Chương 12: Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán
Vốn dĩ cho rằng người quản lý của Chung Doãn rất lâu mới trả lời lại, nhưng không ngờ sau ngày thứ hai gửi email, Trí Trí đã nhận được thư trả lời từ họ.
Người quản lý nói Chung Doãn ngày kia sẽ có một buổi biểu diễn. Nếu cô đã muốn trải nghiệm cuộc sống của người trong giới giải trí thì sao không tự trực tiếp đến hiện trường biểu diễn?
Ý kiến này quả thật không sai. Tinh thần cô hăng hái hẳn lên, chỉ là vẫn có một chút căng thẳng, bởi suy cho cùng cô cũng chưa bao giờ từng trải qua như vậy, Chung Doãn cũng không tính là quen biết được.
Phương Như an ủi cô: “Chính vì chưa trải qua bao giờ nên càng phải đến xem thử như thế nào, điều cậu cần chính là trải nghiệm. Một khi cậu trở lại với cuộc sống của mình, cậu chỉ cần xem mình giống như một người hâm mộ là được.”
“Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng ngay đến cả việc nhóm của bọn họ làm gì mình cũng không biết. Vì thế làm người hâm mộ cũng quá không phù hợp rồi.”
“Đây là cách tốt, cậu tr.a Baidu chút là hiểu à. Nhóm thần tượng nhìn hình thức là biết nội dung chính chỉ là thần tượng thôi. Họ là những ca sĩ, diễn viên hoặc người trong làng giải trí được mọi người săn đón, hiểu chưa? Chứ không phải là những ca sĩ hay diễn viên đơn thuần khác. Đơn giản là bọn họ bây giờ chưa tới lúc nổi tiếng mà thôi, đợi nổi tiếng rồi sẽ rất ngông cuồng. Đến khi đó, cậu đến hiện trường để chen chút còn khó hẵng chi là được đi bên cạnh những người nổi tiếng ấy được đâu!”
Ngược lại, Giang Trí Trí cũng cảm thấy Ngụy Thiệu Viễn đem Chung Doãn giới thiệu cho cô nhất định là có ý định kiểm tra. Vì thế, những lúc các tiểu thịt tươi này dễ dàng còn thấy rõ trước mắt, trực tiếp gặp mặt chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Phương Như cùng cô nói chuyện xong cả hai cùng nhau đi, kết quả đến ngày biểu diễn hôm đó cô nhận được cuộc điện thoại nói tạm thời ông chủ sẽ đi công tác, qua hai ngày nữa sẽ trở về.
Không còn cách nào khác, lại căng thẳng thì cũng chỉ bản thân tự mình đón nhận. Bởi suy cho cùng, việc viết văn vẫn là công việc của cô, dù khổ cực thế nào cũng chỉ mình cô chịu đựng!
Buổi biểu diễn tổ chức ở một trung tâm nghệ thuật ở phía Bắc thành phố. Từ nhà Trí Trí đến còn cách một đoạn nhỏ, cô từ tàu điện ngầm chuyển sang xe bus tốn cũng không ít thời gian.
Đến lúc thời gian biểu diễn bắt đầu, anh trai nhỏ soát vé không nói gì, chỉ nhắn nhủ cô cẩn thận dưới chân.
Sân khấu lớn nhất trong trung tâm nghệ thuật này hình thức là trong một hội trường biểu diễn. Khi bắt đầu buổi biểu diễn, ánh sáng tối giống như một rạp chiếu phim, cô đã đến muộn nên cũng rất khó tìm được chỗ ngồi.
Giang Trí Trí lần đầu tiên đến đây, mắt kính vẫn còn để trong túi chưa lấy ra, cô phải mất cả nửa ngày trời mới tìm ra số ghế đã đặt trước.
Vé cho buổi biểu diễn được giao trực tiếp cho cô, có lẽ nó được gửi bởi người đại diện của Chung Doãn. Từ vị trí VIP đã đầy, chỗ ngồi ở hai bên cũng đều đầy cả. Bản thân cô đến muộn nên cũng nói tiếng xin lỗi làm phiền, rồi ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm và lau đi mồ hôi đang túa ra.
Vừa may sau một tiết mục cảm ơn, tiếng vỗ tay và hoan hô vang dậy như sấm, nhưng người bên cạnh cô bất động như núi, chỉ từ từ nói một câu:
“Cô đến trễ một chút sẽ bỏ qua lúc Chung Doãn bọn họ lên sân khấu.”
Trí Trí liền lấy kính ra đeo lên, nhìn sang bên cạnh một cái, hết sức kinh ngạc:
“Ngụy Tổng, sao anh cũng ở đây?”
“Tôi cũng là nhà tài trợ, tất nhiên cũng sẽ ở đây xem buổi biểu diễn rồi.”
Anh bình tĩnh nói, còn Giang Trí Trí vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Tỉ lệ đụng độ nhau của bọn họ có phải là cao quá rồi không?
“Tới nhóm của Chung Doãn rồi!” Anh nhìn lên sân khấu nói.
Trí Trí liền vội vàng ngước đầu nhìn, thà không nhìn thì thôi vừa nhìn lên sân khấu đã thấy rất nhiều người.
“Người nào là Chung Doãn?”
“Cô vẫn chưa tìm hiểu gì à? Lẽ nào cô không biết nhóm bọn họ có 25 người?”
“Tôi biết chứ, nhưng mà… không phải đã phân thành ba nhóm rồi sao? Anh ấy là nhóm trưởng của một nhóm, nhóm của họ không phải chỉ có bảy người thôi sao?”
Ngụy Thiệu Viễn: “Hôm nay là lần đầu tiên ba nhóm họp lại cùng biểu diễn chung.”
Trí Trí có chút choáng váng, cô không giỏi nhớ mặt người khác. Người không quen biết, gặp mặt hai ba lần rồi mà khi gặp lại cô vẫn thấy như là không quen biết. Vì thế bảy người nhóm Chung Doãn chắc chắn cô sẽ nhớ không dễ dàng gì huống chi là hai mươi lăm người!
Ngụy Thiệu Viễn dường như nhìn ra được, cố ý hỏi:
“Cô nhìn ra được ai là cậu ta không?”
“Tất nhiên rồi, không phải ở chính giữa đó sao?”
Cô không thể yếu thế hơn được, tùy tiện chỉ đại một người, cho dù trong quá trình biểu diễn nhóm họ hát nhảy không ngừng thay đổi đội hình, chắc cũng không sai.
Anh chỉ cười cười không nói gì.
Tuy nhiên thành thật mà nói, nhóm nhạc nam đối với Giang Trí Trí vẫn là có lực hấp dẫn. Một nhóm kích thích không đủ, nhưng đây lại có cả một sân khấu đầy kích thích, không khí của buổi diễn không tệ, cô dần dần chìm trong mê hoặc.
Đừng nói không có người hâm mộ, người hâm mộ đã xếp hàng từ trước thành một đoàn người không ít, còn có rất nhiều người hâm mộ nữ gọi lớn tên Chung Doãn.
Nhóm NH25 đã hát tổng cộng ba bài, hai bài nhạc sôi động và một bài nhạc chậm. Cuối cùng là tiết mục cảm ơn quả thật mồ hôi tuôn ra như mưa, đến nói cảm ơn bọn họ cũng đầy tiếng thở hổn hển.
Tiết mục đầy sức lực này khiến Giang Trí Trí không nhịn được cũng vỗ tay cổ vũ hết mình.
Ngụy Thiệu Viễn bên cạnh nhìn cô một cái, trực tiếp đứng lên nói:
“Xem xong rồi, đi thôi!’
“Hả? Vẫn còn tiết mục chưa xong mà.”
“Tôi đói rồi, đi ăn chút gì đi.”
“Không phải chứ? Anh sao mà dễ dàng đói như vậy được…”
Giang Trí Trí cũng không cần nhìn cũng biết anh muốn cô đi chung rồi. Vì anh cũng đã từng giúp cô, không còn cách nào khác cô chỉ có thể cúi đầu đứng dậy, vừa đi vừa xin thứ lỗi với mọi người ở xung quanh.
Bọn họ ngồi xuống quán chè bên kia đường, Trí Trí chọn món chè sữa phượng hoàng, Ngụy Thiệu Viễn lại chỉ chọn một ly trà chanh không đường.
Ngụy Thiệu Viễn nói:
“Cửa hàng này đã mở được mười năm rồi, mùi vị không tệ, món bánh crepe xoài là ngon nhất. Cô muốn thử chút không?”
“Không cần đâu, tôi thích ăn món này!”
Trí Trí nhìn vào ly thủy tinh trước mặt anh, “Anh không phải đói rồi sao, sao lại chỉ uống trà chanh thôi vậy?”
“Lúc đói thì bản thân mình không nhất định phải ăn, nhìn người khác ăn cũng đủ no rồi.”
“Không phải sẽ càng đói à?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô múc một muỗng đầy chè sữa, rất kiên nhẫn thổi thổi rồi từ từ đút vào miệng. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt như động vật nhỏ đang hưởng thụ, hít sâu một hơi, anh nói:
“Cũng không nhất định là như thế, cũng cần phải xem người ăn là ai đã.”
Trí Trí gần như bị sặc: “Anh đây là chê cười tôi à?”
Cô cũng tự biết bản thân mình là người dễ ăn, ăn đồ ăn đặc biệt nhìn rất thơm ngon. Phương Như cũng đã từng nói là nhìn cô ăn cơm thì có thể ăn thêm được một bát nữa. Chẳng lẽ ngay đến cả Ngụy Thiệu Viễn cũng nhìn ra như thế à?
“Tôi là đang khen cô.”
“Vì vậy anh mới bảo tôi đi ăn cùng à?”
Ngụy Thiệu Viễn uống một ngụm trà chanh rồi nói:
“Tôi là không muốn cô ngồi trong đó lãng phí thời gian, bảo cô tới đây xem biểu diễn là vì xem nhóm của Chung Doãn. Xem hết rồi còn không đi, không sợ họ đi trước à?”
“Bọn họ sẽ đi trước à?”
Cô vội vàng nhìn thời gian trong điện thoại, “Tôi tưởng bọn họ sẽ đợi toàn chương trình kết thúc rồi mới cùng ban tổ chức rời đi. Nếu không thì tôi bây giờ đi tới hậu trường đợi bọn họ nhỉ?”
“Cô biết bọn họ đi ra từ cửa nào à, làm sao mà đợi?”
Anh đã nói như vậy thì chắc chắn là anh biết sắp xếp của bọn họ, mấy giờ bước ra, từ cửa nào đi, thậm chí biết cả việc đi chuyến xe nào…
Anh là đến giúp cô à? Trí Trí đột nhiên nghĩ đến, vé vào cổng buổi biểu diễn rất có khả năng cũng là anh gửi cho cô chứ không phải là quản lý của Chung Doãn gửi cho cô như trước đây cô nghĩ.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” - Anh nhìn cô đột nhiên ngừng ăn, hỏi một câu.
Giang Trí Trí lắc đầu nhìn anh: “A, không có gì. Tôi là đang nghĩ anh hôm nay vì sao lại đến chỗ này?”
Lại không phải là hoạt động quy mô hay rất long trọng gì, anh cũng không phải là Boss trực tiếp quản lý công ty này. Cho dù là hoạt động của nhà tài trợ, anh bận như thế còn một mình đến đây xem biểu diễn… sao nhìn đều có chút tận lực nhỉ?
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là vì giúp cô. Chung Doãn bọn họ đến Hàn Quốc tập huấn là kế hoạch của tôi, tốn nhiều tiền như thế, tất nhiên là muốn nghiệm thu một chút thành quả. Ban nãy không phải tôi nói với cô rồi à, đây là lần đầu tiên ba nhóm cùng diễn chung trên sân khấu. Chung quy tôi cũng muốn xem xem là số vốn bỏ ra tuyển mộ nhân tài kỳ thứ tư có xứng đáng hay không.”
“Hả, còn có kỳ thứ tư?” -Trí Trí muốn thổ huyết.
Kinh tế người hâm mộ thật rất tốt, người hâm mộ cũng rất giỏi, giống như cô bây giờ đã không phân rõ được ai là ai nữa, lại tiếp tục tuyển mộ, cô chỉ có thể tiếp tục luống cuống.
“Thời gian không còn nhiều nữa.”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn đồng hồ trên tay, “Chúng ta qua đó đi.”
Anh kêu người phục vụ đến dọn dẹp, cầm thực đơn hỏi Trí Trí:
“Cô còn muốn ăn gì nữa không? Không bằng ăn một cái bánh bao đi, tạo thành một số nguyên.”
Cô suy nghĩ: “Hay là lấy một cái bánh crep xoài đi, anh đã nói món đó bán chạy nhất, mùi vị chắc không tệ.”
“Xin lỗi, hôm nay cửa hàng chúng tôi đã bán hết bánh crep xoài rồi, chỉ còn bánh crep vị ô mai và vị sầu riêng thôi ạ. Sầu riêng mà cửa hàng chúng tôi dùng giống sầu riêng Musang King, rất được yêu thích, hai vị có muốn dùng thử không?”
“Vậy à? Vậy lấy cho chúng tôi bánh crep ô mai và sầu riêng mỗi thứ 1 phần đi.”
“Vâng ạ, xin 2 vị đợi một chút.”
Sau khi phục vụ ghi đơn xong, Ngụy Thiệu Viễn nói:
“Cô có thể ăn sầu riêng à? Tôi cứ nghĩ phụ nữ đều không thích mùi vị của nó chứ.”
“Tôi không thích ăn, nhưng đành phải chấp nhận thôi.”
Trí Trí cười cười, “Mà tôi cũng tính đóng gói đưa cho Chung Doãn ăn, tôi thấy họ biểu diễn cũng mệt nên chắc cũng đói rồi, vừa đúng lúc ăn khuya luôn.”
“Sao cô biết cậu ta thích ăn sầu riêng?”
“Tôi không biết, không phải còn 1 phần ô mai sao? Anh ấy có thể chọn mà, không muốn ăn thì tôi ăn cũng được.”
Ngụy Thiệu Viễn nhíu mày, sắc mặt âm trầm, cô vội nói:
“Xin lỗi! Tôi không nên mượn hoa hiến phật như vậy, để tôi trả tiền cho.”. Kiếm Hiệp Hay
Ái mộ hư vinh tất nhiên là không đúng, nhưng cô cũng không muốn khiến anh ấy nghĩ rằng mình là một người ngay cả chút điểm tiện nghi ấy cũng muốn chiếm.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô lấy ví tiền ra, lạnh giọng nói: “Tổng cộng có 25 người, cô chỉ mua đồ ăn khuya cho 1 người thôi sao?”
Trí Trí cứng đờ: Ý gì đây, lẽ nào phải mua luôn cả 25 phần luôn sao!
Cô chạm vào túi tiền khô cạn của mình, thật sự khó xử ngượng ngùng, quả thực không được đầy đủ như thổ hào.
“Nhưng mà tôi thấy người hâm mộ có thể tặng cho thần tượng họ yêu thích đồ ăn như một món quà, đều là một phần mà thôi …”
“Thế cô là người hâm mộ à? Cô không phải xuất hiện như là bạn của Chung Doãn? Mua đồ ăn khuya, chỉ mua một phần cho cậu ta? Vậy cậu ta ở trước mặt nhiều người như thế có nên ăn hay không đây?”
Nghe có vẻ có đạo lý, điều này quả thực một chút cô cũng không nghĩ đến. Nhưng 20 đồng một phần bánh, đến 25 phần là 500 đồng, cô thật sự không có nhiều tiền như thế.
Khó xử là đúng rồi, hoặc là mua 25 phần, hoặc là chỉ mua một phần, đây là lựa chọn anh đưa ra cho cô. Ngụy Thiệu Viễn ung dung ngồi đối diện dáng vẻ như an ủi cô:
“Không sao đâu, bọn họ là nghệ sĩ phải khống chế cân nặng không thể lên cân. Thức ăn cũng được quy định nghiêm khắc, cô mua đồ ăn khuya như vậy bọn họ cũng không ăn được.”
Anh thanh toán, rồi đưa hai phần bánh cho cô:
“Cô giữ lấy cho bản thân ăn đi! Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán, vì vậy cô không cần cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng gì đâu.”