Chương 11: Biến, biến thành mèo
Bân Bân lăn lộn ở trên giường, lười biếng mở mắt ra.
Hả? Tại sao Cao Lăng lại ngủ trên giường mình vậy ta?
Thân thể trần của anh chiếm nửa cái chăn, đưa lưng quay về phía mình, dường như đang ngủ say. Loáng thoáng có thể nhìn thấy cái lưng trơn bóng, lên trên chút nữa chính là tóc dán vào cổ, tai mèo màu đen… TAI MÈO?! Suýt chút nữa là Bân Bân đã la thành tiếng. Anh trở mình, mặt hướng về phía Bân Bân. Vẫn là khuôn mặt đó, ngay cả nhắm mắt ngủ say vẫn như bình thường, cái tai mèo đầy lông trên đầu thỉnh thoảng vô tình lười biếng giật giật vài cái..
Hình như trên đùi cũng có chút cảm giác kỳ lạ…
Bân Bân mở chăn ra nhìn —— quả nhiên, một cái đuôi mèo màu đen đang quấn lấy bắp chân mình.
Chuyện gì thế này! Trong nháy mắt, Cao Lăng đã biến thành mèo rồi sao?! Bân Bân suýt chút nữa không nói nên lời. Mới đây thôi còn nhìn thấy Cao Lăng mặc váy thủy thủ, bây giờ Cao Lăng đã biến thành nhân vật thú nhân trong manga mà cậu thích rồi sao? Đây là ảo tưởng gì vậy trời ——!
“Này... Cao Lăng… Tỉnh lại đi…”
Bởi vì Bân Bân cẩn thận lay lay, Cao Lăng nửa mở mắt ra, con mắt thường ngày lạnh nhạt đến không có tình người lúc này mang theo chút mơ màng khi vừa tỉnh ngủ. Đã thế, ánh mắt lại còn mê hoặc nhìn chằm chằm Bân Bân mấy lần, sau đó mới thở dài thật dài từ trong yết hầu, tay duỗi ra từ trong chăn, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu ngón tay thon dài trắng nõn, mang theo không biết bao nhiêu là ý tứ tình sắc.
Đúng rồi, anh biến thành mèo rồi mà… Bân Bân triệt để choáng váng.
Cao Lăng rút tay vào trong chăn, ở trong chăn vắt lên eo vẫn còn mặc đồ ngủ của Bân Bân. Dáng vẻ dường như không thích áo ngủ lắm, như thể ghét bỏ mà kéo kéo, dứt khoát lột áo ngủ Bân Bân xuống luôn.
“Này! Anh, anh, anh làm gì thế?!”
Cao Lăng nhíu mày, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ hai máBân Bân, máy móc chậm rãi nhắm ngay đôi môi mà hôn xuống, cái đùi lớn càng cọ hạ thân Bân Bân khiến cho ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ mẫn cảm vào buổi sáng bị kích thích. Đã vậy, ngón tay có vết chai mỏng có chứa ý tứ ȶìиɦ ɖu͙ƈ còn lướt qua lưng Bân Bân, vuốt ve, còn cái đuôi lông xù dài thật dài lại đột nhiên cọ vào hạ thân Bân Bân.
Mình... thế mà bị một cái đuôi tuốt đến thoải mái như vậy… Bân Bân đối với sự không tiết tháo của mình đã sắp tuyệt vọng.
Lúc này không hiểu sao khi Cao Lăng mọc thêm tai mèo, đuôi mèo thế mà lại không có sự kiên nhẫn và kỹ thuật thường thấy, chỉ mang theo tình sắc mà cọ sát một lúc lâu. Cao Lăng thở một hơi, đặt Bân Bân ở dưới thân, tách hai chân cậu ra, ngón tay liền tìm kiếm ở giữa đùi —— không có bôi trơn và màn dạo đầu, ngón tay trực tiếp đâm vào khiến Bân Bân có chút khó chịu. Nhất là cái ngón tay đang khuấy đảo hậu huyệt kia tình cờ cũng sẽ đụng phải điểm G ở gần miệng huyệt,.
“Đệt... Anh biến thành mèo rồi thì cũng quên hết kỹ thuật luôn rồi à?”
Cao Lăng không rõ vì sao, dường như lúc này anh căn bản không có cách nào nói ra lời, nhưng vẫn mơ hồ nghe được ý tứ của Bân Bân. Bị cười nhạo năng lực, Cao Lăng nhíu nhíu mày, tai mèo run lên, giống như trừng phạt mà cắn vào môi dưới của Bân Bân —— không biết có phải bởi vì một phần cơ thể đã biến thành mèo hay không, hàm răng dường như cũng trở nên nhọn hơn, cắn đau muốn ch.ết.
Ngón tay mạnh mẽ mà ra vào hai cái khiến chân Bân Bân mềm nhũn. Ngón tay thô ráp trượt trong vách tường mẫn cảm, cưỡng ép khiến cúc huyệt thả lỏng. Nhưng cái phương thức cưỡng ép này lại chỉ khiến cho hoa cúc cảm thấy đau đớn không chịu nổi, có nguy cơ sắp nứt ra đến nơi rồi. Đi đôi với sự đau đớn này còn có khoái cảm trong lúc vô tình ma sát đến điểm G. Cái cứng lên ở phía trước đã bài tiết ra chất lỏng, nhưng mà đau đớn ở hậu huyệt lại kéo thần kinh lại.
Ngay lúc đang khuyếch trương y như tr.a tấn, ngay sau đó, hạ thân cứng rắn của Cao Lăng chậm rãi đâm vào cúc huyệt—— Một phút bị tiến vào đó, suýt chút nữa Bân Bân cảm thấy hoa cúc nửa đời sau của mình bị tét mất tiêu rồi. May mắn, kỳ lạ là chỉ có một chút trướng đau, thậm chí không có cảm giác khó chịu mấy.
Lẽ nào mình có dị năng? Bân Bân oán thầm trong lòng.
Cao Lăng ɭϊếʍƈ Bân Bân từ lỗ tai cho tới cổ, cổ họng anh phát ra tiếng hừ lạnh mơ hồ không rõ. côn th*t dừng lại trong hậu huyệt Bân Bân một lát mới bắt đầu từ từ chuyển động —— không phải đút vào giống như bình thường vẫn làm mà chỉ là ma sát đơn thuần, thậm chí không dám rút ra một tẹo. Bân Bân hơi nghi hoặc một chút, nhưng rất nhanh, cậu đã biết lí do.
Đệt! Đau ch.ết người rồi!!
Trên JB của mèo có gai ngược!!
[JB: là cái đó đó, hay còn gọi là JJ =]]]
Cao Lăng đâm một cái khiến Bân Bân rùng mình. Trên dương v*t mang theo những gai ngược tinh tế cứng rắn, lúc đâm vào thì không sao, nhưng mỗi khi rút ra lại tàn nhẫn mà ma sát vào vách hang yếu ớt mẫn cảm, hậu huyệt mềm mại nhanh chóng sưng đỏ, nhưng cảm nhận nhiều hơn lại là đau đớn dù là rất nhỏ. Bân Bân cắn một cái trên vai Cao Lăng, nhưng vẫn không thể chịu đựng được hậu huyệt đau đớn như thế. Hơn nữa, cho dù bị tr.a tấn như vậy thế nhưng vẫn có thể đạt được ít khoái cảm trong lúc đó. Thứ khoái cảm này hoàn toàn là từ đau đớn mà ra, mãnh liệt rối lại khiến người ta cảm thấy thống khổ. Vì thích ứng cự vật có gai ngược này, hậu huyệt thậm chí còn nhanh chóng phân bố ra chất lỏng để làm dịu đi —— nhưng lại hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần côn th*t bắt đầu đâm vào, sự đau khổ này sẽ càng thêm sâu sắc, loại cảm giác này khiến người khác hít thở không thông lúc bị rút ra. Bân Bân thậm chí chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn —— đau đớn.
Cao Lăng không dám có nhiều động tác, chỉ có không ngừng hôn Bân Bân, ɭϊếʍƈ láp, giống như làm như vậy thì anh có thể thỏa mãn được. Đương nhiên, hạ thân chờ đợi bạo phát dục vọng làm cho anh cảm thấy rất chi là khó chịu, cổ họng phát ra tiếng “ứ ừ” ủy khuất.
Bân Bân sắp điên rồi, lườm một cái: “Đệt, anh đi ra ngoài!”
Cao Lăng không làm, chỉ có ở trong hậu huyệt mới làm cho anh hơi thỏa mãn một tí, không thể đâm vào đã là chuyện không vui rồi. Nghe thế, anh chỉ giống như lấy lòng mà hôn nhẹ cằm Bân Bân, đôi mắt đầy lãnh đạm thường ngày nhìn chằm chằm Bân Bân.
“…” Bân Bân cảm giác mình tâm mình bị cái gì đó chọt trúng, không nhịn được nhéo nhéo hai má Cao Lăng, lấy thêm ngón tay chà xát đối phương cằm —— đây là chuyện trước kia không dám làm, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ đùa giỡn: “Meo một cái thử xem?”
Cao Lăng cúi xuống nhìn cái tay đang vuốt ve cằm mình, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, thuận theo mà đáp ứng kêu: “Meo…”
Ngọc Hoàng, Thổ địa.
Xin người hãy để Cao Lăng cứ như thế này mãi đi!!
Mắt thấy vẫn là người đàn ông có khuôn mặt tinh xảo như trước, lúc này hai tai lại rũ xuống, hai mắt nheo lại bởi vì được mình vuốt ve, thậm chí còn ngoan ngoãn kêu “Meo meo”… xương cốt Bân Bân sắp nhũn ra luôn rồi. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh tượng tốt như vậy làm cho cậu suýt chút nữa hưng phấn quá độ mà quên mất hậu huyệt vẫn còn đang kẹp chặt tính khí của anh. Bân Bân nuốt một ngụm nước miếng, liều mạng đè nén ý ɖâʍ trong đầu mình xuống, ngược lại vuốt ve tóc anh: “Gọi ông xã.”
Cao Lăng giống như mắt điếc tai ngơ, nằm nhoài trên vai Bân Bân.
Bân Bân không hề nhụt chí: “Gọi ông xã.”
Cao Lăng không nhịn được nhíu mày, bắt đầu cử động côn th*t của anh, tàn nhẫn mà bắt đầu đâm vào.
Bân Bân bị đau đến phía trước mềm xuống, ngoan ngoãn câm miệng. Nhưng đau đớn mới vừa dừng lại lại đến một lần nữa, khoái cảm và đau đớn chồng chéo lên nhau. Gai ngược vướng vào trong vách hang, ma sát có chút nhẹ nhàng, nhưng cho dù là thế đi chăng nữa thì vẫn là đau đớn mà thôi. Lẽ ra cơn đau này phải không chịu đựng được mới đúng, thế nhưng, thế nhưng —— chỉ cần vừa nhìn thấy anh thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa. Thỉnh thoảng tai mèo của Cao Lăng còn giật giật một chút, đôi mắt người lạ chớ gần thường ngày lúc này hình như không có nhiều lạnh nhạt như vậy nữa, mà là tràn đầy cảm xúc chân thật.
Cao Lăng như thế này quả thật là rất đáng yêu.
So với “Mỹ nhân” lãnh đạm lại vênh váo hung hăng kia của Cao Lăng khiến cho người ta có dục vọng chinh phục vô tận mà cậu vẫn luôn thích, anh bây giờ dường như lại chân thực hơn một chút.
Tay Cao Lăng liên tục nắn bóp mông thịt Bân Bân để cố gắng không đút vào thêm, chỉ có thể làm như vậy với ý đồ để cho hậu huyệt co rút —— trên thực tế, vách hang quả thật là không ngừng bao bọc chặt chẽ lấy côn th*t, nhưng khi côn th*t thử rút ra thì lại càng đau hơn.
Cao Lăng hình như cũng rất chi là khổ não với tình huống này, ngón tay tìm được nơi kết hợp với ý định muốn hậu huyệt thả lỏng, và cũng là thử thăm dò điểm G. Đuôi thì lại triệt để cuốn lấy côn th*t của cậu, không ngừng tuốt lên tuốt xuống. Lông đuôi kích thích dương v*t nhạy cảm, nhưng cự vật ở trong hậu huyệt lúc nào cũng nhắc nhở đến sự tồn tại đầy đau đớn. Loại cảm giác bị đuôi tuốt ở phía trước thật kỳ diệu, loại cảm giác kỳ lạ này giống như lại càng thêm kích thích Bân Bân thêm khoái cảm, không thể nào lơ là ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ mãnh liệt này. Đặc biệt là lúc Cao Lăng thử vừa hôn vừa đâm, đôi mắt đầy lấy lòng và tin cậy đó khiến tâm lý cậu thoải mái, tạm thời bỏ qua sự đau đớn ở hậu huyệt một cách vi diệu.
Bân Bân trầm thấp mà thở gấp: “Không được, anh không thể động, đau.”
Cao Lăng nghe không hiểu, chỉ có thể cố gắng hết sức xoa bóp mông thịt của Bân Bân, cái đuôi tận tâm tận lực với cái phía trước của Bân Bân. Hai tay giữ chặt vòng eo cậu, nỗ lực chuyển động côn th*t trong tiểu huyệt. Đột nhiên, hô hấp của người dưới thân ngừng lại —— chạm vào điểm G rồi. Cao Lăng vừa ɭϊếʍƈ đầu v* Bân Bân, vừa không học tự thông nỗ lực dùng phương pháp như vậy chuyển động hạ thân trong tiểu huyệt chặt chẽ ẩm ướt, đầu nấm va đập vào thành ruột. Phương pháp này khiến cho Bân Bân lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm bị bức ra. Rất hiển nhiên, hậu huyệt không ngừng co rút cũng làm cho Cao Lăng nhận được khoái cảm vô tận, thở dốc nặng nề.
“A a a... A… Nhẹ chút…” Eo bị Cao Lăng nắm chặt có chút đau. Bân Bân đưa tay vòng qua anh, cố gắng hôn gò má đối phương.
Cao Lăng dừng một chút, hơi kinh ngạc mà nhìn chàng trai đang phát ra tiếng rên ɖâʍ mỹ —— anh cảm thấy rằng đây là đang kêu đau, thế nhưng anh lại không biết làm thế nào bây giờ. Đuôi lướt qua bụng dưới của cậu, Cao Lăng vừa thuận theo mà nhận nụ hôn của Bân Bân, vừa vắt hết óc nghĩ thế nào để cậu dễ chịu: Đúng rồi, vừa rồi khi mình kêu “Meo” một tiếng, hình như cậu rất vui thì phải.
Lông mi Cao Lăng chớp chớp: “Meo…” Tiếng kêu này của anh trầm thấp mà lại hơi khàn khàn, mà từ thanh tuyến nam tính trưởng thành như thế mà lại phát ra âm thanh dễ thương như vậy lại mang đến ý tứ hàm xúc khác.
Bân Bân ngừng rên rĩ.
Cao Lăng lại cảm thấy đây đúng là biện pháp an ủi hữu hiệu, đưa tay an ủi “cái đó” đang đứng thẳng của cậu, kích thích lỗ nhỏ mẫn cảm phía trước: “Meo, meo…”
Tâm lý và sinh lí đều bị kích thích khiến Bân Bân khẽ thở hắt ra một tiếng, phía trước xì xì xì xì bắn ra. Cùng lúc đó, côn th*t thô to trong hậu huyệt cũng bắn tinh dịch nóng hổi vào vách ruột yếu ớt, hậu huyệt cũng không ngừng co rút, chặt chẽ bao lấy nam căn thô to. Ngay khi Cao Lăng cố rút ra, gai ngược lại chặn vách hang lại, không cho tinh dịch chảy ra —— rất đau, thế nhưng lại có cảm giác thoải mái ngoài ý muốn.
Mình nhất định là hết thuốc chữa rồi … Bân Bân nhắm mắt lại.
“Cậu phải ngủ tới khi nào nữa đây?”
Ai vậy?
“Không phải sáng nay cậu có lớp sao?”
Hả? Có à…
Bân Bân mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt Cao Lăng đang ở ngay trước mắt —— Ừm, lạnh nhạt xa cách như cũ, cao cao tại thượng, đôi mắt thâm thúy màu đen không có cái gì gọi là lấy lòng và tin cậy, vẫn chỉ là lạnh lẽo đông ch.ết người, khóe môi vẫn nhếch lên một cách khinh thường và ngạo mạn y như cũ, không có tai mèo, cũng không có cái đuôi dài thật dài.
Lẽ nào, đây là mơ sao?[Hơ hơ]
Cao Lăng khẽ cau mày, nhìn Bân Bân rõ ràng là hồn đang trên mây: “Nhanh lên một chút, tôi đưa cậu đi học.”
Ánh mắt Bân Bân trống rỗng lại mờ mịt: “Lại đây, meo một tiếng thử xem.”
Mặt Cao Lăng không cảm xúc: “Muốn tôi đánh cậu à?”
Bân Bân cúi đầu, lặng lẽ cọ xát hai đùi —— Khụ, một đống chất lỏng quỷ dị ở giữa hai chân, là cái gì cũng không cần nói nữa ha. Cao Lăng dường như cũng phát hiện sự khác thường của cậu, lông mày giật giật, một tay giật chăn lên: Quần ngủ mất trật tự đã bị kép đến giữa đùi, mà ở giữa lại hiện ra đầy chất lỏng màu trắng, tràn đầy vẻ ɖâʍ mỹ, thậm chí dính vào trên giường. Bởi vì căng thẳng, dương v*t bại lộ trong không khí thậm chí còn run rẩy.
Tiêu rồi... Bị người có bệnh khiết phích nghiêm trọng phát hiện rồi… Trong lòng Bân Bân phát điên, dường như đã dự liệu vẻ mặt nổi trận lôi đình của Cao Lăng. Run rẩy ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt kì lạ của Cao Lăng: “Ồ…”
Giọng Bân Bân cũng mang theo run rẩy: “Há. Chuyện này… chuyện này… Có chuyện gì vậy?”
Cao Lăng nhíu nhíu mày: “Cậu nghĩ đến tôi mà mộng xuân à…”
Nghĩ em gái anh! Nói giống như ông đây rất ɖâʍ đãng vậy ——! Ai mà muốn mơ giấc mơ đó chứ! Bân Bân gào thét trong lòng, chỉ là dưới ánh mắt soi mói có chứa ý cười kỳ lạ của Cao Lăng thì ngay cả một câu cũng không nói được.
Tuy rằng là một giấc mơ rất vô lý, thế nhưng đặt lên Cao Lăng thì đúng là rất đáng yêu mà…
Cao Lăng dĩ nhiên không có truy cứu trách nhiệm vụ cái ga giường, chỉ là không lí giải được ẩn ý trong nụ cười đó mà không phải là cảm xúc châm chọc. Anh xoay người đi chuẩn bị bữa ăn sáng —— trên thực tế, Bân Bân cảm thấy dường như từ đầu đến chân Cao Lăng đều lộ ra cảm xúc: “Tôi rất vui”. Cao Lăng vui vẻ cũng khiến cho Bân Bân cảm thấy rất thích. Bởi vì tựa như lại càng thêm chân thật thêm một chút. Tuy nhiên, về nguyên nhân vui vẻ, Bân Bân vẫn chưa nghĩ ra.
Cao Lăng giống như mèo vậy.
Bân Bân bị ý nghĩ này của mình dọa sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, chuẩn bị thanh lý một mớ lộn xộn trên giường —— Mặt khác, trong lòng vẫn đang cân nhắc: Đến khi nào mới được sờ đầu Cao Lăng giống như sờ mèo đây ta.