Quyển 2 - Chương 17
Khuôn mặt kiên nghị của Sở Gian biến thành kích động, hắn điên cuồng lật cả biệt thự mấy lần, mỗi một góc, mỗi một khe hở đều tìm kĩ vô số lần.
Không có, nơi nào cũng không có!
Mồ hôi từ trán trượt xuống, theo đường mặt như đao tước trượt xuống. Sở Gian châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, có chút suy sụp dựa vào góc tường, trong đầu phảng phất như nổ tung một mảnh ong ong.
Ninh Vũ Phi và Lạc Diệp vào lúc Sở Gian kẹt xe ở trên đường đã rời đi, phòng cũng bị họ khôi phục thành bộ dáng ban đầu. Sở Gian không còn sức để tự hỏi em trai hắn sao lại ở phòng hắn quan hệ với đàn ông, hắn hiện tại đầu óc nghĩ đều là thiếu niên kia.
Thiếu niên là được mình mang về từ biển, mà tòa biệt thự này cách biển gần như vậy, có thể hay không…
Không, sẽ không.
Sở Gian lắc đầu, buồn bực hút một ngụm thuốc lớn, sau đó chậm rãi phun ra, cố gắng phủ định khả năng đó dưới đáy lòng.
Nhưng thật sự sẽ không sao sao?
Nhiều ngày trôi qua như vậy, thiếu niên đơn thuần cỡ nào mình biết. Ninh Vũ Phi ở trước mặt thiếu niên làm ra hành động như vậy, hắn khẳng định là sợ hãi mới trở về biển. Ở trong lòng hắn, biển mới là nhà của hắn, mới là nơi có thể cho hắn cảm giác an toàn.
Hơn nữa so với trở về biển, Sở Gian càng sợ là thiếu niên nửa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lẻ loi một mình, không có ai giúp, xảy ra ngoài ý muốn thì sao đây.
Có chút suy sụp nhìn phía vệt nước sắp biến mất bên chân, Sở Gian lần đầu tiên có loại cảm xúc chán ghét Ninh Vũ Phi, đứa em trai mà hắn vẫn yêu thương, cảm xúc này dù khi Sở Gian biết cậu ta hại mình cũng không có qua.
Nếu không phải cậu ta lại đây, nếu không phải cậu ta ở trước mặt thiếu niên… Thiếu niên sao sẽ thế. Nếu không phải mình không nhìn máy theo dõi, thì sao thậm chí ngay cả thiếu niên vì sao biến mất cũng sẽ không biết…
Khoan đã! Theo dõi! Sở Gian chợt đứng dậy, bước đi ra ngoài xe, sau đó lái đi công ty.
Hắn sao giờ mới nghĩ đến, lắp máy theo dõi trừ ở trong biệt thự, bên ngoài cũng lắp không ít. Từ trong máy theo dõi khẳng định có thể thấy thiếu niên sau khi mình đi đến cùng xảy ra chuyện gì, lại đi đâu rồi.
Trở lại công ty, Sở Gian khóa cửa văn phòng, sau đó mở ra máy theo dõi, chỉnh thời gian về khi mình vừa rời nhà, sau đó chậm rãi mau vào.
Khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi trong video tựa vào cửa sổ nhìn mình rời đi trong lòng Sở Gian sinh ra một chút cảm giác khác thường, nhưng hắn không coi là gì, tiếp tục xem.
Trong video, Ninh Vũ Phi mở cửa, tiến vào phòng hắn, đây là hắn đã thấy từ trước, cũng không có gì. Sau đó… Sở Gian khiếp sợ nhìn Ninh Vũ Phi trong video giống như một tên biến thái ngửi quần áo phát ra tiếng rên thỏa mãn.
Đầu Sở Gian trống rỗng,chờ khi lấy lại tinh thần Ninh Vũ Phi đã cùng cậu cả nhà họ Lạc vào biệt thự, lăn thành một đoàn. Sở Gian nhìn hai người họ từ phòng khách đến sô pha đến phòng tắm cuối cùng đi đến phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm.
Cố nén ghê tởm nhấn tua nhanh, bỗng nhiên trên màn hình thoáng hiện một mảnh ánh sáng xanh, thiếu niên từ trong ánh sáng xanh xuất hiện, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảnh. Trong phòng hai người bị bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong ánh sáng xanh này sợ tới mức trắng bệch cả mặt, thiếu niên thì chỉ sắc mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
“Bình — bịch —” Trái tim Sở Gian nhảy lên mãnh liệt, hắn đè xuống căng thẳng trong lòng nhìn thiếu niên xuyên qua một đám camera, cuối cùng đi đến bờ biển.
Thiếu niên ở bờ biển đứng trong chốc lát, sau đó nhảy lên, hai chân thon dài ở giữa không trung hóa thành đuôi cá màu lam, sau đó biến mất trong biển…
Trên người thiếu niên thân người đuôi cá phảng phất khảm vào nước, cả người lóe sáng chói mắt trong ánh mặt trời.
Sở Gian thở ra, tốt xấu thì thiếu niên cũng an toàn. Về phần thiếu niên, Sở Gian stop hình ảnh khi thiếu niên nháy mắt nhảy vào biển, sau đó nhìn chằm chằm.
Dù cho mình lật hết cả biển, cũng sẽ tìm được hắn trở về.
____________________________________________
Biệt thự bị Sở Gian rửa sạch từ trong ra ngoài một lần, đồ trong biệt thự cũng đều đổi. Hiện tại hắn nhìn thấy đồ trong biệt thự cũng liền ghê tởm, không đổi biệt thự chỉ là vì lo lắng khi thiếu niên trở về tìm không thấy mình.
Tuy rằng hắn không biết thiếu niên có thể trở về hay không.
Video trong máy theo dõi đã bị Sở Gian xóa, dù sao cũng là em trai mình quan tâm nhiều năm, nhưng xuất phát từ tâm tư nào đó hắn vẫn lưu lại dự bị.
Hành động tìm kiếm thiếu niên vẫn đang tiến hành, nhưng thân phận người cá của thiếu niên khiến nó tiến hành vô cùng khó khăn.
Hơn một tuần lễ, ban ngày Sở Gian ở trong công ty nhìn chằm chằm máy theo dõi, không buông tha bất cứ một khả năng xuất hiện thiếu niên nào. Buổi tối thì nằm trên giường chờ mong thiếu niên đến, sau đó thức trắng đêm xử lý văn kiện trong thất vọng.
Không cần vài ngày, Sở Gian cả người liền gầy một vòng.
Hôm đó, trong máy theo dõi vẫn không xuất hiện bóng dáng thiếu niên. Mang theo thất vọng quen thuộc, Sở Gian trở về biệt thự yên tĩnh có chút đáng sợ, lê bước nặng nề, từng bước một chậm rãi lên lầu, ánh trăng phía sau hắn kéo ra cái bóng thật dài.
Lái xe đến trước cửa, Sở Gian chú ý tới trong phòng truyền đến tiếng loạt xoạt. Vốn tưởng rằng là Ninh Vũ Phi mấy hôm nay quấn hắn không biết dùng cách gì mà vào, Sở Gian mở mạnh cửa, đâm vào một đôi mắt đào hoa bị hoảng sợ.
Sở Gian nhất thời giật mình ở ngoài cửa, túi công văn trong tay trượt xuống cũng không biết. Trong cửa, thiếu niên áo trắng sắc mặt ửng đỏ nằm ở trên giường hắn, đôi mắt đào hoa mê người trừng lớn, ngốc ngốc nhìn về phía mình.
Sở Gian thấy thần kinh mặt mình hẳn đã hỏng rồi, hắn hiện tại rõ ràng muốn cười, vì sao lại có một loại xúc động muốn khóc.
Thiếu niên ngây dại như chợt hồi thần, hắn từ trên giường nhanh chóng nhảy lên, sau đó từ trong khe hở giữa Sở Gian và cánh cửa mà lủi ra ngoài.
Sở Gian nhất thời hoảng thần thế nhưng quên ngăn lại hắn, chờ hắn phản ứng lại thì thiếu niên đã chạy tới ngoài cửa, hơn nữa còn đang tiếp tục chạy trốn.
Lấy lại tinh thần Sở Gian lập tức đuổi theo, thiếu niên nhìn gầy yếu lại ngoài ý muốn linh mẫn. Sở Gian mấy ngày nay không chú ý nghỉ ngơi dẫn đến thân thể có chút suy yếu, ở sau thiếu niên chỉ miễn cưỡng không bị bỏ ra sau.
Sở Gian vẫn đuổi theo thiếu niên chạy tới bờ biển, sau đó trơ mắt nhìn thiếu niên từ trên đá ngầm nhảy xuống biến mất ở trong nước biển.
Sở Gian ngốc ngốc ngồi trên đá ngầm, trong lòng là tư vị nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, mặt nước bỗng nhiên truyền đến tiếng đuôi cá đập mặt nước. Sở Gian theo tiếng đi tới chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng, thiếu niên đỡ đá ngầm nhìn mình, đuôi cá màu lam dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng màu bạc.
Có chút run rẩy từ trên đá ngầm xuống, Sở Gian chậm rãi, nhẹ nhàng mà chuyển qua bên người thiếu niên, nuốt nước miếng làm dễ chịu cổ họng có chút khô khốc, hắn nghe thấy mình dùng thanh âm khàn khàn chào hỏi thiếu niên.
Lập tức, hắn nhìn thấy thiếu niên trong nước biển nở nụ cười tươi với mình, dùng giọng nói mê người được tựa như Hải Yêu nói với mình.
“Chào anh, tôi tên Cố Khanh.”