Chương 16: Biến cố
Chưa bao giờ cô thấy Phan Lâm tức giận như thế. Khuôn mặt anh đỏ lựng, đôi mắt vốn đen láy giờ đã xuất hiện những tia máu đỏ. Anh ném cuốn sách mà mẹ anh đang đọc, hất tug tách trà mà bà đang uống rồi gằn giọng nói;
-chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi đã để bà bước chân vào gia đình tôi, tiêu tiền của bố tôi nhung không có nghĩa là tôi cho bà cái quyền xía vào cuộc sống của tôi.
Nghe những lời Phan Lâm nói, lòng bà như thiêu như đốt, bà đâu có làm chuyện gì sai chứ. Từ trước.đến giờ, bà chưa từng có ý định xen vào cuoojcj sống của anh. Bà chỉ muốn đứng mootj bên, giúp đỡ anh nhưng gì có thể giúp, lúc nào cũng mong anh sống thật hạnh phúc dù là đã mất đi người mẹ ruột của mình.
-Jun à… mẹ đâu có…mẹ chỉ..
Từ “ mẹ” phát ra từ miệng người phụ nữ này khiến anh cảm thất thật kinh tởm. Nó như một con dao sắc nhọn khứa vào da thịt anh.
-Im miệng..Mẹ tôi đã ch.ết rồi. Đối với tôi, bà chưa bao giờ thay thế được vị trí của mẹ. Bà nghĩ bà là ai khi hẹn gặp bạn gái tôi. Sao? Bà đã đưa cho cô ấy bao nhiêu để cô ấy rời xa tôi? 10 triệu? 20 triệu? 100 triệu? A.. hay còn nhiều hơn nữa nhỉ. Dù sao đó cũng đâu phải tiền của bà, bà tiếc làm gì …
Anh căm thù người phụ nữ ấy. cứ mỗi lần nhìn thấy bà đứng bên cạnh ba, ngồi chiếc ghế mà mẹ anh từng ngồi, đọc cuốn sách mà mẹ anh từng đọc…. Anh chỉ muốn lao đến đẩy bà ta ra và hét vào mặt bà rằng :” Đó không phải chỗ của bà, không phải những thứ bà có thể tùy tiện động vào tất cả đều là của mẹ tôi, bà hay cút ra khỏi thế giới của tôi đi..”
Anh cũng muốn thế lắm, nhưng từ khi bà ta bước chân vào nhà, ba anh đã cười nhiều hơn, sức khỏe của ông cũn được cải thiện. Cũng có lúc anh đã thử học cách chấp nhận nhưng anh không thể nào quên đi hình ảnh người mẹ đã quá cố của mình.
**
Phan Lâm bỏ đi để lại cô và bà. Dương Nghi đứng đó nhưng không biết làm thế nào. Cô biết mẹ kế của anh là một người tốt. Cô để ý thấy rằng khi nghe những lời Phan Lâm nói, bà vẫn luôn giữ vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nhưng có lẽ trong trái tim bà đang đau đớn lắm. cho đến khi Phan Lâm đã bỏ đi khuất bong, bà mới khụy xuống. Bà khóc.
Phụ nữ ở cái tuổi tứ tuần này, họ chỉ khóc khi học thực sự đau đớn và họ cũng chỉ khóc vì những đứa con mà họ rứt ruột đẻ ra. Dù nghĩ theo hướng nào cũng thấy rằng… bà thương yêu Phan Lâm như con đẻ.
Dương Nghi chạy đến, nâng bà lên ghế ngồi, nắm lấy tay bà:
-Cô ơi.. cháu hiểu hoàn cảnh của cô mà.. cháu sẽ khuyên Jun…
Mẹ Phan Lâm ngước mắt, đặt bàn tay còn lại của mình lên đôi bàn tay củ Dương Nghi:
-Cháu ngoan.. cô rất cảm ơn.. nhưng bố Jun là người mà nó nghe lời nhất , cũng đã nhiều lần khuyên bảo nó..nhưng kết quả là gì chứ.. ba nó càng nói tốt cho cô nó lại càng ghét cô.
Bà lại tiếp tục nức nở..
- Phu nhân… Thiếu gia…thiếu gia đang đập phá đồ đạc… hình như còn bị thương.
Vừa nghe người giúp việc hốt hoảng chạy vào nói, bà lập tức đứng hẳn dậy, bỏ đôi giày cao gót ra, nhanh chóng chạy đến hòng Phan Lâm. Dương Nghi cũng chạy theo bà
*
Trong căn phòng rộng lớn của Phan Lâm, mọi thứ lộn xộn như vừa có một cơn cuồng phong đi qua: Sách trên kệ bị đẩy xuống, nằm la liệt trên sàn, kính cửa sổ bị đập vỡ; chiếc tivi cũng bi hất quăng đến vỡ màn hình. Trên nền nhà, một đống cốc thủy tinh bị anh ném vỡ. trong những mảnh vỡ có dĩnh một thứ dung dịch màu đỏ.
Phan Lâm đứng trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Một tay bỏ túi quần, một tay đặt lên thành của sổ. Có những giọt máu nối tiếp nhau đang chảy xuống từ bàn tay ấy. Máu còn nhuốm đỏ cả một màng trên chiếc áo trắng anh đang mặc.
Mẹ Phan Lâm vội chạy đến, cầm tay bị thương của anh lên:
-Jun.. con bị thương rồi. Tuy không phải bác sĩ ngoại khoa nhưng mẹ vẫn có thể băng cho con. Lại đây nào.,..
-Bỏ ra. Không khiến tới bà.- Anh hất tay bà ra
-Jun… 15 phút thôi.. hãy chỉ coi ta là 1 bác sĩ bình thường mà con không quen biết.
Phan Lâm vẫn không nói gì.
Dương Nghi nhìn chằm chằm vào vết thương của anh từ nãy tới giờ nước mắt không ngừng chảy. Cô chạy đến ôm anh từ phía sau:
-Jun. Sao anh cứ làm em phải lo lắng thế này. Anh có biết em sợ hãi thế nào khi anh bị thương không. Bỏ qua mọi thứ đi đã, hãy để cô ấy xử lý vết thương cho anh… xin anh đó- cô khóc càng lúc càng lớn
Tim Phan lâm như run lên. Anh quay người lại. Lau nước mắt trên mặt cô:
-Lo lắng và sợ hãi. Tôi không muốn vì tôi mà em có cảm giác này.
Anh khẽ mỉm cười. rồi đưa tay vè phía người phụ nữ kia
-Nhờ bà.
Mẹ Phan Lâm vui mừng hết sức. Nhanh chóng băng bó cho anh.
Nhìn người phụ nữ đang cần thận khâu vết thương cho mình. Tỉ mỉ, nhẹ nhàng… cố gắng cẩn thận hơn khi anh nhăn mặt. ANh bỗng thấy lòng nhẽ nhõm, người phụ nữ này khi làm bác sĩ cũng không quá đáng ghét.
-Cảm ơn- Anh nói khi công việc băng bó đã xong
Quay sang Dương Nghi đang đứng cười ngây ngô nói:
-Nghi, tôi đưa em về, muộn rồi đó.
Dù tay có chút đau nhưng anh kéo Dương Nghi đi rất nhanh, thi thoảng anh lại bật cười theo tiếng nói cười của cô. “ Đồ ngốc! có ai nhưng em không, người đâu mà dễ khóc dễ cười. Nhưng em càng ngốc, tôi lại càng thích em hơn”
****
Trong căn phòng.Một người đàn ông cười bí hiểm vì lập được một kế hoạch trả thù hoàn hảo.