Chương 12: EM Yêu Anh
-cười con khỉ... ăn đi (lại xúc cháo)
-aaaa
Sau bữa ăn hắn bị cấm "xuất cảnh khỏi phòng" còn nó thì trở về làm 1 osin chính hiệu.
------------vài tiếng sau-----------
"Bữa trưa" (cháo) nấu xong, nó bưng tô cháo nghi ngút khói cộng 1 bịch thuốc và chai nước khoáng lên phòng hắn... vội đặt tô cháo xuống nó đi nhanh về phía hắn giờ là 11h trưa mà hắn chùm 2 cái chăn, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại nhưng miếng cứ than lạnh, lấy nhiệt kế đo, mặt nó tái mét tim đập liên hồi thấy hắn bệnh nó chỉ mong mình có thể gánh giùm... cuống quýt lấy điện thọi chưa kịp goi ó đã bị bàn tay o lớn kéo xuống giờ mặt nó với mặt hắn đỏ chả kém gì nhau chính nó cũng không ngờ mình biết ngại
-đừng quậy nữa anh cần bác sĩ
-anh cần em-tuy giọng hắn yêu ớt nhưng nó thừa nghe thấy
-ốm với say là 2 khái niệm khác nhau... đừng nhảm nữa-nó gắt lên
-anh không thích bác sĩ, ghét bệnh viện... em đưa anh đến đâu... anh Phá chỗ đó... lạnh... lạnh quá-hắn quấn chặt lấy cái chăn miệng liên hồi lảm nhảm trán đẫm mồ hôi, nó cáu lắm chứ lỡ hắn xảy ra chuyện thì sao
Nó đổi sang giọng "cún con" làm hắn đang thầm phục ông bác sĩ nghe lời kê thuốc làm bệnh lên đến đỉnh trong vài giờ sẽ khỏi nổi hết da gà, da vịt, gai ốc...
-giờ anh cần em làm gì?
-ôm... anh lạnh... lạnh lắm
Mặt hắn đỏ bừng còn môi thì nhợt nhạt trông thật thảm hại làm nó không suy nghĩ gỡ chăn trên người hắn ra rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc ( múi luôn nha, ca thấy oy. Thư:em thấy rồi á-mặt hầm hầm sát khí. ca:không em đùa... chuồn lẹ) vòng tay qua ôm eo hắn
- chút thôi, tí phải đi viện đấy-nó nói nhỏ
-uk...từ giờ...-mắt hắn nhắm nghiền rồi không nói nữa
-làm sao
-....
-hừ! giám bơ bổn cô nương hả-nó cáu
-ngủ đi
-why >-<
-em đừng dụ dỗ anh nữa, anh sợ mình không kiềm chế được mà...
Câu nói chưa dứt môi hắn đã bị chặn lại bằng 1 nụ hôn (hôn nhẹ thui...không sâu xa như mấy thím tưởng đâu ~)
-anh định làm vậy?-nó hỏi tỉnh bơ
-anh...em... t...
-chẳng phải anh thích như vậy lắm sao? Đừng tưởng tối qua tôi không biết nhá, tôi đẹp chứ đâu có ngu ~.~ (em thua)
Tự dưng ý thức được việc mình vừa làm (ặc không say mà cũng không biết mình làm gì, vái 3 lạy) mặt nó đỏ bừng... chẳng lẽ không phải bệnh nên tim nó mới loạn nhịp, nhiều lúc lại quặn đau...ừ không phải bệnh.... nó yêu mất rồi, cái người mà nói coi là biến thái, trăng hoa, khùng khùng, điên điên, nói nhiều... (Long:bạn tác giả có thể ngưng xỉ nhục tôi được không...ca:e hèm hay là kiếm ghẹ cho chị Thư nhờ-mặt gian.... Long:hơ hơ ca nói đúng mà, nói tiếp đi..... hahahaha...hahahahaha(sặc) hèm hèm bé ca đã trở lại sau bao nhiêu chương bị bắt nạt hahahahaha....véo... dép của Thư bay vào mặt con tác giả)
-hick, anh có cố ý đâu, sao em lại nói toẹt ra như vậy chứ... tha đi anh chừa rồi... anh thề anh hứa anh đảm bảo không có lần sau đâu... pleas
-Long...-giọng nó nghiêm nghị
-sao không gọi anh?-hắn chau mày nhìn nó
-hình như tôi... yêu anh mất rồi-nói xong nó quay mặt đi để ai kia ngồi trên giường như ngồi trên mây (ca:ngã đi....~.~)
-
-em chắc-giọng hắn không kiềm được vui sướng
-tôi... tôi không biết nữa, tôi thầy khó chịu khi anh vui vẻ bên người con gái khác, lúc anh nói lời quan tâm tôi không thấy giả tạo, khi...ummm....anh
Hắn lấn chiếm cánh môi hồng một cách sủng nịnh vừa nhẹ nhàng vừa bá đạo, bàn tay không yên phận vuốt ve khuôn mặt ngày đêm mong nhớ (ca:xào xạo gặp 23/24 mà nhớ cái khỉ gì. Long:gan ha. ca:hừ mai là Valentine đấy. long:liên quan gì... Thư từ đâu bay vào:xì bà tác giả ế chổng mông ra nên giờ mới ghen ăn tức ở ý mà... ca:hick nupakachi (hãy đợi đấy) Long:hố hố hố. ca:thông báo cho anh Long đẹp trai 2 chương nữa anh sẽ có tình địch hahaha há ha ha. Long đen mặt sát khí ùn ùn) luyến tiếc rời ra hắn nhìn nó trìu mến
-có đứa con gái nào tỏ tình kỳ như em không hả
-ờ, tôi đâu được như mấy cô gái đó-nó đứng phắt dậy giọng đầy chế diễu
-thôi mà, anh có nói gì đâu đừng có giận chứ anh chỉ muốn nghe 3 chữ như người ta thôi mà-hắn bĩu môi trông cực kì cute a~
- lần thôi đó
Nó xích người vào hắn, quàng tay qua cổ giọng nói run run
-tôi...à...em yêu anh
-anh cũng yêu em
Lục lại trí óc mình, nó chợt lắp bắp
-s sao anh hết sốt rồi, giọng cứ như khỏi lâu lắm ý
-nhờ tình yêu của em đó (ca:ọe, ta khinh, mai ta ở nhà lập đàn cầu mưa cho 2 người ở nhà. Long:khiếp gái ế ngày thường rõ hiền mà ngày tình nhân đanh đá thế)
-thật?
-đương nhiên rồi cô bé (bán diêm or quàng khăn đỏ)
-may quá! Vậy là anh không sao rồi-nó thở phào nhẹ nhõm
(ca:uổng công cho cái IQ cao ngất ngưởng của chị)