Quyển 2 - Chương 16
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô phát động, Ninh Vũ Phi từ trên giường ngồi dậy tựa vào cửa sổ nhìn bóng dáng Sở Gian đi xa. Tóc mái thật dài rơi ở phía trước trán, che khuất ánh mắt đen tối không rõ.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát đã, sau đó mở cửa đi đến trước phòng ngủ Sở Gian.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Ninh Vũ Phi cũng không báo quá nhiều hi vọng nhẹ nhàng nhất ninh, hửm? Không khóa.
Ninh Vũ Phi kéo khóe miệng, đẩy cửa ra vào phòng ngủ.
Có lẽ là vì giữa bể cá và cửa bị ngăn cách, nên thiếu niên không nhìn thấy Sở Gian mở cửa qua, có một lần sau khi Sở Gian ngoài ý muốn đóng cửa phòng ngủ thì ở trong máy theo dõi nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt ủy khuất đảo quanh trước cửa. Muốn dùng sức, lại sợ làm hư cửa, hiển nhiên khiến thiếu niên rất buồn rầu.
Hôm đó Sở Gian bận rộn đến mức không thể thoát thân, không có cách về giúp đỡ. Thiếu niên bị nhốt trong phòng ngủ, cả ngày đều có chút uể oải không phấn chấn.
Sau đó Sở Gian vẫn luôn nhớ kỹ khép hờ cửa phòng ngủ, mà không phải đóng lại. Hôm nay lần ngoài ý muốn này, Sở Gian không nghĩ tới mới khiến Ninh Vũ Phi dễ dàng vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, Ninh Vũ Phi nhìn lướt qua bể cá hẻo lánh ở góc liền không thèm chú ý nữa, ngược lại nhìn quanh phòng ngủ Sở Gian.
Mới đầu cậu ta chỉ là đánh giá bài trí chung quanh phòng ngủ, dần dần cậu ta bắt đầu chạm vào, chạm vào thứ trước mắt cậu ta có thể nhìn thấy, thứ thuộc về Sở Gian. Cậu ta thậm chí nằm trên giường Sở Gian, cầm quần áo Sở Gian từ trong tủ ra đặt ở chóp mũi dùng sức hít ngửi, sau đó lộ ra vẻ mặt mê say.
Không biết qua bao lâu, Ninh Vũ Phi trầm mê trong mùi hương của Sở Gian tỉnh táo một ít, cậu ta cầm lấy di động gọi điện thoại, sau đó tắt máy. Chỉ chốc lát sau, cổng lớn truyền đến tiếng chuông cửa.
Ninh Vũ Phi mở cửa cả người liền bị ôm vào cái ôm đầy mùi nam tính.
Mùi hương này khiến Ninh Vũ Phi mê say.
Cậu ta dùng sức đẩy Lạc Diệp ra ôm cậu ta, sau đó trong ánh mắt đau lòng, áy náy của Lạc Diệp mà đôi môi hôn lên, lưỡi linh hoạt cạy ra khớp hàm Lạc Diệp tàn sát bừa bãi trong miệng hắn, hết sức khiêu khích.
Lạc Diệp từ khiếp sợ, đến đau lòng, lại đến trầm mê. Dưới khiêu khích của Ninh Vũ Phi cậu thì cuối cùng cũng hai tay ôm lấy cậu, đảo khách thành chủ.
Cửa lớn sau lưng hai người dùng sức đóng lại, hai người từ phòng khách đến sô pha, lại đến phòng ngủ, hôn kịch liệt không ngừng. Cuối cùng, hai người song song ngã lên giường Sở Gian.
“Tiểu Phi, em…” Lạc Diệp muốn nói gì, môi Ninh Vũ Phi đã hôn lên, hắn lập tức lại bị kéo vào vực sâu dục vọng. Quần áo giữa hai người cọ xát dần dần bị lột ra sạch sẽ, theo hai tiếng hừ nhẹ đè nén trong phòng ngủ rất nhanh truyền đến tiếng rên rỉ mê người.
Động tác kịch liệt, làm cho cả giường không chịu nổi gánh nặng mà phát tiếng kẽo kẹt, giữa thở dốc Ninh Vũ Phi loáng thoáng la vài câu, như là đang kêu Lạc Diệp, hoặc như là người nào khác. Nhưng Lạc Diệp trầm mê trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ, lại không có chú ý đến.
Tất cả xảy ra trong biệt thự đều bị máy ghi hình ở góc hẻo lánh hoàn toàn ghi lại.
Trong bể cá bé cá lam Cố Khanh đối diện giường lắc lắc cái đuôi, thân cá cũng có lợi, ít nhất hiện tại hắn không cần lộ ra biểu tình dại ra ngây thơ, ngượng ngùng, chỉ cần nhìn chằm chằm hướng kia là được.
Lúc trước khi tr.a tư liệu về mấy người nhà họ Sở này liền bị Cố Khanh tr.a ra sạch sẽ.
Câu chuyện hệ thống truyền cho mình có lẽ là lấy Ninh Vũ Phi làm chủ thể, trong cả một câu chuyện Ninh Vũ Phi này quả thực đúng là tồn tại như thiên chi kiêu tử.
Làm người nhiệt tình sáng sủa, học tập vĩ đại, công việc vừa ý. Có cha hiền mẹ hiền trên tình thân, còn có anh trai khác mẹ yêu mình; trên chuyện tình cảm còn có nhiều người yêu bao gồm anh trai yêu mình; trên sự nghiệp cũng là cả đời trôi chảy.
Mà Cố Khanh biết thì lại không phải như thế.
Mẹ là một vợ bé không thể gặp người, bởi vì cậu ta luôn sống trong tự ti cùng bóng tối. Sau khi mẹ được nâng lên cậu ta còn chưa kịp vui vẻ, liền gặp Sở Gian như thiên chi kiêu tử. Hai bên so sánh làm cậu ta càng cảm thấy mình thấp kém như trong bụi trần.
Cho dù người anh khác mẹ có nhiều thiện ý với cậu ta, cậu ta đều cảm thấy hắn là đang cười nhạo mình, đang đáng thương đồng tình mình.
Cuộc sống nổi trội xuất sắc không cứu cậu ta ra từ trong bóng đêm, lại đưa cậu ta vào vực sâu càng thêm đen tối.
Dưới mẹ □□, ở nhà cậu ta lấy lòng cha Sở, lấy lòng Sở Gian, mưu đoạt gia sản; cậu ta ở trường học lấy lòng bạn học để gia tăng lợi thế của mình; trong sinh hoạt, cậu ta dụ dỗ người thừa kế gia tộc, phảng phất như vậy mới cho cậu ta cảm thấy thành tựu.
Cuối cùng cậu ta thành công hủy Sở Gian, đoạt được nhà họ Sở.
Nhưng Sở Gian đối với Ninh Vũ Phi mà nói hẳn là một tồn tại đặc biệt, hắn tốt với Ninh Vũ Phi vô nguyên tắc khiến hắn trở thành nơi ký thác tâm linh của Ninh Vũ Phi trong bóng đêm mà bản thân lại không biết, hoặc là cố ý bỏ qua.
Cố Khanh làm chỉ là lợi dụng thiên phú của người cá kích phát phần tình cảm này của Ninh Vũ Phi đối với Sở Gian đi ra, tiến hành dẫn dụ.
Đương nhiên, đây không phải nói Cố Khanh dẫn dụ Ninh Vũ Phi quan hệ với người đàn ông khác, Cố Khanh chỉ là kích phát tình cảm Ninh Vũ Phi đối với Sở Gian, mà Ninh Vũ Phi lựa chọn ở trong phòng Sở Gian quan hệ với người đàn ông khác cũng là chính cậu ta lựa chọn.
Tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành, nhưng nhìn hai người ở trên giường Sở Gian giao nhau, nghe một tiếng anh của Ninh Vũ Phi, vẫn khiến Cố Khanh có chút không tự nhiên.
Lúc này Sở thị.
Trở lại công ty Sở Gian đầu tiên là đi vào văn phòng, trong máy theo dõi hắn thấy Ninh Vũ Phi đi tới phòng ngủ mình thì lập tức nhíu mày. Ngoài cửa trợ lý đang thúc giục, Sở Gian thấy Ninh Vũ Phi không có ý đồ động vào bể cá nên tạm thời buông tâm đi phòng họp.
Đương nhiên, hắn không quên khóa cửa văn phòng lại.
Trên đường họp xong về văn phòng, luôn có nhân viên dùng ánh mắt khác thường lén đánh giá mình. Trong lòng cảm giác xao động vội vàng càng ngày càng nặng, Sở Gian không có biểu tình gì, bước chân lại nhanh hơn trở về văn phòng.
Đi đến trước văn phòng Sở Gian mới phát hiện trong cửa truyền đến tiếng rên như có như không, hắn hiện tại đã biết ánh mắt khác thường của mấy nhân viên kia là bởi vì cái gì.
Dường như không có việc gì mở cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khóa trái. Sở Gian lập tức đi đến nơi thanh âm truyền đến, cũng chính là trước máy theo dõi.
Nhìn thấy một bức đông cung sống dị thường trong máy theo dõi Sở Gian chỉ nhíu mày, lại không chú ý nhiều hơn, ngược lại nhìn về phía bể cá ở góc hẻo lánh.
Vừa nhìn, mày Sở Gian lập tức nhăn càng sâu.
Trong bể cá bé cá lam vốn rung đùi đắc ý lúc này đang không chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía giường, mà trên giường, hai * trắng bóng đang giao triền.
Không biết bé cá lam nhìn bao lâu, bỗng nhiên nó bắt đầu đảo quanh tại chỗ, ở trong bể cá bơi không có phương hướng, thậm chí đụng vào thủy tinh.
Sở Gian nôn nóng, lập tức tắt máy theo dõi khóa cửa văn phòng rồi xuống lầu lấy xe lái về biệt thự.
Hiện tại không phải giờ cao điểm đi làm, trên đường lại kẹt thần kỳ, ở trên đường kẹt hơn một tiếng Sở Gian mới thành công trở về biệt thự.
Dừng xe ở cửa biệt thự, Sở Gian phát hiện cửa biệt thự mở lớn, vệt nước từ cửa kéo dài đến ven đường cho đến khi biến mất trong bụi cỏ.
Tim trầm xuống, Sở Gian nhanh chóng chạy lên cầu thang đi đến phòng mình, nhất thời tâm liền hoảng.
Bể cá… trống rỗng.