Chương 44: Từ lúc nào em thành bà mai rồi?

Ngụy Thiệu Viễn đưa tay ra: “Sao thế, ngủ không được à?”
“Ừm.”
“Đang nghĩ về chuyện của Chung Doãn sao?”


Trí Trí gật đầu, dựa đầu vào vai anh, lúng túng nói: “Cậu ấy sẽ ổn chứ? Y học hiện nay phát triển như thế, ngành phẫu thuật thẫm mỹ cũng rất tân tiến, vết thương trên mặt cậu ấy nhất định sẽ được chữa khỏi đúng không?”
Ngụy Thiệu Viễn cúi đầu nhìn cô, không nói gì.


Anh ghen cả ngàn năm, cũng không nghĩ tới cũng có lúc bản thân mình ghen với cháu của mình.
Trí Trí khẽ đụng tay anh: “Sao anh không nói gì vậy?”
“Em có biết khi Chung Doãn còn nhỏ đã từng chọc tổ ong không?”
“Hả?”


“Tầm khoảng 5, 6 tuổi, lúc đó anh cũng không lớn, bà nội thường lệnh cho ba anh đón anh về nhà chơi mấy ngày, nên cũng thường chơi cùng nó. Từ khi còn nhỏ nó đã là một đứa gan dạ, cũng thường xuyên nhân lúc người lớn không chú ý liền lén đi trèo cây. Ba mẹ nó muốn đưa nó đi học đàn violin, khi nó lười biếng trốn học liền trèo lên cái cây ở trước cửa, anh giúp nó giữ bí mật, không dám báo cho người lớn biết. Có một lần nó phát hiện có tổ ong trên nhánh cây, liền bẻ cành cây chọc tổ ong, kết quả bị ong đốt đầy đầu, hơn nữa còn bị té từ trên cây xuống, dọa cả nhà sợ ch.ết khiếp.”, Trí Trí nào ngờ Chung Doãn lúc nhỏ lại nghịch ngợm như vậy, nghe vậy liền ngây cả người: “Sau đó thì sao?”


“Sau đó liền đưa nó đến bệnh viện, may là nó mặc quần áo dày, trong cái khó ló cái khôn biết kéo mũ và áo che đi nửa mặt, nên cũng không nghiêm trọng gì, cũng không bị gãy xương. Bà nội anh mới nói một câu, tên nhóc này phúc lớn mệnh cũng lớn, bản thân nó cũng không khóc, sau đó còn hỏi mặt con có bị sao không? Có phải là có sẹo rồi không?”


Trí Trí mỉm cười: “Hóa ra cậu ấy từ nhỏ đã đỏm dáng như vậy rồi sao?”
Quả nhiên là có tố chất làm người nổi tiếng.
“Ừm, chẳng là lần đó là do may mắn thôi, có lẽ vết thương khi đó ứng đến hiện tại, cũng là nó nên chịu thôi, đã qua cả rồi, đại nạn không ch.ết…”


available on google playdownload on app store


“Tất có hậu phúc!”
Hai người cùng trăm miệng một lời, trong lòng dường như cũng nhẹ nhõm được một chút.


“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”, Ngụy Thiệu Viễn đắp mền cho cô: “Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đợi đến khi chúng ta chuyển nó về Tân Hải, sẽ sắp xếp bệnh viện và bác sỹ tốt nhất chữa trị cho nó, nó mạnh khỏe như vậy nhất định sẽ hồi phục tốt.”


“Vậy còn chị Vãn, tâm tình của chị ấy không được tốt.”
Áy náy, tự trách, đau lòng dường như đã vượt qua cảm giác nên có với một người đồng nghiệp.
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, còn chưa có xác nhận của người trong cuộc, cô cũng không muốn nghĩ lâu thêm nữa.


“Anh sẽ nói cô ấy về cùng chúng ta. Không để cô ấy có cơ hội suy nghĩ lung tung. Cô ấy có kinh nghiệm từng trải phong phú, sẽ không vì chút suy sụp này mà ngã quỵ, em nên tin tưởng năng lực của người đại diện kim bài của công ty chúng ta.”


Ừm, thật sự Trí Trí cũng tin sự mạnh mẽ của Chung Hướng Vãn, nếu như cô ấy thật sự quan tâm Chung Doãn, sẽ càng không cho phép bản thân mình ngã quỵ, cô ấy nhất định sẽ phấn chấn trở lại.


Cuối cùng Chung Doãn cũng được chuyên cơ riêng chuyển về, Trí Trí kinh ngạc một hồi, tưởng rằng công ty của Ngụy Thiệu Viễn vừa mới được đưa ra thị trường đã kinh doanh khởi phát như vậy, kết quả anh nói: “Chuyên cơ không phải của anh, mà là của ba anh.”


Nói là muốn cắt đứt quan hệ, nhưng đến thời khắc nguy hiểm, vẫn là buông không được cháu trai bảo bối của họ, lão Ngụy cũng tự mình phái chuyên cơ đến đón.
Trí Trí cũng được thơm lây cùng lên chuyên cơ đi về.


Ba mẹ của Chung Doãn đều đến cả, Ngụy Thiệu Toàn ngoại trừ nghiêm mặt hùng hổ thở dài, thực sự không nói gì cả, Châu thái thái mắt cũng đỏ hồng, sau lưng gạt đi không ít nước mắt.


Chung Hướng Vãn không đi cùng chuyên cơ, mà là đáp một chuyến bay khác về trước, về đến Tân Hải liền liên hệ bệnh viện đón bọn họ.
Chung Doãn nằm trên máy bay, đối mặt với ba mẹ cũng chỉ có thể im lặng, đời này chắc cũng chưa bao giờ im lặng như thế.


Kỳ thực từ trong ánh mắt của ba mẹ cậu, Trí Trí cũng có thể cảm nhận được nghi vấn của bọn họ, dù sao lần trước Ngụy Thiệu Toàn gặp cô, trên danh nghĩa cô vẫn là “bạn gái” của Chung Doãn, lần này gặp lại cùng ngồi một chỗ thân mật với Ngụy Thiệu Viễn như thế.


May mà thương thế của Chung Doãn càng tác động đến tâm trí của bọn họ hơn, nên không còn sức lực quan tâm đến chuyện tình yêu của cô nữa.
Nhân lúc hai vợ chồng Ngụy gia không ở bên cạnh, Chung Doãn bảo cô đến bên cạnh.
Cô lặng lẽ đến gần hỏi: “Có chuyện gì sao?”


“Sau khi trở về, nếu như cô gặp Hướng Vãn… nói với cô ấy, tôi không sao, để cô ấy không suy nghĩ linh tinh. Đợi tôi khỏe trở lại, nhất định không để cô ấy thất vọng.”


Nửa bên mặt anh còn bị băng gạt băng kín mít, nhưng tình cảm trong ánh mắt không lừa được người khác. Trí Trí cảm giác được sự mờ ám mà cô không dám suy nghĩ sâu hơn đã được chứng thực từ ánh mắt của cậu, mặc dù cậu không nói rõ không muốn để Chung Hướng Vãn suy nghĩ lung tung chuyện gì, nhưng trong nháy mắt cô liền hiểu rõ.


“Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ chuyển lời, cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng bước xuống giường!”


“Không đâu, tôi chỉ nằm thôi, như vậy mới nhanh hồi phục.”, cậu vẫn còn sức lực mỉm cười với cô: “Nếu như ba mẹ tôi hỏi cô về mối quan hệ của chúng ta, toàn bộ cô đều đẩy cho chú út ứng phó đi, đừng để chính mình chịu khổ, bọn họ chỉ là hổ giấy, bọn họ sẽ không làm gì cô đâu.”


“Được, tôi biết rồi.”


Thật ra Ngụy gia không có ai làm khó cô, không biết có phải là Ngụy Thiệu Viễn đã đánh tiếng trước rồi hay không. Trở về Tân Hải cuộc sống của cô vẫn trước sau như một, chỉ là thời gian gặp mặt Ngụy Thiệu Viễn có chút ít đi, vì chuyện Chung Doãn bị thương, nên khiến anh càng bận.


Chung Doãnchuyển vào bệnh viện tốt nhất Tân Hải liền bắt đầu tiếp nhận hệ thống trị liệu, còn Chung Hướng Vãn mãi bận trong phòng làm việc, sau khi trở lại Trí Trí cũng chưa từng gặp cô.
Chung Doãn nhờ vả, cô chỉ có thể nhờ Ngụy Thiệu Viễn truyền đạt giúp.


Anh trở lại rất muộn, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười ấm áp: “Từ lúc nào em thành bà mai rồi?”
Cô dựa đầu vào ngực anh, anh nhẹ sờ tóc cô: “Yên tâm, cô ấy không sao, chỉ cần đợi Chung Doãn khỏe lại thôi!”


Ngược lại anh quá mệt rồi, có đôi khi anh ôm lấy cô nhận chút an ủi, cái gì cũng không làm, đã làm ổ trên vai cô ngủ mất rồi.
Trong lúc rối ren này, cô quyết định sớm hoàn thành tác phẩm về giới giải trí của mình, dành nhiều thời gian cho Ngụy Thiệu Viễn cũng như là chuẩn bị tác phẩm mới của mình.


Sau khi sóng gió lần đó của cô qua đi, nhờ phúc của Chung Doãn, lượt người theo dõi tăng nhanh, cho dù dừng một thời gian nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tác phẩm, thậm chí còn được đề tên lên bảng vàng, lên như diều gặp gió, trở thành tác phẩm có thành tích tốt nhất của cô. Nếu như không phải việc đăng liên tiếp nhiều kỳ của cô gặp trắc trở, cô còn có thể viết dài hơn nữa, bổ sung thêm cho các tình tiết.


Giờ cô chỉ có thể tham khảo tình hình của Chung Doãn, để nam chính bị thương, nữ chính trở về chăm sóc anh, cỗ vũ anh, hai người trở lại với nhau là được.


Cẩu huyết đúng là có chút cẩu huyết, nhưng tốt xấu gì cũng là kết cục cả nhà đoàn tụ, hơn nữa hiện thực không phải là cẩu huyết như vậy sao? Cô cũng hy vọng Chung Doãn cũng có được sự may mắn như nam chính trong truyện vậy!


Viết xong kết cục, cô thở phào nhẹ nhõm, những nhân vật trong đầu cô sinh động như thật, cũng như muốn cùng cô nói tạm biệt.
Bây giờ cô có thể nghỉ ngơi và bắt đầu viết kết cấu cho tác phẩm mới, nào ngờ lần này có sự kinh ngạc ngoài ý muốn.


Ban biên tập của trang web đột nhiên liên hệ cho cô, nói tác phẩm về giới giải trí của cô được một công ty điện ảnh nhìn trúng, muốn cùng cô ký bản quyền.
Trái tim Trí Trí như muốn bật ra khỏi lồng ngực, cô vội vàng hỏi lại như muốn xác nhận lại lần nữa: “Thật sao?”


“Tất nhiên là thật rồi, đối phương báo giá hai trăm vạn, bao gồm phim điện ảnh, phim truyền hình, internet và các ấn phẩm có liên quan đến, chúng tôi cảm thấy giá cả rất hợp lý, quy mô của công ty đối phương khá lớn, đáng để tin cậy, bây giờ đang cần ý kiến của cô.”


Cô còn có thể có ý kiến gì nữa chứ? Là 200 vạn đó, cô chưa từng nghĩ chỉ cần dựa vào tác phẩm của mình mà kiếm được số tiền lớn như vậy, nếu như sớm vài tháng, dường như có thể giải quyết được tất cả khó khăn của hai mẹ con cô.


Thế là cô yêu cầu bên trang web đừng lo lắng, cố gắng thương lượng quyền lợi. Do cô cùng trang web ký hợp đồng độc quyền, nên đa phần đều do bên trang web quyết định, cô cũng không cần phải ra mặt nhiều, trước khi cùng công ty điện ảnh ký hợp đồng, để miễn cho việc tác giả bị đá ra khỏi trang web trực tiếp cùng đối phương tiếp xúc, cô liền nghĩ đến tên của công ty muốn mua bản quyền cô còn không biết, ngoại trừ việc đợi tin tức cũng không còn cách nào khác.


Cô vốn dĩ muốn đem tin tức tốt này nói cho Ngụy Thiệu Viễn, nhưng gần đây anh rất bận, song cô sợ mọi chuyện không thành làm anh thất vọng, nên cô quyết định ký hợp đồng xong sẽ nói với anh.
Mọi việc thuận lợi không ngờ, chỉ cần một tuần đã nắm được bản hợp đồng, Trí Trí run tay đặt bút ký.


Ngày trước chỉ là hâm mộ những tác giả khác, nhưng hôm nay cuối cùng cũng đến phiên cô.
Điện ảnh và Truyền hình Châu Tự, gần đây cô mới nghe đến cái tên này, nếu như bên trang web nói công ty đáng tin cậy vậy cô hoàn toàn không muốn nghĩ nhiều.


Hợp đồng ba phần, sau khi cô đọc xong, rất nhanh hạng mục bên công ty đó đã liên hệ với cô.
“Giang tiểu thư, chào cô, tôi là đại diện của Điện ảnh và Truyền hình Châu Tự, rất vui được hợp tác với cô, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”


Trí Trí được quan tâm đến có chút hoảng sợ, mặc dù đối phương biểu hiện khiêm nhường khách khí, mặc dù cô có thể gọi tên người ta, nhưng trước sự huấn luyện của Bạch Tuấn Kỳ, cô vẫn nên thành thành thật thật gọi người ta là quản lý.


Hai người nói đến những vấn đề có liên quan đến tác phẩm của cô, anh ta thật sự có xem qua tác phẩm của cô, nói đến đều là những điểm trọng yếu trong tác phẩm, làm Trí Trí có cảm giác như bản thân mình gặp tri kỉ, đối với hợp đồng tương lai cũng có thêm sự tin tưởng.


Cũng thật khéo, Châu Tự đặt văn phòng ở Tân Hải, công ty giải trí của nhà cô cũng đặt ở đây trong khi đa số đều đặt ở Thượng Hải, Bắc Kinh, nhưng bọn họ lại có rất ít gặp nhau.


Người đại diện Ông Trinh thuận thế mời cô: “Trí Trí, không bằng chúng ta trò chuyện một lát nữa, khó có được cơ hội hợp tác như vậy, ông chủ của chúng tôi cũng rất muốn gặp cô, nếu như có cơ hội chúng tôi vẫn muốn hợp tác với cô trong tác phẩm tiếp theo.”






Truyện liên quan