Chương 29: Em không làm được
“tại sao?”giọng Long khàn đặc
“có lẽ lâu rồi tôi không đụng vào súng nên bắn lệch chăng”
Lúc nãy súng đã chĩa vào mi tâm nhưng cuối cùng cô lại hướng về bả vai trái hơn nữa chỉ là sượt qua,vết thương không có gì nghiêm trọng.
“chắc tôi phải tự kiểm điểm bản thân một chút” cô khẽ cười rồi hướng súng vào vai mình... “pằng” viên đạn uy lực cực mạnh xuyên qua vai cắm thẳng vào thân cây cạnh đó.
Đây đúng là trừng phạt nhưng là vì cô đã tổn thương đến anh,nhìn anh nhắm mắt mỉm cười tim cô như muốn nát vụn vậy mà viên đạn vẫn được bắn ra,cô không xứng để anh hi sinh nhiều như vậy. Anh bị thương ở vai cô cũng sẽ như vậy, hai người sẽ giống nhau... Long lao như điên đến cạnh cô,anh đã khóc mất rồi, thà rằng cô cứ bắn anh đi, tại sao lại tự tổn thương chính mình chứ?
Sau 3 năm tìm kiếm, đau khổ và sống như một xác ch.ết vậy mà khi gặp lại người con gái ấy hai người lại là kẻ thù,số phận cứ phải trêu đùa họ như vậy sao,khoảng thời gian xa cách như vậy cũng không đủ ư? Tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy,anh chỉ muốn ở bên người con gái mình yêu,rốt cuộc có gì sai?
Mặc cho Thư giãy dụa, anh lấy vải áo băng bó qua loa rồi bế cô lên xe để thuộc hạ lái thẳng đến bệnh viện. Sau 3 năm cuối cùng cũng được ôm cô vào lòng,cảm nhận hơi ấm quen thuộc,ngắm khuôn mặt xinh đẹp đã gầy đi rất nhiều... chỉ là cô đang cự tuyệt anh, cảm giác rất đau, đau vì cô không muốn bên cạnh mình, đau vì cô bị thương, đau vì không thể thay cô chịu viên đạn đó... đau vì hai người không còn là của nhau.
Sau khi khâu lại vết thương cô thấy Long đã trong phòng bệnh chờ mình sẵn. Anh không còn năng lượng,nhiệt huyết như trước nữa,từ giọng nói đến cử chỉ đều là của một con người trưởng thành,giọng nói trầm ổn không nhanh không chậm và có chút lạnh nhạt với bác sĩ khiến tâm cô không còn lặng được nữa.
Bác sĩ đi ra anh liền trực tiếp đặt cô lên giường,đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt hốc hác,tái nhợt.
“anh đúng là quá ấu trĩ,tôi là muốn giết anh,vậy mà còn đưa tôi đến đây,anh nghĩ làm vậy tôi sẽ cảm động sao, sẽ tha thứ cho anh sao?”
“anh không nghĩ gì hết,anh chỉ cần em sống vui vẻ anh có ra sao cũng được, là anh hết lần này đến lần khác khiến em đau lòng, là anh không nên sống trên đời.”
Cô im lặng vài giây nước mắt lại một lần nữa chảy dài... có phải hôm nay cô khóc quá nhiều rồi không.
Thấy người con gái mình yêu khóc anh hoảng sợ bàn tay luống cuống lau đi nước mắt trên gò má
“đừng khóc... anh xin em”
“em không làm được... thật sự không được rồi”cô khóc lớn rồi ôm chầm lấy anh,vòng tay nhỏ bé choàng qua thân hình rắn trắc,nước mắt ướt đẫm lưng anh nhưng anh vẫn im lặng... thời gian như ngưng đọng, cả thế giới này như chỉ có cô tồn tại anh sợ nếu nhúc nhích dù chỉ một chút giấc mộng đẹp này sẽ biến mất. Anh tình nguyện sống trong giấc mơ này cho đến cuối đời, làm ơn đừng ai gọi anh dậy.
Âm thanh run rẩy của cô lại vang lên... đây là sự thật anh không mơ
“em đã cố quên anh, em cố yêu người khác,cố nhớ về hình ảnh anh trai xuýt bị thần ch.ết cướp đi... cố gắng để hận anh nhưng cuối cùng vẫn là không làm được. Rõ ràng với em Phàm là người quan trọng nhất,nhưng thời điểm cầm súng chĩa vào anh em mới nhận ra...em không thể. Làm anh bị thương,chỗ này của em đau lắm,em chỉ muốn chúng ta trở về thời đi học được sống vui vẻ bên nhau mà thôi.”Cô chỉ tay vào ngực trái của mình
Anh vui mừng, đây là thời điểm anh hạnh phúc nhất trong cuộc đời... cũng là lúc đau nhất khi cô nói tiếp
“Cho nên đừng đến gần em, đừng để em thấy anh, hãy chỉ để lại kí ức tốt đẹp của chúng ta trong trí nhớ thôi. Hôm nay coi như chưa từng gặp nhau đi” nói rồi cô nặng nề bước xuống giường
“em đừng có mơ cho dù em có đến chân trời anh cũng sẽ bám theo em không bao giờ buông tha,cái gì mà kỉ niệm đẹp chứ,rõ ràng đó chỉ là quá khứ.anh chỉ biết Hiện tại và tương lai mới là những gì đẹp nhất”anh vòng tay ôm chặt cô,dù có gỡ cách mấy cũng không ra. Mặt cô chợt thấy ẩm ẩm,nóng nóng... là máu
“anh là tên ngu ngốc,trong thời gian em khâu vết thương anh làm gì hả”
“anh chờ em,chỉ sợ chậm một giây em lại biến mất... để em đi anh không làm được”
Giờ cô mới phát hiện mặt anh đã trắng bệch không chút huyết sắc. mặc dù là bắn sượt qua nhưng đây là súng của tổ chức, vết thương không được xử lý chắc chắn không có khả năng đông máu. từ lúc bị bắn đến giờ cả gần 1 giờ đồng hồ rồi,anh thật sự không cần mạng nữa sao?
“mau băng bó vết thương lại”
“không cần, anh chỉ muốn ngắm em thôi”
“anh... đừng cứng đầu, chúng ta kết thúc rồi”
“vậy anh càng phải ngắm em”
Anh chợt nhíu mày, máu vẫn không ngừng chảy,cô hoảng sợ
“vậy em đứng cùng anh”
“được”
Trong phòng bệnh, bác sĩ đứng bên trái băng bó vết thương cho anh, cô đứng bên phải và tay bị anh cầm chặt,anh nói như vậy mới không sợ cô chạy.
“xong rồi,may mà kịp thời băng bó nếu không sẽ thật sự mất mạng đó,cô nên để chồng mình nghỉ ngơi thì hơn” bác sĩ nghiêm khắc căn dặn Thư
“ông chú nhiều chuyện quá,vợ tôi muốn tôi đánh nhau tôi cũng làm được,cần gì phải nghỉ ngơi chứ”
Không kịp nghe Thư giải thích bác sĩ đã lùi lũi bỏ ra ngoài,nếu anh cảm thấy vui thì đành thôi vậy.
“anh nghỉ ngơi đi,tôi về nhà”
“anh đưa em về, tay em bị thương không lái xe được đâu”
Cô nhấc tay lên,quả nhiên không được đau đớn ở cánh tay khiến cô phải nhíu mày
“anh cũng bị thương”
“em quên lúc nãy có người chở “vợ chồng” mình sao”
Thư tìm kiếm điện thoại rồi vào danh bạ,cô gọi Quấn đến đón nhưng không thấy nghe máy, gọi Khải và cả Linh,ai cũng không chú ý đến chiếc điện thoại vứt ở một xó,tất cả đều say bí tỉ còn mấy đứa nhỏ thì ngủ trên giường dành cho khách từ bao giờ. Cô không dám gọi cho Phàm,nếu anh thấy cô ở cùng Long chắc chắn sẽ rất đau lòng, thấy mọi chuyện như ý muốn anh không khỉ vui vẻ trong lòng.
“giờ này không có taxi cho em bắt đâu,xe của em thì vẫn ở bãi đất trống,anh đưa em về,chỉ đến cổng sẽ đi ngay không gặp Sad đâu” “mới là lạ” anh âm thầm bổ sung vế sau
“vậy nhờ anh”
Chiếc xe sang trọng lặng lẽ đỗ trước cổng căn biệt thự to lớn,từ trong nhà một bóng dáng to lớn nhanh tiến tới, là Phàm
“em đi đâu vậy hả,sao không nói cho anh một tiếng”
Thấy Long có ý mở cửa cô hoảng hốt ngồi níu tay anh lại, một người là đủ phiền lắm rồi,còn vết thương nữa,phải làm sao đây
“a~, em đi chơi một lúc ngắm cảnh quê hương nha,không có gì đặc biệt, tiểu Phàm đừng bận tâm”
Trong xe truyền đến tiếng cười lớn,nghe kĩ là cố gây sự chú ý
“em đi cùng con trai sao, nếu Thiên mà biết chắc giết hắn tám lần mất”
“Nam Cung Hạo Thiên?” anh khó chịu hỏi sau đó trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài
“ Chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Có gì để nói sao”bang chủ của LT sao lại đi cùng Thư Thư,có vẻ thân thiết nữa,anh không muốn làm em gái buồn nhưng em gái anh vốn đã biết sự thật rồi
“có,như Nam Cung Hạo Thiên chẳng hạn”
“được thôi”
“Phàm mình vào nhà đi em buồn ngủ rồi... anh cũng về đi”Thư không biết mình đang cố cứu vớt cái gì, một người là anh trai,một người là người cô yêu nếu họ thật sự đánh nhau phải làm sao
“Thư Thư ngoan,đi ngủ trước đi anh có chuyện muốn nói với bạn em”
“là bạn trai,chồng tương lai”Long chêm lời
Thư không có ý định giải thích,hi vọng sự hiểu lầm này khiến Phàm nương tay với Long,cô biết dù anh trai có làm gì Long cũng không chống cự. cách đó không xa có hai chàng trai đứng nhìn nhau >.<
“có gì nói đi”
“Anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi không thể mất Thư một lần nữa... chỉ cần anh đồng ý tôi có thể giao LT cho anh,chỉ cần anh chấp nhận tôi thôi”
“em gái tôi chỉ đáng giá bằng bang của cậu thôi sao?”
“không, Thư là vô giá,tôi sẽ giao cả Dương Kỳ và mọi thứ của tôi cho anh,tôi sẽ từ bỏ tất cả, đây không phải là mua bán trao đổi, đây là tôi cầu xin anh,tôi biết những gì tôi có không thể bằng cô ấy nhưng... làm ơn”
“nếu cậu trắng tay Thư Thư sẽ phải làm sao?”
“tôi sẽ làm mọi thứ có thể,sẽ không để Thư phải buồn,phải khổ,tôi lấy tính mạng của mình ra bảo đảm sẽ cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc nhất,tôi...”
“tôi thấy sự chân thật trong mắt cậu,nếu em gái tôi phải khóc tôi sẽ lấy mạng cậu”nói rồi Duật Phàm xoay lưng bỏ đi nhưng trên môi anh lại treo nụ cười hiếm thấy.
“cảm ơn anh... anh rể”
“nhưng “em vợ” à... tôi không biết con bé có chịu đến bên cậu không thôi haha”
“sẽ không... anh ấy là người bắn anh... em không thể”Thư từ trong bóng tối bước ra đôi mắt mệt mỏi nhìn hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Lúc nãy cô thật sự rất sợ hãi nên đã lén đi teo ai ngờ hai người này đã nhận họ hàng với nhau rồi.
“ngốc,là thuộc hạ của “em rể” chứ đâu phải cậu ta, hơn nữa hắn ch.ết rồi thì em lấy ai trả thù”
“hai người thân quá nhỉ, em lo lắng thừa rồi hừ” cô bỏ đi nhưng trên môi không dấu nổi nụ cười hạnh phúc.
“Thư, từ giờ anh chính thức theo đuổi em!”