Chương 12
*Edit: Tịnh*
--------------------
“Hắt xì!”
Bân Bân buồn bực xoa xoa cái mũi đỏ bừng, hít nước mũi một cái. Giáo viên đang giảng bài lại ngừng lại một lần nữa, cũng có không ít người quay đầu nhìn cậu—— dù sao cũng không biết đây là lần thứ mấy tiếng hắt xì rung động đến tâm can này vang lên trong giờ học rồi. Bân Bân tự thấy mất mặt mà chôn đầu ở trong sách, vừa âm thầm lẩm bẩm tiết học này kết thúc nhanh một chút, vừa thở dài thật dài.
Thời tiết bỗng nhiên hạ nhiệt độ nên khiến cho bạn học Bân Bân luôn ăn no ngủ kỹ của chúng ta bị cảm. Vốn cho là lần này cũng chỉ cần ngủ một buổi tối là có thể chuyển biến tốt lên, không ngờ rằng bệnh tình lại nặng thêm. Bân Bân chỉ cảm thấy đầu mình mơ mơ hồ hồ, mệt mỏi và khó chịu trong người. Mũi tắc lại không thở nổi, luôn ê ẩm, mắt cũng không tự chủ được phân bố ra nước mắt —— cái gọi là khổ bức, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Bân Bân lấy điện thoại di động ra, mơ mơ màng màng gửi tin nhắn tố khổ cho anh em tốt: “Đệch, hình như tao sốt rồi.”
Sau khi tiện tay gửi đi, Bân Bân đợi mấy phút cũng không có người hồi âm, cậu lắc lắc đầu, thầm mắng Thói đời ngày nay không như xưa mà; Thằng khốn kiếp không có lương tâm! vân vân mây mây, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn khổ sở chống đỡ qua hết tiết học —— may mắn, tiết học kết thúc rồi. Bân Bân nhanh chóng thu dọn xong đồ vật của mình, rụt đầu lại rồi chạy ra ngoài, dứt khoát vứt luôn tiết học môn tiếp theo luôn.
Ế, hình như điện thoại di động đang rung thì phải.
Bân Bân nhìn cũng không nhìn tiện tay nhấn tắt luôn —— chuyện đại sự gì thì cũng phải chờ ông đây về nhà ngủ xong một giấc rồi nói sau. Nhưng mà không nghĩ tới điện thoại di động lại “ò ò” rung lên lần thứ hai. Bân Bân hoảng hốt nhận ra hai chữ “Cao Lăng” trên màn hình, mở trừng hai mắt.
Cao Lăng?
... Không thể nào. Cao Lăng á?!
Bân Bân giống như đột nhiên tỉnh lại, vội vàng nhận điện thoại, vì bị cảm mà giọng chứa giọng mũi dày đặc: “Cao Lăng, có chuyện gì thế?”
Hơi thở của anh ở đầu bên kia điện thoại dường như có chút bất ổn, giọng nói từ tính dường như có chút tức giận: “Cậu bị sốt sao? Bây giờ đang ở đâu? Tại sao lại lâu như vậy mới bắt máy?”
Bân Bân sợ hết hồn, lòng nói “Sao anh biết”, trên mặt lại cười hì hì làm lành: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là cảm vặt thôi mà. Vừa mới đi ra khỏi lớp học, tôi ——” cậu lời còn chưa nói hết, người đàn ông bên kia điện thoại đã không kiên nhẫn và bất mãn cắt ngang lời nói của cậu: “Tôi đang ở trước cổng trường cậu.”
“… Hả?” Bân Bân sững sờ.
“Hả cái đầu cậu.” Cao Lăng sặc một tiếng: “Tôi chỉ xin nghỉ một tiếng thôi, đừng lãng phí tiền lương của tôi.”
Cao Lăng đóng gói Bân Bân mang về nhà, ném người mà hai má, lỗ tai nóng đến đỏ bừng lên giường, trùm chăn lên, đút thuốc, rồi chỉnh lại điều hòa cho ấm lến, chăm sóc từ đầu đến cuối. Cuối cùng mới đứng ở bên cạnh giường đưa mắt nhìn xuống Bân Bân: “Lần sau mà có bị cảm nữa thì phải uống thuốc ngay biết chưa?” Lông mày của anh khẽ nhếch, môi mỏng dường như rất là bất mãn mà mở ra đóng lại, còn có gì đó trong đôi mắt màu đen thâm thúy đó của anh nữa nhưng lại không thể nắm bắt được.
Nhưng mà đối mặt với Cao Lăng cực kỳ có bài bản nhân thê chăm sóc, Bân Bân cũng không có cảm giác gọi là xấu hổ gì gì đó, yên tâm thoải mái mà bị quấn ở trong chăn ấm áp, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỹ nhân kia của Cao Lăng, thoải mái rầm rì, còn có lòng thanh thản mà đùa giỡn Cao Lăng: “Hì hì hì, vẫn là nương tử đối xử tốt với vi phu nhất.”
Cao Lăng nhíu nhíu mày.
Bân Bân ngáp một cái: “Thân thể vi phu có bệnh, ngủ trước đây —— ha [ngáp]?”
Cao Lăng cởi quần ngoài, cũng chui vào trong chăn. Thân thể man mát kia khiến Bân Bân khẽ run lên, có chút khẩn trương. Nhưng hình như Cao Lăng chỉ nằm ở bên cạnh mà thôi, một cánh tay ôm lấy eo Bân Bân. Tuy rằng đã ở chung với Cao Lăng mấy tháng rồi, nhưng hai người vẫn chia phòng ngủ, hiếm khi cùng nhau nằm ở trên một cái giường. Bân Bân cứng đờ vài giây, đáy lòng lại cảm thấy mình như vậy thật là quá mất mặt, do dự vài giây, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào tới.
Cao Lăng: “… Hửm?”
Vẻ mặt Bân Bân khờ khờ: “Hì hì hì hì... cho tôi ôm một cái nha…” Nói chứ, cơ thể lành lạnh của Cao Lăng mà đối với mình đang phát sốt mà nói thì thật sự là cực kỳ thoải mái. Nghĩ tới đây, Bân Bân không nhịn được ngẩng đầu cọ cọ vào ngực Cao Lăng.
Toàn thân Cao Lăng cứng lại, nói chuyện giống như đang phun ra từng cục đá: “… Bây giờ cậu đang bị bệnh.”
“Hả?”
“Muốn làm cũng không phải là vào lúc này.”
“Đệch! Ai muốn... muốn làm! Nói giống như tôi ɖâʍ đãng lắm không bằng!!” Bân Bân giận dữ: “Ông đây ôm bạn trai của mình là sai sao?” Cám ơn ông trời, cám ơn CCAV [China Central Adult Video], để cậu có thể lợi dụng lý do này vào lúc này, trong lòng Bân Bân vừa múa vừa hát. Lại nhìn vị mỹ nhân băng sơn kia, đôi môi khẽ mở đó, đôi mắt xinh đẹp câu hồn đó —— hình như mình có chút hưng phấn rồi thì phải.
Lúc này nhan khống đã hết thuốc chữa. Bân Bân quả thật sắp bị choáng váng trong vòng xoáy của hai đồng tử đó rồi.
Đệch, đây quả thật là “Yêu tinh” trong truyền thuyết mà…
Cao Lăng trầm mặc vài giây, cúi đầu xuống hôn Bân Bân. Bân Bân sợ rằng mình bị cảm mạo nên có mùi lạ mà ngậm chặt miệng, lại bị anh gỡ từng chút ra. Môi lưỡi quấn quýt, thật giống như đang khắc họa dấu ấn lên đối phương, từ từ làm cho đối phương thành vật sở hữu của mình, muốn biết ý nghĩ tận sâu trong đáy lòng…
Kết thúc nụ hôn lưỡi ướt át triền miên, vốn là có chút choáng váng, mặt Bân Bân đã đỏ bừng lên, tự mình hôn thêm lần nữa, vừa lẩm bẩm nói: “Hình như tôi có chút muốn…”