Chương 43: Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?

Trí Trí lạnh mặt: “Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?”
Lúc đầu là cô ấy hữu ý vô tình dẫn cô đến bên cạnh Ngụy Thiệu Viễn.


Phương Như ho khan một tiếng: “Khụ, không cần quá để ý đến những chi tiết này. Mình là nghe được chuyện tình yêu của Ngụy tổng, thật sự bị làm cho cảm động, người vừa thành công vừa đẹp vừa có tâm.”
“Hừ, còn không phải là vì tiền lương thưởng hậu hĩnh sao?”


“Tất nhiên là không phải rồi. Cậu nghĩ mình là người như vậy à!”, Phương Như cất cao thanh điệu, lại haha cười: “Chẳng qua mình thật sự không biết Ngụy tổng và cậu còn chưa ly hôn mà, chỉ là nghe hai người ở Mỹ có chuyện sâu xa gì đó, trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có một mình cậu, vì một câu nói của cậu mà giảm 75kg, cậu có biết chuyện này cần nhiều dũng khí và nghị lực không?!”


Béo phì là hậu quả của một số thói quen xấu trong thời gian lâu dài, giảm cân có nghĩa là phải thay đổi những thói quen như vậy. Đối với đa số mà nói thì thật sự quá khó, bởi vì sức mạnh của thói quen vượt ngoài sức tưởng tượng, cho nên rất nhiều người muốn giảm cân đã thất bại.


Phương Như cũng đã từng giảm cân, nên đặc biệt hiểu sự khó khăn của Ngụy Thiệu Viễn.
Trí Trí thở dài: “Mình cũng không phải là trách cậu, chẳng qua câu chuyện tình yêu chỉ từ một phía này có khi cũng không thể tin được, nếu không nói không chừng là giúp người ta làm chuyện xấu.”


Phương Như khó hiểu: “Vì sao vậy?’
“Cậu đã nghe qua cái tên Hướng Đông Lãnh chưa?”
Phương Như lập tức căng thẳng: “Làm sao cậu lại biết hắn, Ngụy tổng nói với cậu sao?”
Quả nhiên tên tuổi như sấm bên tai, là đại ác nhân: “Ừm, cậu cũng biết hắn sao?”


available on google playdownload on app store


“Là chồng trước của chị Vãn!”, Phương Như hạ thấp giọng, nghiến răng căm hận nói: “Lúc đầu chị Vãn chính là bị hắn đánh đến thiếu chút nữa mất mạng, đến mức không thể không rời khỏi Mỹ. Lúc trước trong suy nghĩ của mình, hắn ta vẫn luôn là hình tượng phạm nhân bị cải tạo, mình vẫn luôn thấy khó hiểu chị Vãn sao lại xem trọng loại người đó, sau này mới biết được người ta cũng là thanh niên tài giỏi, nói cái gì đều là cổ phiếu, quyền hạn, quản lý công ty bla bla… thật sự là miệng nam mô mà bụng bồ dao găm.”


“Đúng vậy, nếu như Ngụy Thiệu Viễn cũng giống như hắn, cậu giúp anh ấy đem mình đến bên cạnh anh ấy, không phải là giúp người ta làm chuyện xấu sao!”


“Ngụy Tổng cũng không phải là người như vậy đâu! Anh ấy đối với nhân viên bọn mình đều rất lễ độ, cũng rất hào phóng, từ trước đến giờ vẫn không có dáng vẻ kiêu ngạo của Tổng tài, tớ vẫn luôn cảm thấy ai làm vợ anh ấy đều nhất định sẽ hạnh phúc.”


“Woa, anh ấy rốt cuộc đã cho cậu bao nhiêu phần thưởng mà lại bảo vệ anh ấy như vậy chứ? Biết người, biết mặt không biết lòng, Hướng Đông Lãnh bình thường bên ngoài cũng sẽ ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, hẳn là cũng không muốn để người khác biết hắn là con người cuồng bạo.”


Phương Như ghét bỏ hừ một tiếng: “Đừng đem hai người ra so sánh. Nhưng sao đang êm đẹp lại đột nhiên nhắc đến hắn, hắn ta làm ra chuyện gì sao?”


“Ừm, bây giờ hắn đang ở trong nước, hơn nữa vô cùng có khả năng là hắn ở sau lưng ngáng chân công ty chúng ta. Cậu nhắc nhở chị Vãn cẩn thận một chút, nói không chừng hắn sẽ làm phiền đến chị ấy.”


Phương Như nghe cô nói xong liền cảm thấy lo lắng, hàn huyên thêm vài câu, muốn nhanh chóng báo tin cho Chung Hướng Vãn liền tắt điện thoại.
Không ngờ rằng nhanh như vậy đã xảy ra chuyện, chỉ là người xảy ra chuyện không phải là Chung Hướng Vãn, mà là Chung Doãn.


Khi bắt điện thoại, Trí Trí vừa viết xong bản thảo, tâm tình thoải mái, nhìn thấy số điện thoại của Ngụy Thiệu Viễn đang nhấp nháy trên màn hình liền vui vẻ nhận điện thoại: “Ngụy tổng sớm như vậy gọi điện thoại cho em, là muốn cùng nhau đi ăn tối sao?”


Âm thanh đầu dây bên kia lộ rõ vẻ mệt mỏi và sốt ruột: “Trí Trí, Chung Doãn xảy ra chuyện rồi, anh phải lập tức bay đi Mạc Hà ngay, vé máy bay đã đặt rồi, muốn báo với em một tiếng.”
Tâm tình Trí Trí đột ngột rơi xuống: “Chung Doãn sao rồi, đã xảy ra chuyện gì?”


“Chắc là lúc chụp hình bị té ngựa, tình hình cụ thể anh không rõ, anh muốn qua đó một chuyến, nếu như bị thương nghiêm trọng, cần phải gấp rút mang nó về trị liệu.”
“Vậy em đi với anh.”, cô nói không cần suy nghĩ: “Nhưng em còn phải chăm sóc cho mẹ.”


“Mẹ hai ngày nay phải ở viện truyền dịch, buổi tối ở lại bệnh viện, em nhờ chị Vương qua chăm sóc cho bà ấy là được. Hãy để em cùng đi với anh, thêm một người thêm một sức, Chung Doãn đã giúp đỡ em nhiều như thế, em cũng nên vì cậu ấy làm chút chuyện.”


Ngụy Thiệu Viễn trầm ngâm một lát: “Được rồi, anh để Lily giúp em đặt vé, Tiểu Bạch và tài xế sẽ qua đón em, chúng ta ở sân bay gặp nhau.”
Trí Trí mau chóng thu xếp xong hai bộ đồ cùng giấy tùy thân liền ra cửa.


Trong lòng cô rất loạn, không biết chuyện này có liên quan gì đến Hướng Đông Lãnh hay không, dù sao bọn họ cũng đã nhận lấy sự uy hϊế͙p͙ của đối phương, người thân cận với Chung Hướng Vãn nhất xảy ra chuyện.


Ngụy Thiệu Viễn đợi cô ở sân bay, dáng vẻ vẫn như cũ với tây trang và giày da, chỉ hơi nới lỏng cà vạt, hành lý xách tay một một cái cũng không có, giống như là vừa trực tiếp chạy đến từ công ty, đến đồ đạc cũng không kịp mang theo.


Chuyến bay trung chuyển ở Cáp Nhĩ Tân, đến nơi đã là buổi tối, Ngụy Thiệu Viễn xoa đầu cô: “Hôm nay có chút dài, cực khổ cho em rồi.”
Trí Trí nhìn khuôn mặt đầy sự mệt mỏi cùng đôi mắt đã hằn lên tia máu của anh, khẽ hôn lên môi anh: “Em không cực khổ, anh mới cực.”


“Anh không sao, lúc công ty mới thành lập cường độ làm việc và tăng ca còn nhiều hơn thế này nhiều, đã quen rồi.”
“Thanh xuân, năm tháng không tha một ai cả.”
Ngụy Thiệu Viễn khẽ dụi lên trán cô: “Cái miệng nhỏ của nhà văn này mới là không buông tha ai cả.”


Thật sự thì hai người đều biết, lúc này ai cũng đều không cực khổ hơn người đang bị thương nằm trên giường bệnh.


Chuyến bay đến Mạc Hà đã hơn nửa đêm, trước đó đã sắp xếp xong dịch vụ đưa đón từ sân bay. Ngụy Thiệu Viễn cùng Trí Trí lên xe, để cô ngồi xuống ghế dựa: “Có mệt không, anh đưa em đến khách sạn trước nhé?”


Dù sao nếu muốn chuyển Chung Doãn về Tân Hải, cũng không thể gấp rút chuyển về trong tối nay được.
Trí Trí lắc đầu: “Đến thì cũng đã đến rồi, anh đi đâu em đến đó.”
Anh cười: “Em rốt cuộc là lo lắng cho Chung Doãn hay là lo lắng cho anh?”


“Cả hai em đều lo lắng, hai người ai cũng đều không được xảy ra chuyện.”


“Sẽ không đâu, anh nghe lời em sẽ bảo vệ thật tốt bản thân mọi người và công ty.”, anh nắm chặt tay cô, có chút hối hận vì đã nói chuyện của Hướng Đông Lãnh cho cô biết, dường như đã dọa đến cô rồi, làm cô có chút thần hồn nát thần tính.


Họ mau chóng đi đến bệnh viện, Chung Doãn đã làm xong phẫu thuật cấp cứu, Chung Hướng Vãn canh giữ ở hành lang bên ngoài phòng bệnh một tấc cũng không rời. Nhìn cô ấy cũng đầy vẻ mệt mỏi, y phục đã bị vò nhàu, đôi giày màu trắng cũng đầy bùn đất, trông cô không còn dáng vẻ xinh đẹp và điềm tĩnh như bình thường.


Thời đại truyền thông mới, tốc độ lan truyền tin tức vượt ngoài sức tưởng tượng, để tránh phóng viên và người hâm mộ nghe tin tức mà làm loạn phòng bệnh, bên ngoài phòng bệnh sắp xếp không ít bảo vệ. Chung Hướng Vãn và Phương Như cũng đã ứng phó với rất nhiều người, hiện tại dường như cũng đã kiệt sức.


Phương Như thấy hai người Trí Trí đến, vừa ngạc nhiên vừa mừng: “Ngụy tổng, Trí Trí, hai người đến rồi?”
“Chung Doãn sao rồi?”


“Lúc chụp ảnh ngựa bị hoảng sợ, cậu ấy từ lưng ngựa ngã xuống, chân vẫn còn để ở bàn đạp, bị gãy xương, may mà cột sống không bị gì. Xương sườn gãy làm dập phổi, lúc đưa đến đây rất nguy hiểm, nhưng giờ đã bình thường rồi, đang ở phòng hồi sức.”


Ngụy Thiệu Viễn gật đầu, liền nhìn Chung Hướng Vãn đang cách không xa: “Cô ấy sao rồi, vẫn ổn chứ?”
Cô trái lại lắc đầu: “Chị Vãn hơn nửa ngày đều không nói gì, trong lòng chị ấy hẳn là không dễ chịu.”
Ngụy Thiệu Viễn và Trí Trí nhìn nhau, cùng nhau bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô.


Chung Hướng Vãn dường như hồi thần trở lại, ngẩng đầu nhìn họ: “Đến rồi sao?”
“Ừm, chị Vãn chị ổn chứ?”
Cô gắng gượng cười: “Không sao.”


“Chung Doãn là người trẻ tuổi nhất trong số chúng ta, cũng thường xuyên luyện tập vũ đạo nên tố chất thân thể rất tốt, hồi phục nhất định cũng rất nhanh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ừm.”


Trí Trí biết là cô giờ này phúc này hẳn là bị áy náy ép tới không thở được, Ngụy Thiệu Viễn quen biết với cô lâu như vậy, hẳn là có thể khuyên nhủ được cô, thế là đứng dậy nói: “Tôi đi vào phòng thăm cậu ấy, hai người nói chuyện đi.”


Chung Hướng Vãn trầm mặc nhìn xuống đất, một lúc sao mới nói: “Xin lỗi, anh tin tưởng tôi mới giao cậu ấy cho tôi, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Ngụy Thiệu Viễn khẽ vỗ vai cô: “Đây là ngoài ý muốn, không liên quan đến cô.”


“Còn không biết có phải ngoài ý muốn hay không.”, cô quay đầu nhìn anh: “Người đó trở lại rồi phải không?”
“Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, hiện tại vẫn chưa có chứng cứ cho sự nhúng tay của anh ta.”


“Anh không cần an ủi tôi, nếu hắn đã trở lại, chính là hạ quyết tâm cá ch.ết lưới rách. Người như hắn, chuyện gì làm không được, đến giết người cũng không để ý, lại muốn hủy đi tiền đồ của một người sao?”


Ngụy Thiệu Viễn trầm mặc chốc lát: “Chung Doãn bị thương ảnh hưởng gì đến buổi chụp hình?”
“Mặt bị thương, anh nói xem?”
Sắc mặt của Ngụy Thiệu Viễn nghiêm trọng.


“Tôi đã nói chuyện với nhà sản xuất rồi, bọn họ không muốn đổi người, chờ thương thế của cậu ấy tốt lên rồi tiếp tục chụp.”
“Quyết định nhanh như vậy sao?”
Chung Hướng Vãn cười khổ: “Chỉ có thể như vậy thôi.”


Hai công ty hợp tác chụp ảnh đều không lớn, đặc biệt là Chung Hướng Vãn bọn họ, người đầu tư là nhắm vào Chung Doãn là người mới đang lên nên mới đầu tư, nếu như nửa đường đổi người, buổi chụp ảnh sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, chụp xong rồi cũng bán không được, công ty sẽ phá sản.


Ngụy Thiệu Viễn không hé nửa lời, cô lại xin lỗi một lần nữa: “Tôi thật sự xin lỗi, đem đến cho anh phiền toái lớn như vậy.”


“Đừng nói như vậy, gặp nạn mọi người cùng nhau vượt qua là được rồi, không có gì to tát quá đâu. Chỉ có một điều,...”, anh nhìn Chung Hướng Vãn: “Đừng đi tìm Hướng Đông Lãnh, cũng đừng đồng ý bất kỳ điều kiện gì của hắn, hắn không phải là đối tượng có thể hợp tác.”


Cô không nói gì, qua một lúc lâu mới ừm một tiếng.
Rời khỏi bệnh viện, bọn họ muộn lắm mới về đến khách sạn, Lily và Bạch Tuấn Kỳ đã liên hệ máy bay và bệnh viện để chuyển viện cho Chung Doãn.


Trí Trí không ngủ được, thương thế của Chung Doãn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô, đặc biệt là khuôn mặt, cô không ngờ rằng mặt cậu ấy cũng bị thương.
Đây chính là điểm chí mạng với những người làm nghệ sĩ thần tượng như cậu.






Truyện liên quan