Chương 6: Ra đi bởi gì không níu lại

Buổi sáng ngày thứ ba, tâm hồn tôi cứ treo ngược cành cây mãi, may mà, những người ngồi trong hội trường này, bảy, tám mươi phần trăm đều đang mất tập trung, giáo sư trên bục cũng không chỉ đích danh lên đặt câu hỏi, vì thế tôi có thể thoải mái mất tập trung. Nhờ có sự giám sát phê bình nghiêm khắc của ban tổ chức, kỷ luật lớp học được chỉnh đốn đưa về quy củ, có điều, hội trường bỗng trở nên u ám nặng nề hơn. Nhưng đám mỹ nữ yêu tinh vẫn có cách để mình biến thành tâm điểm chú ý, đó chính là liên tục đi vệ sinh.


“Nhờ chút, nhờ chút.” Cô công an xinh đẹp lướt qua trước mặt tôi, đã ba lần “nhờ chút” rồi. Rõ ràng nếu đi từ bên kia thì cơ hội mở lời “nhờ chút” sẽ ít đi, nhưng cô ta nhất định cứ phải ra từ bên này. Tôi hiểu rồi, đi qua từ bên kia thì sẽ không có cơ hội bước qua Lỗ Nguy, hừ!


Sau nhiều lần bị “nhờ chút”, đồng nghiệp ngồi cạnh tôi bắt đầu bực mình, hơn nữa còn muốn nhân lúc buồn tẻ giở trò trêu chọc. Thế là, vào lúc một mỹ nữ khác bước qua, anh ta cười quái dị với tôi. Trong lúc tôi còn ngơ ngác, mỹ nữ trước mặt bỗng “a” lên một tiếng, bất chợt ngồi lên đùi anh ta.


Cố nhịn cười, cố nhịn cười! Nghe mỹ nữ trách móc, tôi không nhịn nổi quay sang bên phải bật cười, đột nhiên chạm phải ánh mắt Lỗ Nguy.


Tôi nhìn thấy Đội trưởng Lý đang cười khoái trá, những anh chàng đẹp trai ở hàng ghế trước cũng đang cười, chỉ độc Lỗ Nguy mặt mày nghiêm túc không chút dấu hiệu nào là muốn cười, thậm chí, ánh mắt anh còn mang vẻ khinh khỉnh.
Tôi thu lại nụ cười, tâm trạng bỡn cợt khi nãy hoàn toàn tan biến.


Trong lòng anh đang nghĩ gì? Cảm thấy chúng tôi nông cạn sao? Cảm thấy hành vi của chúng tôi quá ấu trĩ? Có khi nào anh cho rằng sự chế nhạo của chúng tôi rất ngu ngốc không?
Tôi cau mày suy đoán, không chỉ buồn phiền vì hành vi của mình, buồn phiền hơn vì bản thân quá mức bận tâm đến cách nghĩ của anh chàng kia.


available on google playdownload on app store


Tôi nghĩ, câu nói ngày nào của phó chánh án Tòa Hình sự vô cùng chuẩn xác. Lần đầu gặp Lỗ Nguy, ông đã từng nói, Lỗ Nguy có vô số cô gái bám lấy. Sự thực chứng minh lời nói của ông, cho dù hội trường này biết bao nhiêu người, biết bao những chàng trai trẻ trung tài kiệt, anh tuấn đẹp trai, gia thế cao sang, nhưng những ánh mắt hướng về Lỗ Nguy vẫn nhiều nhất. Dù chỉ ngồi cách anh một chiếc ghế, nhưng thật sự, tôi cảm thấy rất xa vời!


Cái gì không đạt được, tôi sẽ không mơ tưởng đến, khoảng cách quá xa vời, tôi sẽ quay lưng tìm thứ gần mình hơn. Tôi là con đà điểu, dù ngốc nghếch vùi đầu trong cát, nhưng mắt không thấy nguy hiểm cận kề thì sẽ không bị tổn thương. Lỗ Nguy sẽ không thể trở thành Lâm Tương thứ hai được.


Buổi chiều tiến hành một cuộc tổng kết nhỏ. Cuộc tập huấn ba ngày chính thức kết thúc. Vỗ tay chúc mừng xong, bỗng dưng tôi nghe được tiếng nức nở lác đác đâu đó, chẳng biết cảm thấy thư thái vì đã thoát khỏi ba ngày học tập quy củ nặng nề, hay nuối tiếc vì mất đi cơ hội được ngồi chung phòng với nam thanh nữ tú.


Tôi nhét tài liệu, bút, sổ ghi chép trên bàn vào túi nhựa đựng hồ sơ, rồi đợi đồng nghiệp hai bên tản ra. Chậm rãi kéo khóa, tự nhiên tôi thấy trong lòng trống trải. Tôi nhìn đám thanh niên trẻ trung từ tốn đi qua, chợt thở dài một tiếng, cuối cùng tôi cũng không nắm được cơ hội, không bắt nổi chàng nào về cả.


Lúc đến đây, xe của cơ quan tôi rất đông người, cộng thêm xảy ra sự cố, nên khi về lãnh đạo của đoàn Ủy ban Chính chị pháp luật nghĩ cách bố trí xe cho chúng tôi. Họ tập trung xe và cán bộ trong một khu lại, sau đó chia đều ra. Rất không may, tôi bị xếp vào xe của Cục Công an.


Có những lúc chúng ta không thể tin tưởng vận may của mình, dù tôi đã tận lực cầu xin trong lòng, đừng giao tôi cho đám công an, nhưng dù nghe rõ lời cầu xin của tôi, ông trời vẫn cố tình trêu tức tôi một phen. Bí thư Trịnh vô cùng có trách nhiệm đẩy tôi cho Đội trưởng Lý, rồi nói với đám công an đang liếc mắt nhìn tôi: “Đừng bắt nạt cô bé này đó!”


Tôi còn bé nữa đâu, thật đấy, tôi cần nhân quyền, tôi cần biểu quyết từ hai phía.


Tôi cười khổ nhìn Bí thư Trịnh, anh ta cười ôn hòa dễ mến, viện trưởng của chúng tôi còn phải nghe lời anh ta cơ mà, tôi sao có thể vì ân oán cá nhân mà phụ lòng tốt của bí thư được? Quay đầu nhìn chiếc xe, anh chàng đẹp trai cầm lái tôi không quen, cũng chẳng có ấn tượng lắm, Đội trưởng Lý đã ngồi vào ghế trước, phía sau cũng có hai vị, chỗ ngồi sát cửa xe bên trái để dành cho tôi, còn ở giữa Công an Lỗ đang nghênh ngang chiếm đóng.


Được thôi, ngồi thì ngồi, đoạn đường ngắn chưa đầy một tiếng thôi mà.


Trường Đảng xây ở nơi quá hẻo lánh. Dù là trường Đảng của thành phố nhưng lại xây ở rìa thành phố xa tít tắp. Nếu xây trong thành phố thì tốt biết bao, phí ăn ở mấy hôm nay có thể tiết kiệm được không ít! Chúng tôi trở về thuận tiện hơn nhiều, các lãnh đạo đỡ nặng gánh, tôi cũng không phải ngượng ngùng…


Tôi không ngớt làu bàu!
Tôi đang chuẩn bị lên xe, yêu tinh bỗng xuất hiện tức thời, lại còn những hai ả nữa.
Mỹ nữ yêu tinh cùng phòng tôi bị một cô nàng khác thuộc Cục Kiểm lâm đang kéo cánh tay Bí thư Trịnh nhõng nhẽo nói.


“Đi xe đó chúng em bị say xe, lúc đến đây suýt nữa thì nôn hết cả mật xanh mật vàng. Lãnh đạo đổi xe cho chúng em được không?”
Tôi sững người đứng đó nhìn bọn họ, ý đồ của họ rất rõ ràng, họ muốn ngồi lên chiếc xe chỉ còn một chỗ này.


Mặc dù tôi cũng bị say xe, nhưng tôi quả thực không biết lộ trình chưa đến một tiếng đồng hồ cũng có thể làm người ta nôn hết cả mật xanh mật vàng như vậy. Đương nhiên, tôi là tầng lớp cỏ dại, họ là yêu tinh xinh đẹp như hoa, thể chất chắc chắn có sự khác biệt. Họ đã lên tiếng đòi đổi xe, ý tứ rõ mồn một như thế, được thôi, hợp ý tôi lắm.


Thế là, tôi hào phóng tiến lại gần họ, chủ động yêu cầu bí thư lúc này đang phân vân cân nhắc một điều: Đổi xe!


Ghế sau xe công an sơn xì hiệu Buick có bốn người ngồi, không biết cảm giác thế nào đây, đặc biệt ở đó còn có hai chàng trai ước chừng phải cao hơn mét tám, mặc dù hai nàng yêu tinh này thon thả nhỏ nhắn, nhưng đã vào xe của Cục Công an, thì cũng không nhỏ nhắn được đến đâu. Tôi đứng bên cạnh xe một lát, nghiên cứu xem họ định xếp chỗ như thế nào.


Quay đầu nhìn đám người phía sau đang nỗ lực dồn ép, Đội trưởng Lý liền lớn tiếng cảm thán: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”


Tôi bật cười, nhưng đột nhiên cảm thấy giả tạo quá, chậm rãi thu lại nụ cười, liếc Lỗ Nguy một cái. Anh đang cố gắng ngồi xích sang phải, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nhanh nhẹn quay người, đến bên một chiếc xe khác.


Ngồi trên chiếc Mitsubishi rộng rãi khác, tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, anh chàng đẹp trai bên cạnh hỏi: “Nhìn gì thế?”
Tôi quay đầu cười cười, bịa ra: “Xe của đơn vị chúng tôi đi rồi”.
Anh ta nói: “Xe đi rồi, cô cũng không cần buồn bã thế thứ…”
Tôi buồn bã sao?


Còn chưa rời khỏi trường Đảng, chiếc xe đã liên tiếp xảy ra sự cố. Anh chàng lái xe tên Tiểu Triệu rõ ràng là một tay mới lái xe. Lúc quay xe, anh ta lao cả lên vỉa hè dành cho người đi bộ, một bánh xe phi lên vỉa hè, ba chiếc còn lại vẫn ở dưới lòng đường. Tôi kinh hãi ôm chặt chiếc ghế trước mặt, thật sự không muốn bị thương thêm lần nữa. Sau khi thoát khỏi vỉa hè, chiếc xe đi chưa được một trăm mét, bánh trước bên phải xe lại rơi vào một hố bùn. Mọi người nhất tề hét lên với Tiểu Triệu.


Một người đẹp chất vấn: “Xe bốn bánh mà cũng bị anh cho ngập dưới vũng bùn, anh có bằng lái xe không hả? Nói, có không hả?”
Tiểu Triệu bất lực rút giấy phép lái xe ra nói: “Tôi có chứ, đây này.”


Một anh chàng khác vội giật lấy tấm bằng, xem xong liền mắng: “Cậu còn kém cả tôi, tôi có bằng một năm nay rồi, cậu chưa đầy một tháng”.
Tôi á khẩu, sinh mệnh thật sự rất quý báu đó!
Người trong xe nhất mực đòi đổi người lái, rồi cùng nhìn về phía anh chàng có bằng lái đã một năm nay.


Anh ta vò đầu, nói: “Dù có bằng một năm rồi, nhưng trong một năm nay, điểm tích lũy của tôi đã bị trừ sạch rồi…”
Tôi càng á khẩu hơn! Sinh mệnh là quý báu nhất, quý báu nhất đó!


Tiểu Triệu lẩm bẩm, nói sẽ lái xe thật chậm, chúng tôi mới đồng ý giao chiếc xe vừa đẩy ra khỏi vũng bùn cho anh ta. Nhưng vừa nổ máy, chiếc xe lập tức lùi về sau, bánh sau lại rơi vào hố bùn lúc nãy…


Người trong xe mặt mày thất kinh, Tiểu Triệu rụt cổ, ngượng ngùng cười với mọi người, sau đó rút di động, vô cùng rầu rĩ nói với đầu dây bên kia: “Người anh em, mau tới cứu lửa!”


Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Triệu quay đầu rất đỗi ấm ức than thở với chúng tôi: “Nhẽ ra là anh ấy lái, nhưng anh ấy cứ khăng khăng bảo để tôi rèn luyện tay nghề, chui vào xe khác cũng mỹ nhân rồi”.
Loại người gì thế không biết, lấy tính mạng của chúng tôi cho người ta rèn luyện tay nghề?!


Sau mười phút chờ đợi, cuối cùng cũng đổi người lái. Tôi kinh ngạc nhìn Lỗ Nguy không nói lời nào ngồi vào ghế lái, trái tim đột nhiên nhảy loạn lên.


Là anh! Không ngờ lại là anh! Trước khi tôi lên chiếc xe này, anh đã ngồi trong chiếc Buick rồi mà. Thật ra…tôi nghĩ ngợi quá nhiều rồi, nghĩ ngợi quá nhiều rồi!!!
Lúc khởi động xe, Lỗ Nguy chỉnh lại gương chiếu hậu. Tôi ngồi sau lưng anh, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt anh trong gương chiếu hậu.


Người trong xe vừa cười vừa nói, Lỗ Nguy thi thoảng “ừ” một tiếng. Tôi bồn chồn không yên, chẳng nói năng gì cứ đờ đẫn ngồi ghế sau. Lúc nào có người hỏi chuyện, tôi chỉ ậm ừ cười cho qua.


Gạt cần, giẫm phanh, xoay vô lăng, chiếc xe rú lên một hồi, rồi chui ra khỏi vũng bùn. So với Tiểu Triệu, động tác của Lỗ Nguy có thể gọi là lão luyện thành thục. Lao lên đường nhựa, càng cảm nhận rõ hơn động tác nhanh nhẹ như nước chảy của anh. Có thể dễ dàng nhận ra, tâm trạng của mọi người dễ chịu hơn khi thấy cảnh vật ngoài cửa sổ đang vụt qua trước mắt.


Lúc xe ngang qua quán ăn đặc sản, Lỗ Nguy tự dưng xoay vô lăng, lao vào trong sân. Người trên xe tự giác bước xuống, chỉ còn mình tôi ngơ ngác không hiểu gì. Ra khỏi cửa xe mới phát hiện mấy chiếc xe đi trước đều tụ tập trong sân, Đội trưởng Lý và những người khác đang ngồi quanh hai bàn mạt chược. Lúc bọn tôi đến nơi, anh ta đang chơi đấu địa chủ, sắp thua đứt rồi, những người khác hô hào bắt anh ta uống mười cốc nước.


Thì ra bọn họ còn tụ tập ăn uống nữa!


Tôi là người ngoài ngành, nhập hội với họ thì không được thích hợp cho lắm. Họ đều thân quen không thấy có gì bất thường cả, nhưng tôi thì khác, tính tôi vốn hay khó chịu, ở cùng người lạ lại càng khó chịu hơn, hơn nữa còn là một đám người lạ! Mặc dù cũng thường xuyên ăn chung uống chung với người khác, nhưng không có nghĩa là tôi có thể vô duyên vô cớ ăn chung cùng một đám người xa lạ bên Cục Công an.


Khó chịu! Khó chịu quá! Tôi không có cách nào để bản thân tỏ ra tự nhiên phóng khoáng. Mấy nàng yêu tinh đội công an sớm đã kết thân với họ, đang cười nói vui vẻ. Tôi đứng sững một chỗ, không biết mình nên nói gì, những người khác cũng chẳng biết nên nói gì với tôi. Tôi giống như cô nàng được tạc bằng ngọc bích, tự cảm thấy ngượng ngùng không biết làm sao hòa nhập với đám đông. Tôi biết bộ dạng khó gần của mình sẽ làm người khác ngứa mắt, nhưng không sao thay đổi được, chẳng có cách nào cả!


Tôi chậm chạp di chuyển đến sau lưng Lỗ Nguy, khẽ kéo tay áo anh. Vốn định nói nhỏ với anh vài điều thôi mà, phản ứng của anh có thể đừng dữ dội thế không?
Anh nhanh nhẹn quay phắt lại phía tôi, khiến mọi người bất ngờ, đổ dồn con mắt về tôi.


Tôi sững sờ một hồi, đưa mắt nhìn bốn phía, ánh mắt bọn họ như đang chờ xem kịch hay, nhưng thấy hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, liền tiếp tục chơi mạt chược, chỉ riêng Lỗ Nguy cứ nhìn tôi chăm chú một hồi, mới hỏi: “Sao thế?”
Tôi kéo anh sang một bên, khẽ bảo mình có việc phải về trước.


Anh trầm ngâm một chút, chính thời khắc đó, ánh mắt dò hỏi phức tạp của anh làm tôi hơi rùng mình.
Anh nhấc tay, nhìn đồng hồ, rồi quay người đi trước, bảo tôi: “Đi nào.”


Tôi kinh hoàng, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, cảm thấy suýt nữa thì ch.ết chìm trong ánh mắt anh. Quay đầu, những người khác vẫn đang chuyên tâm chơi bài. Thấy chúng tôi bước ra ngoài, mấy nàng yêu tinh nhìn chúng tôi đăm đăm, sau đó lí nhí bàn tán gì đó với nhau. Vì thế ý định chào hỏi mọi người của tôi tan biến, dù sao cũng có người biết tôi rời đi mà.


Bước theo sau Lỗ Nguy, thật ra tôi rất thấp thỏm, bởi chỗ này đã thuộc nội thành, tôi không định bắt anh đưa mình về. Nhưng anh cứ khăng khăng đòi đưa tôi về, thái độ kiên quyết không cho tôi từ chối. Tôi chẳng dám lên tiếng phản kháng nữa. Không biết tại sao, tôi cứ thấy trong mắt anh hình như đang có thứ gì sóng sánh dâng trào.


Ngồi trên ghế trước, tôi tự thắt dây an toàn, bởi vụ va chạm lần trước, tôi cảm thấy nơm nớp bồn chồn khi ngồi vị trí này. Sau khi nổ máy, Lỗ Nguy ngồi yên không cử động, tôi không hiểu anh đang chờ cái gì. Quay sang định hỏi thì thấy anh cắn môi, đôi mắt nhìn thẳng phía trước toát ra tâm sự phức tạp, khuôn mặt căng thẳng trầm ngâm. Thấy tâm trạng anh không được tốt, lời tôi định nói đột nhiên tắc nghẽn trong cổ họng, không tài nào mở miệng được. Ngồi im một lúc, anh mới gạt cần, giẫm phanh, chiếc xe từ từ xoay mình tiến về phía trước.


“Tôi không về nhà, anh cho tôi xuống đầu đường XX là được rồi. Tôi ở đó bắt xe về cơ quan, ngày mai còn phải đi làm.” Khi chiếc xe lăn trên đường lớn, tôi mới nói.


Anh nghiêng đầu liếc tôi một cái, rồi khẽ chau mày, hình như cảm thấy tôi quá phiền phức. Tôi cắn môi, ai khiến anh đưa tôi về đâu.


Đến một ngã ba, chiếc xe đột nhiên ngoặt một cái, đi ngược hướng nơi tôi cần về. Tôi nghĩ một lúc, cảm thấy chỗ này hình như chẳng có đường nào rẽ vào con đường mà tôi muốn đến, cũng chưa từng nghe nói chỗ này có xe bus nào chạy về hướng huyện tôi cần đến.


Tức là Lỗ Nguy có vấn đề?
Chiếc xe lao thẳng đến trước cổng bệnh viện số hai, tôi mới dám tin, Lỗ Nguy có vấn đề thật rồi. Thật là một người lì lợm, có chuyện không nói với tôi một tiếng được sao, đúng là người kiệm lời, muốn đi đâu thì đi, chẳng quan tâm đếm cảm xúc của người khác.


Nhìn Lỗ Nguy xuống xe, tôi vẫn ngồi trên ghế lắc đầu thở dài: “Làm công an lâu rồi có khác…”
Anh đóng cửa lại, rồi vòng qua chỗ tôi. Thấy tôi vẫn chưa xuống xe, anh bèn gõ lên cửa kính. Tôi hạ cửa kính nghi hoặc nhìn anh.


“Mau xuống đi.” Thấy anh mở cửa giúp, tôi ngơ ngác bước xuống, nhìn cửa xe tự động đóng lại. Lỗ Nguy kéo tôi bước nhanh về phía bệnh viện.
“Anh làm gì thế?” Tôi phải sải bước dài mới bắt kịp anh.


Anh bước vào đại sảnh, thông thạo lấy thẻ chuẩn đoán, cầm hóa đơn đi vào một căn phòng, ấn tôi ngồi xuống trước mặt một vị “thiên sứ áo trắng”.
Lúc này tôi mới ngộ ra, không phải anh muốn khám lại, mà chính tôi mới là đối tượng cần khám bệnh.


Bác sĩ hỏi tôi bị làm sao, tôi bảo mình bị đụng xe. Bác sĩ lại hỏi tôi bị thương ở đâu, tôi nói đầu, sau đó liếc Lỗ Nguy đứng sau một cái, ngậm miệng lại.
Bác sĩ cũng liếc Lỗ Nguy, Lỗ Nguy vô cùng thông minh, lập tức bước ra ngoài, đóng cửa lại.


Tay cầm giấy khám mở cửa, tôi thấy Lỗ Nguy đang khoanh tay trước ngực dựa vào tường, dáng người cao cao. Thấy tôi bước ra, anh giật lấy giấy khám xem.
“Chụp CT.” Thật hết nói, vị bác sĩ đó xem xét sờ mó một hồi, cuối cùng vẫn một câu, chụp CT trước đã.


Anh dẫn tôi đi thanh toán, lúc trả tiền, tôi cương quyết không cho anh trả hộ, anh cũng chẳng tranh giành. Nhưng mở ví tiền, phát hiện tiền mặt không có là bao, anh liền cất tiếng, nói: “Dùng thẻ bảo hiểm”.


Đúng rồi! Tôi có bảo hiểm y tế mà. Từ lúc nhận nó đến giờ, tôi chưa dùng qua lần nào, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền. Hớn ha hớn hở chìa thẻ cho cô nhân viên thu phí, tự tin nói: “Cô ơi, quẹt thẻ đi.”


Tôi cầm hóa đơn quay người lại, chợt thấy khuôn mặt Lỗ Nguy không biết từ lúc nào tươi tắn hẳn lên.
“Giữ hóa đơn cùng giấy khám bệnh lại, mang về cơ quan quyết toán.”
Tôi ậm ừ gật đầu, theo sau anh đi về phòng chụp CT.


Rất nhiều y tá và bác sĩ trong bệnh viện đều quen Lỗ Nguy. Người ta chào hỏi anh tới tấp, hình như Lỗ Nguy cũng rất thông thuộc bệnh viện này, phòng khám ở đây, quy trình khám bệnh như thế nào, anh không cần hỏi ai cả. Tôi thì chịu ch.ết, chỉ biết ở đây là bệnh viện số hai, hồi nhỏ từng truyền nước ở đây, sau đó hình như không đến thêm lần nào nữa. Dĩ nhiên tôi cũng không biết mấy thủ tục phiền phức lấy thẻ khám bệnh, tính tiền, thanh toán kia.


Vì thế theo sau Lỗ Nguy từ chỗ này sang chỗ khác, tôi thấy rất an tâm. Có một người như thế, cái gì cũng biết, chẳng cần tôi phải nghĩ ngợi, chủ động dẫn đường cho tôi, nói cho tôi biết có thể dùng thẻ bảo hiểm để thanh toán, có thể mang hóa đơn về cơ quan quyết toán. Quan trọng hơn là, anh đã kiên quyết lôi tôi vào bệnh viện, đưa tôi đến trước cửa phòng chụp CT, còn tiễn tôi vào trong đó bằng ánh mắt lo lắng.


Chỉ có điều, đúng lúc trong lòng tôi vô cùng cảm kích, đúng lúc suýt chút nữa thì tôi động lòng với anh thì anh lại đột nhiên…khiến tôi cảm thấy mình đang ngông cuồng tự đại, chỉ giỏi suy diễn.


Tôi bước ra từ bệnh viện, anh đã ngồi một lúc lâu trên xe. Tôi lên xe đóng cửa, chìa giấy khám bệnh về phía anh, tâm trạng rất tốt, cười nói: “Không sao cả, chỉ là vết thương bị tụ máu, bác sĩ nói không có vấn đề gì to tát.”


Anh đặt tay trên vô lăng không nói gì, hình như không có ý nổ máy, ánh mắt cũng chẳng nhìn tôi, hướng thẳng về phía trước, vẻ mặt trầm lặng. Tôi đột nhiên cảm thấy anh như có điều gì muốn nói với mình, vì thế không nói cũng không cười nữa.


Cuối cùng, anh hít một hơi sâu, hình như đang rất hạ quyết tâm: “Anh không biết có phải đề nghị lúc trước của mình đã gây cho em nhiều rắc rồi? Thật ra, em không cần vội vàng lẩn tránh mỗi khi nhìn thấy anh. Có lẽ anh đã quá mạo muội khi nêu ra đề nghị đó, nhưng anh không biết có phải em hiểu nhầm điều gì, hoặc có lẽ bản thân anh không đáng để xây dựng quan hệ tình cảm với em. Anh vốn hy vọng chúng ta trở thành bạn cũng được. Ngoài ra, anh có đối tượng thích hợp để kết hôn rồi, em không cần cảnh giác với anh như thế, không cần cố ý duy trì khoảng cách…”


Tôi ngồi im trên ghế, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào trên cơ thể tê dại, nói như thế thì, nói như thế thì…


Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ thấy anh vẫn đang nói, chiếc xe chuyển động, gió lùa vào từng cơn, cuối cùng anh nói đến rồi. Xuống xe ở đầu đường XX, tới câu cảm ơn tôi cũng quên không nói. Tôi không biết mình làm sao nữa, nhìn chiếc xe quay đi, rồi từ từ khuất bóng, tôi mệt mỏi chậm rãi quỵ xuống điểm chờ xe bus, đầu óc trống rỗng ngắm nhìn những đường kẻ trắng hằn trên mặt đường màu xám.


Nói như thế thì, nói như thế thì…tôi đã nghĩ nhiều quá rồi…


Tôi chưa hề muốn tạo gánh nặng cho người khác, bất luận về cơ thể hay tinh thần. Tôi không đáp lại đề nghị lúc đó của Lỗ Nguy, bởi tôi không biết lý do thực sự khiến anh đột nhiên nói thế; bởi tôi vừa ngoi lên từ mối tình bị lừa gạt, còn bởi tôi không tin Lỗ Nguy lại yêu thương vô điều kiện một cô gái tầm thường cơ hồ chẳng có điểm nào tốt như tôi. Quả thật tôi đang né tránh anh, nhưng không phải vì không thích anh, mà vì tôi sợ mình sẽ thích anh. Tôi sợ mình sẽ lại hết lòng hết dạ yêu anh, anh lúc nào cũng xứng đáng để tôi yêu anh, tôi chỉ là, chỉ là, sợ mà thôi.


Nhưng, vào mỗi khi tôi nghĩ rằng chuyện có cơ hội chuyển biến, vào lúc tôi tưởng sẽ nhìn thấy ngày xuân, cánh cửa lại đóng “binh” một cái trước mắt, tôi chỉ biết lùi bước, tiếp tục lảng vảng quanh quẩn ngoài cửa, hoặc là thất vọng.


Chánh án nói: “Ân Khả, từ đợt tập huấn về, cháu trở nên uể oải quá, cứ thế này không được, công việc không thể chểnh mảng được.”
Đại Ba nói: “Lâu lắm rồi cô ấy không đi hái linh chi.”
Tiểu Ba nói: “Lâu lắm rồi chúng cháu không được ăn ốc vít”.


Tôi đập bàn, đứng phắt dậy, ánh mắt kiên định đáp: “Tôi muốn đi đánh cá bằng thuốc nổ”.
Quay đầu nhìn, phát hiện chánh án mặt mày xanh lét nhăn nhó, chú Lâm lắc đầu than: “Ế thật rồi…”


Dùng thuốc nổ đánh cá rất thú vị, càng hiếm có hơn là chánh án cũng theo chúng tôi đến bờ sông đùa nghịch. Đại Ba cởi đồ chỉ mặc chiếc quần đùi, nhảy ùm xuống sông, quẫy đạp như một con cá thực sự. Tôi cầm cái thùng chạy rầm rập trên bờ, luôn miệng hỏi, nhìn thấy cá chưa.


Ở bên kia, Đại Ba hét lớn: “Bên này nhiều lắm”.
Tôi lóc cóc chạy về phía cậu ta, ríu rít: “Đâu, đâu?”


Còn chưa nhìn thấy cá, chánh án đã nôn nóng châm ngòi cây pháo rồi vứt xuống sông, sau tiếng nổ “bùm” inh tai, vài con cá nhỏ xíu nổi lềnh phềnh trên mặt nước, Tiểu Ba bơi đến, vứt từng con về phía tôi.


Ha ha ha, tôi cười lớn, nhanh tay lượm những con cá to chưa bằng lòng bàn tay trên bờ, vứt chúng vào chiếc thùng sóng sánh bước, rồi lại chạy hùng hục theo sau chánh án.
Một lúc Đại Ba nói: “Ở đây, ở đây.”
Tôi chạy đến.
Lúc sau chánh án ném một cây pháo ở bên kia.
Tôi lại chạy đi.


Tiểu Ba đứng ngập hông trong nước hét lên: “Ân Khả, thu chiến lợi phẩm đi.”
Tôi lại xách thùng chạy qua.
Nhìn tôi mồ hôi nhễ nhại, chú Lâm tiếp tục lắc đầu thở dài: “Ân Khả ơi, cháu nhặt toàn cá ch.ết, sao còn đựng nước trong thùng làm gì?”


Hả? Đúng vậy, ai bảo tôi đựng lắm nước trong thùng thế này? Ai? Ai mà ngu ngốc vậy?
Tiểu Ba cười thích thú, Đại Ba che miệng cười gian tà, chánh án cũng nở nụ cười hiếm hoi nhìn tôi, tôi vội đổ ụp thùng xuống đất cười ha hả.
Cười đến nỗi nước mắt cũng tuôn rơi.


Các vụ án mỗi lúc một nhiều, đa số đều là vụ ly hôn. Trong mười lăm vụ án phiên tòa sắp mở có tới mười ba vụ ly hôn, một vụ bồi thường tai nạn giao thông, và một vụ bồi thường thiệt hại cá nhân.


Chú Lâm dựa lưng vào chiếc ghế mây cũ kỹ, nhìn tôi đang đứng trên ghế treo bảng thông báo lên tường, nhếch mép nói: “Chúng ta có thể mở một văn phòng môi giới hôn nhân ở ngay bên cạnh, cháu xem, tình trạng ly hôn thật chẳng còn gì để nói”.
Tôi nhảy từ ghế xuống, hào hứng gật đầu.


Tiểu Ba vội cướp lời: “Đúng thế, không sai chút nào, chúng ta bao trọn gói ngọn núi sau lưng, đỉnh núi xây tòa án, chuyên phục vụ ly hôn, lưng chừng núi mở văn phòng môi giới hôn nhân, ly hôn xong thì vào đây, sau đó mở một trung tâm kế hoạch hóa gia đình nữa, ủng hộ chính sách quốc gia”.


Tôi mím miệng cười, cuộc sống ấm no đầy đủ quá, người ta càng lao đầu tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc hơn. Số vụ ly hôn chiếm đến chín phần mười trong tổng số vụ án, thật chẳng có gì kỳ quái cả.


Chánh án ném cho tôi hai tập hồ sơ, bảo tôi điền cẩn thận quyết định khởi tố vụ án và lệnh triệu tập đương sự, sau đó chúng tôi sẽ về nông thôn một chuyến.
A, lại về nông thôi!


Tôi thích nhất được về làng quê. Dù bây giờ đã vào tháng Sáu, bên ngoài nắng bắt đầu gay gắt đổ lửa, nhưng không làm giảm đi hứng thú về làng quê của tôi.


Tôi yêu làng quê có lẽ có liên quan đến ký ức thuở ấu thơ. Ngày còn nhỏ tôi thích nhất được về quê dì chơi, không biết bao lần nghịch nặn bùn, chọc ổ gà, chân trần chạy trên đồng ruộng, cởi truồng bơi trong ao, dùng cành liễu kết thành vòng đội lên đầu, hoặc ngủ say sưa trên chiếc võng treo dưới bóng cây. Những ký ức vô cùng tươi đẹp, đến nỗi bây giờ cứ mỗi lần về nông thôn, ngửi thấy hương cỏ dại lẫn mùi phân lợn, tâm trạng tôi tự dưng thanh thản lạ thường.


Chúng tôi về nông thôn đúng dịp đào chín mọng khắp các khu vườn, cũng là lúc dương mai chuyển từ màu xanh sang đỏ, nho thì phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, còn mấy ruộng dưa chín sớm có lẽ đã ẩn nấp những trái dưa hấu ngọt lịm rồi.


Đại Ba vẫn cười gian tà nhìn tôi, sau đó nói với mọi người: “Mọi người nhìn mà xem, cô nàng sướng như chuột sa chĩnh gạo kìa”.


Cả buổi sáng, chúng tôi đi khắp làng để tìm đương sự, đến tận trưa, chánh án thấy vẫn còn một tài liệu chưa giao cho đương sự, chần chừ một hồi, cuối cùng nói: “Đến Ủy ban nhân dân thị trấn ăn một bữa cơm đã rồi tính tiếp”.


A, được ăn rồi! Tôi tiếp tục sung sướng như chuột sa chĩnh gạo.
Nhưng bữa cơm này không ngon như tôi tưởng tượng, chẳng liên quan đến đồ ăn trên bàn, mà liên quan đến một người trong số họ.






Truyện liên quan