Chương 13: Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút
Bọn họ quay trở về trung tâm nghệ thuật.
Đứng ở cửa bên đợi nhóm Chung Doãn bước ra, Trí Trí chen vào đám đông người hâm mộ đang vây quanh cửa ra vào. Cô giơ hai tay cao điện thoại lên để chụp ảnh.
Từ trước đến nay, cô vẫn chưa từng đến hiện trường theo đuổi thần tượng, trải nghiệm này quả thật mới lạ. Nhóm nhạc NH25 này bây giờ có lẽ là vẫn chưa có đủ nổi tiếng, nên số lượng người hâm mộ cũng không nhiều lắm. Cô liền ghi chép lại, tương lai nhất định bọn họ sẽ nổi tiếng, có thể làm tư liệu so sánh sau này vì trong tiểu thuyết cũng có những sự việc tương tự giống như vậy.
Ngụy Thiệu Viễn muốn để cô lên xe đợi vì anh nghe nói xe bảo mẫu của Chung Doãn đậu bên cạnh xe anh, bọn họ vừa nói gì thì anh không thể không biết. Nhưng Trí Trí cảm thấy như vậy sẽ không có tác dụng gì. Cô thà rằng chịu chút gió lạnh bên ngoài chờ Chung Doãn bước ra để thử cảm giác làm người hâm mộ là như thế nào.
Đứng ở cổng một lúc sau, cô cùng với người hâʍ ɦộ thật sự bên cạnh để nói chuyện.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi trong xe nhìn cô từ phía xa. Vào lúc này cô lại thể hiện ra vài phần hoạt bát và khôn khéo nên cũng rất nhanh làm quen cùng với người lạ.
Trí Trí dường như chỉ có những việc có liên quan đến tiểu thuyết muốn viết thì mới nghĩ đến việc ra ngoài giao thiệp. Bởi đa số thời gian là cô đều tự chốn vào vỏ ốc của chính mình, hệt như động vật thân mềm, vừa mỏng manh lại vừa nhẹ dạ.
Cô lúc trước cũng viết tiểu thuyết, sửa tới sửa lui đến mức thiếu kiên nhẫn thì sẽ tìm anh than thở ngữ pháp tiếng Anh khó quá, khi các câu và mệnh đề không đơn giản như tiếng Trung. Anh sẽ chỉ dạy cho cô cách viết đơn giản một chút, không cần phải để ý hình thức.
Dường như cũng nhiều lần xúc động nghĩ tới, không biết những quá khứ đó cô còn nhớ hay không?
Diễn viên trong chương trình đã đi về gần hết, hai nhóm nhỏ khác của NH25 cũng đã rời khỏi. Chỉ còn lại nhóm của Chung Doãn vì có nhiều người hâm mộ nhất nên ở lại tới sau cùng nên họp phải đợi người bên ngoài đi gần hết mới ra về.
Đêm càng khuya, nhiệt độ càng hạ xuống, Giang Trí Trí vừa cùng người hâm mộ bên cạnh trò chuyện vừa run tay hà hơi thổi khí nóng.
Ngụy Thiệu Viễn gọi điện thoại cho Chung Doãn:
“Muốn chơi đùa tới khi nào, một chút có thể ra được rồi.”
“Ra liền đây.”
Anh cúp máy, đóng sầm cửa xe rồi bước qua.
Trí Trí giậm giậm chân, xoay người liền đụng trúng người Ngụy Thiệu Viễn, nhìn mặt anh không mấy vui vẻ.
“Ơ, sao anh không ở trên xe đợi? Bọn họ sẽ nhanh ra thôi.”
“Họ đi ra cô có nhận ra bọn họ hay không?”
Anh vừa thấy cô đứng ở đây đã lâu rồi. Người của nhóm NH25 mỗi khi đi ra từng người cô đều chăm chú nhìn rất lâu, chỉ sợ là cô không nhận ra Chung Doãn rồi.
“Không sao đâu, có người giúp tôi rồi.”
Cô chỉ những người hâm mộ bên cạnh đang ôm quà và bảng hiệu cổ vũ bên cạnh đang cười ngây ngốc.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn trong tay cô xách theo cái túi bên ngoài bán:
“Cô sao còn xách theo cái túi này?”
“A, vừa nãy quên để trên xe anh. Đừng lo, xách cũng không nặng.”
Sắc mặt Ngụy Thiệu Viễn càng khó coi, nắm cánh tay của cô kéo đi:
“Đi lên xe rồi đợi!”
“Ơ, đợi một chút…”
“Ra rồi, ra rồi! Nhóm trưởng bọn họ đã ra rồi.”
Cô gái nhỏ với kiểu tóc mái ngang bên cạnh là người hâm mộ cuồng nhiệt của Chung Doãn, đầy phấn khích liền kéo áo Trí Trí để cô nhìn thấy rõ.
Trí Trí vùng khỏi tay của Ngụy Thiệu Viễn.
Không thể trách cô không nhận diện được người khác, kiểu tóc và trang phục mỗi người đều có chút giống nhau, đến cả trang điểm và kẻ mắt cũng tương tự nhau. Đợi đến khi họ tới gần cô mới nhận ra rõ được ai mới là Chung Doãn.
Lúc gặp lại anh, cô phát hiện trên tai anh là một cái khuyên nhỏ hình con rắn. Có thể xem như đây là đặc trưng của anh ta để dễ phân biệt, cũng coi như là sự nhanh trí.
Thật sự đến giờ này rồi, người hâm mộ ngoài cửa đã không còn ở lại mấy người. Còn có bảo vệ vẫn đang chặn xung quanh, cô gái nhỏ vừa nãy trò chuyện cùng Trí Trí chịu trăm đắng ngàn cay đem quà ôm từ nãy giờ nhét vào tay Chung Doãn, sau đó liền bị ngăn cách ra xa.
Chung Doãn nhìn cô ấy gật đầu, đến cả cảm xúc trên mặt cũng không có, vậy mà vẫn làm cô ấy kích động hô lớn tên cậu.
Giang Trí Trí cũng bị bảo vệ chặn lại, tính huống cấp bách liền hô to: “Nhóm trưởng Doãn!”
Rất hay tiếng gọi “Nhóm trưởng Doãn” với âm lượng của cô đã thành công thu hút sự chú ý của đối phương.
Chung Doãn quay đầu nhìn cô một cái, liền cùng người nhân viên nữ trong ekip hạ thấp giọng nói vài câu gì đó, người đó lập tức đi về phía cô:
“Cô là Giang Tiểu thư phải không? Tôi là quản lý của Chung Doãn tên Doãn Hướng Vãn, bức email của cô chính là tôi trả lời.”
“A, xin chào! Tôi là Giang Trí Trí!”
Cô không ngờ tới quản lý của Chung Doãn vậy mà lại là phụ nữ, hơn nữa còn xinh đẹp nhã nhặn như vậy. Lúc trước chỉ cảm thấy quản lý vừa hay lại là họ Doãn, nhưng bây giờ nhìn lại bọn họ thật giống như là hai chị em.
“Bây giờ ở ngoài cửa còn có rất nhiều người như vậy có chút không tiện, không bằng tôi đi cùng cô trước lên xe rồi đợi, muốn gặp Chung Doãn nên là qua nơi khác mới chạm mặt.”
“Không cần phiền phức như vậy!”
Ngụy Thiệu Viễn đột nhiên chen vào nói:
“Nói cậu ấy đừng đùa giỡn nữa, mau lại đây.”
Doãn Hướng Vãn cung kính gật đầu cười với anh:
“Ngụy Tổng, anh cũng đến rồi. Vậy các anh trở về xe trước đi, ngoài trời lạnh lắm, tôi sẽ để Chung Doãn lập tức qua đó.”
Ngụy Thiệu Viễn kéo Giang Trí Trí vào trong xe.
Trong xe điều chỉnh lại nhiệt độ, Trí Trí ngồi ở vị trí phó lái, dùng tay vỗ vỗ vào mặt để nhanh chóng giảm bớt độ lạnh, rồi lại nhanh chóng lấy ra quyển sổ nhỏ bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
“Cô đang làm gì vậy?”- Ngụy Thiệu Viễn hỏi cô.
“Ghi chú lại để nhớ.”
Cô cũng không quay đầu qua nói, “Có vài tình tiết tôi sợ sẽ quên mất, trước tiên cứ ghi chú lại vào quyển sổ này rồi về nhà sẽ sắp xếp chỉnh lý lại.”
Thêm nữa còn có ảnh chụp trong điện thoại của cô, hôm nay chắc là thu hoạch tốt lắm đây!
Vẻ mặt Ngụy Thiệu Viễn ôn hòa đi đôi chút, cả người như là được độ ấm của máy điều hòa làm cho dễ chịu, nhìn cây bút trong tay cô soàn soạt viết trên tờ giấy phẳng:
“Cô cũng sử dụng nhãn hiệu sổ này à?”
“Đúng rồi, anh cũng dùng à?”
Cô cuối cùng vui vẻ hỏi anh một câu, lật quyển sổ trong tay, có chút xấu hổ.
“Chẳng qua đây là món quà được tặng thôi. Lúc trước, tôi nhìn thấy một người bạn dùng loại sổ này rất tốt nên anh ấy liền tặng tôi hai quyển, vẫn luôn sử dụng tới bây giờ. Bây giờ tôi muốn tự mình mua, nhưng tôi không thể mua được.”
Một quyển sổ nhỏ cỡ A như vậy sẽ có giá hơn một trăm nhân dân tệ, đối với Giang Trí Trí lúc trước có thể không tính là gì, nhưng bây giờ cô rất muốn mua thì tiền bạc không dư giả gì để mua loại sổ này cả.
“Bạn của cô đối với cô thật tốt!”
“Đúng vậy, anh ấy rất tốt… thực sự là rất tốt.”
Cô lại nghĩ đến Sean rồi. Thật sự rất kì lạ, bọn họ không tính là bạn bè thân thiết. Bởi vì Sean rất cao lớn, lại luôn tự ti nên không dám nhìn thẳng vào cô. Cô ngay cả bộ dạng của anh cũng không nhớ rõ ràng, nhưng những việc nhỏ nhặt như vậy cô lại luôn ghi nhớ trong đầu.
Cô cũng không để ý sự thay đổi trong ánh mắt của Ngụy Thiệu Viễn, tiếp tục chìm đắm trong hồi ức quá khứ của bản thân.
Cô có sợi tóc rơi xuống bên gò má, những sợi tóc xoăn màu nâu quen thuộc, anh rất xúc động vén tóc ra sau tai giúp cô, rồi tiện thể xoa xoa đầu cô.
Anh có chút sót ruột, không biết là vì từ “bạn bè” trong miệng cô hay là câu đó rất tốt, hay vì lời cô nói bây giờ đã không mua nổi quyển sổ này, hoặc là thậm chí là gì khác…Nhưng suy cho cùng được ở bên cạnh cô ấy, anh ngồi trong xe giống như một tảng đá vậy, bản thân anh cũng cảm thấy có chút ưu tư rồi.
Bầu không khí như vậy cũng thật tốt, anh thậm chí không muốn để ý hình tượng mình cứ ngồi ở ghế trước để nhìn cô. Đáng tiếc điều kiện xung quanh lại không thể, bên ngoài có người gõ lên cửa kính xe pha lê.
Anh mở khóa cửa, Chung Doãn một tay mở cửa vị trí phó lái, một tay khoát lên khung cửa, khom người nhìn hai người nói:
“Không làm phiền hai người chứ?”
Trí Trí vội vàng từ trên xe nhảy xuống, còn ôm thêm quyển sổ và những điều cô vừa mới ghi chú ban nãy bước ra bên ngoài:
“Nhóm trưởng Doãn, anh …”
“Ưm, cô có thể đừng gọi tôi nhóm trưởng Doãn không? Hoặc không thì dứt khoát gọi tôi là Ngũ Đạo Giang đi?”
“...”
“Hôm nay cũng muộn rồi, bây giờ tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Cô xem hay là cô cùng tôi đi chung xe về nhà tôi để nói chuyện tiếp hay tìm một ngày khác rồi lại hẹn tiếp?”
“Đến nhà của anh… bây giờ à?”
“Đúng vậy! Không phải là cô muốn hiểu hơn về giới giải trí à? Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút.”
Cậu ta nói với vẻ mặt nghiêm trang, nhưng toàn thân lại phát ra một chữ “tàn bạo” to lớn. Trí Trí lại bị cậu ta đùa giỡn rồi, cười tới mức hai bả vai cũng run run.
Ngụy Thiệu Viễn trong xe im hơi lặng tiếng trừng mắt nhìn cậu ta.
“Trong tay cô xách cái gi vậy, cho tôi à?”
Chung Doãn hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của anh, nhìn chằm chằm vào túi take away trong tay cô, dán sát lại nghe ngóng.
*Take away: đồ cầm đi (thường bán tại các cửa hàng, quán xá tiện lợi)
“Bánh sầu riêng à?”
Quả thật là giỏi mà! Trí Trí hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Tiệm đồ ngọt bên kia đường là nổi tiếng nhất trong khu vực gần đây, đặc biệt món bánh sầu riêng này là bán chạy nhất. Chẳng qua là làm sao cô biết được là tôi thích ăn sầu riêng, Ngụy Tổng nói cho cô à?”
Tối muộn thế này rồi…Trong tâm Trí Trí đột nhiên đánh một cú chấn động, cậu ta cùng Ngụy Thiệu Viễn có quan hệ dường như rất không bình thường, lẽ nào là trai bao ư?
Trí Trí quét mắt qua Ngụy Thiệu Viễn một cái:
“Không phải, chỉ là…trùng hợp thôi.”
“Thế cũng tốt! Tôi đói rồi, ăn xong rồi đi.”
Chung Doãn nhanh nhẹn ngồi vào ghế sau, nhìn cô nói:
“Cô không lên à? Cô muốn nói về điều gì, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thế là hai người cùng ngồi ở ghế sau, Chung Doãn mang bao tay vào, cầm lấy cái bánh rồi hít một hơi thật sâu:
“Tôi thích nhất là mùi vị miêu sơn hoàng này.”
Thật là biết chọn lựa. Trí Trí không nhịn được muốn đem hết những chi tiết này đều ghi lại vào trong quyển sổ của cô.
Ngụy Thiệu Viễn ẩn mình không bộc lộ, chỉ hạ hết các cửa xe xuống:
“Cậu không thể quay về xe của mình ăn à? Không được ăn trong xe của tôi!”
“Bên kia chị Vãn nhìn chằm chằm, tôi sao mà ăn được.”
Ngụy Thiệu Viễn không thể nào nhịn được nữa, cuối cùng xuống xe đóng sầm cửa lại:
“Tôi đi hút thuốc!”
Trí Trí ngạc nhiên:
“Ngụy Tổng anh ấy hút thuốc à? Trên người anh ấy không có mùi thuốc lá nào, phòng làm việc và trong xe cũng đều không tìm thấy cái tàn gạt thuốc và cái bật lửa nào. Hoàn toàn không thể thấy bất kỳ một dấu hiệu hút thuốc gì!”
Chung Doãn nhún vai: “Ai biết được, có thể là “ đám mây hút thuốc” đi!”
Anh không uống rượu, thật sự uống thì ngàn chén không say, nghe nói vài ngày trước đây còn say rượu nữa! Có nhiều người quả thật trâu bò, muốn uống say liền uống say, nói hút thuốc liền hút thuốc, hoàn toàn tùy theo nhu cầu của hoàn cảnh.
Giới giải trí thật sự nợ anh một giải Oscar.
Nhìn Giang Trí Trí cười, anh hỏi:
“Cô với anh ấy rất thân à?”
Đây là lời thoại của cô à? Cô trả lời: “Cũng không phải là rất thân. Anh ấy là ông chủ của bạn tôi, xem trọng mặt mũi của cô ấy nên mới giúp đỡ tôi, nhờ vậy chúng tôi mới biết nhau. Chẳng qua Ngụy tổng thật sự rất tốt.”
“Cô lại cho anh ấy thẻ người tốt?”
Trí Trí không hiểu lời nói cậu ta là ý gì?
Chung Doãn khoát tay, mở ra một cái hộp, hào phóng nói:
“Vẫn còn hộp ô mai này, cô cũng ăn đi, phụ nữ không phải đều thích ăn ô mai à?”
Mặc dù anh ta còn là đứng trên đỉnh cao không ai bì kịp, không có dáng cười gọi là vui vẻ mấy. Nhưng đến hiện tại, Giang Trí Trí đối với ấn tượng của anh ta đã thay đổi ít nhiều, không còn có khoảng cách xa lạ giống như lúc trước nữa.