu Thiên
“Ông đây là người tàn tật…”. Từ Tiếu Thiên cầm bình thuốc đi đến giường tôi.
“Mày bị thương tay trái mà, có là tay phải đâu”. Uy ca giận dữ cãi lại.
“Không phải nó thuận tay trái sao?”. Trần Chí Xa nhắc nhở Uy ca.
Uy ca như là đã nghĩ thông, cắn răng một cái rồi bước đến, định thoa tiếp cho tôi.
“Đừng mà”. Tôi muốn rớt nước mắt. “Từ Tiếu Thiên mày đừng giả nai”
“Tao làm cho”. Từ Tiếu Thiên hớn hở, ngăn Uy ca lại. “Tao ăn cơm mới dùng tay trái”
Tay của Từ Tiếu Thiên với Uy ca khác nhau một trời một vực. Tôi nhắm mắt lại để nó xoa bóp. Trong đầu lại sôi sục lên chuyện vừa qua, chuyện này mà nói cho mẹ tôi nghe, đảm bảo sẽ bị lải nhải suốt một năm liền, tôi thở dài, thân là thanh niên ưu tú luôn nói không với những chuyện ẩu đả các loại, thế mà giờ đi đánh nhau đến mức phải nằm lì trên giường cho người ta thoa thuốc.
“Đau không?”. Từ Tiếu Thiên hỏi tôi.
“Thoải mái”. Tôi lười mở mắt ra. Tay của Từ Thiếu Thiên mềm, lại còn ấm áp, nhiệt độ như thế lan tỏa khắp lưng tôi, quả là rất thoải mái, không giống bàn tay lạnh như băng của Lăng Tiêu…đệt, tôi thấy mình trúng tà rồi, cái quỷ gì cũng có thể liên hệ được với Lăng Tiêu.
“Sau này mày đừng như vậy nữa được không?”
“Là như thế nào cơ”
“Lúc xông tới cũng phải nhìn một chút xem có người bên cạnh hay không”
“Lúc tao xông tới, rõ ràng là đâu có người”. Lúc tôi nhào đến quả là chẳng thấy ai, làm sao lại lòi ra được nhiều thằng như vậy, còn cầm cả cái xẻng.
“Đó là trong mắt mày không có ai khác nữa”
“Dẹp đi”. Tôi vùi mặt vào trong gối, mắng đại một câu.
Từ Tiếu Thiên tiếp tục xoa bóp trên lưng tôi, không lên tiếng. Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy mình phải làm rõ chuyện này, đành quay đầu lại nhìn nó:
“Nếu đổi lại là mày đứng đó, tao tuyệt không nói hai lời, nhất định tao sẽ…”
“Đừng, vậy thì thà tao ăn một dao còn hơn…”. Từ Tiếu Thiên ngắt lời tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi lại đem mặt vùi trong gối, cảm thấy lời này của Từ Tiếu Thiên làm sống mũi mình cay cay, tôi nghĩ nó còn tâm tình thêm chút nữa chắc tôi đầm đìa nước mắt, chuyện gì so được với một đứa bạn tốt nói rằng thà nó bị thương chứ không muốn mình bị thương.
“Tối hôm nay mày phải nằm sấp ngủ”. Từ Tiếu Thiên thoa thuốc cho tôi xong đứng lên nói.
“Nằm sấp thì nằm sấp, hồi nhỏ tao thích vậy lắm”
“Mày biết sao mà lớn lên rồi thì không nên nằm sấp không?”
“Hả?”
“Vì sáng thức dậy sẽ đau trứng lắm”
“Ông nội mày”. Tôi chỉ vào nó, muốn chửi tiếp, nhưng vừa động đậy chút xíu cánh tay đã đau nhói lên, không còn cách nào khác, chỉ được một lần là thôi luôn.
“Kiều công tử còn thuốc lá không”. Trần Chí Xa lục lọi ngăn kéo cả buổi xong quay sang kêu tôi.
“Lưng tao bị thương chứ không phải tai nha”. Tôi lấy thuốc lá trong túi ra quăng cho nó, tay đụng phải điện thoại, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Tiêu bảo nhắn tin cho hắn.
Tôi thẩn thờ nhìn điện thoại, viết tin nhắn này thế nào đây? Tôi về rồi? Rõ là nhảm. Tôi đến nơi an toàn? Làm như tôi bị ai đuổi giết vậy.
Suy nghĩ hồi lâu gửi cho hắn cái tin: anh bảo tôi nhắn tin cho là có việc gì?
Lăng Tiêu trả lời rất nhanh: không sao, là muốn em gửi tin nhắn cho anh thôi.
Tôi nhìn tin nhắn này, không biết có nên trả lời hay không, tôi cảm thấy đối với Lăng Tiêu, mình có chút không hiểu nổi, hầu như gần hết mọi lúc, tôi vẫn không hiểu được rốt cục hắn nghĩ cái gì.
Sau này đừng manh động như vậy. Đang ngẩn ra, tin nhắn của Lăng Tiêu lại đến. Tôi nhìn cả buổi, hôm nay tôi manh động sao?
Tôi bảo tôi manh động gì cơ?
Lăng Tiêu trả lời: dao kia có đâm đến anh cũng không ch.ết được đâu