Chương 11
Giấc mơ của tên người Rome xuất hiện trước tiên. Wroth thiếu kiên nhẫn chờ đợi qua những cảnh bình thường, tìm kiếm thêm. Anh thật sự có muốn vậy không? Liệu anh có thể trở về như cũ sau khi nhìn thấy những thứ này?
Đã quá trễ rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm. Anh biết rằng mình đã mở khóa đi cửa đê và rằng những giấc mơ sẽ tiếp tục chiếu tiếp, chiếu cho đến hết những cái kết ghê tởm, đồi trụy của nó.
Myst chậm rãi nâng váy mình lên. Nhưng ngay lúc đấy Nikolai lại cảm thấy thứ gì đó mới – từng cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng cô trong lúc cô nhìn xuống tên Rome với đôi môi ướt át và sự chà xát liên tục của hắn.
Cô thấy xấu hổ bởi sự kinh tởm của mình và chôn nó vào trong góc kín của tâm trí. Cô là mồi nhử. Cô sẽ là bất cứ thứ gì được cần để cứu ra chị/em của cô. (meo không biết ai lớn tuổi hơn … )
“Ta sẽ sở hữu Myst the Coveted …”
Không ai có thể sở hữu ta, chỉ có thể trong mơ ước của bọn chúng thôi. Ta cũng sẽ dễ dàng giết ngươi như hôn ngươi … Tên người Rome mong muốn biến cô thành đồ chơi của hắn như hắn đã làm với Daniela trong sáu tháng vừa qua.
Đột nhiên Myst nhìn lên và Wroth nhìn được qua con mắt của cô. Lucia đang mand Daniela trong vòng tay được che kín của mình, cơ thể của đứa con gái mềm oặt và bị bỏng trên hầu hết từng tấc làn da băng giá của cô ấy. Daniela đã bị tr.a tấn, Myst nhận ra, bởi tên cầm thú đang ở dưới chân cô đây, bởi từng lần tiếp xúc với hắn. Con thịnh nộ quen thuộc bùng nổ bên trong cô. Điều khiển nó … Chỉ một khắc nữa thôi … “Và tôi sẽ chỉ là của ngài, của một mình ngài,” cô bằng cách nào đó rên rỉ.
Khi Lucia ra dấu, Myst gật đầu, rút bàn chân mình ra, khiến đôi môi của hắn tạo ra một âm thanh hút rột rột làm cho cô rùng mình. Cô gõ nhẹ vào cái mũi phồng ra của gã với ngón chân cái. Trong tông điệu gần như chảy nước với dục, cô nói, “Ngài chắc sẽ không thể sống sót qua được thứ mà tôi sẽ làm đâu” – giọng nói của cô đã hạ thành một tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở đi ngược lại với lời nói và làm cho gã đàn ông khó hiểu – “nhưng nếu mày sống sót, học cho tốt và đi nói với những kẻ khác không bao giờ nên” – một cú gõ nhẹ với ngón chân đó – “không bao giờ bao giờ” – một cú gõ nhẹ - “làm hại một con Valkyrie.”
Rồi cô ném hắn ngang qua căn phòng –
Một cảnh khác bắt đầu – cảnh với băng đảng cưỡng hϊế͙p͙, cảnh mà anh sợ trông thấy nhất. Nhưng người đàn ông đang đến gần; và anh có thể nghe được hơi thở mạnh, cú vấp ngã giả tạo của cô. Tất cả đều là một phần của trò chơi.
Một tên ngã đè lên cô mạnh bạo trong vùng tuyết. Những tên khác đè lên cánh tay cô. Cô đang giả bộ sự sợ hãi cùng với sự vùng vẫy yếu ớt. Trong lúc những tên khác cổ vũ, một tên Viking vạm vỡ quỳ giữa đôi chân cô và nói với cô, “Tao hi vọng mày sẽ sống lâu hơn hai con ả cuối cùng.”
Tia sét xoẹt ngang đằng sau đầu của gã đàn ông và cơn gió dường như đến cùng với nó – một số tên mất thoải mái nhìn chung quanh và bồn chồn cười cười.
“Tên của ‘hai con ả cuối cùng’ là Angriette và con gái của nàng ta Carin,” Myst cho hắn biết. Carin, thật non trẻ, suy nghĩ đơn giản làm sao, đã vì một lí do nào đó nhận ra ngay lập tức Myst là gì. “Trinh nữ thiên nga,” con bé đã thì thầm, thốt lên một trong những cái tên đẹp của loài Valkyrie.
Cả người mẹ và đứa con gái trong sáng đều đã bị giết, nghẹt thở dưới sức nặng của những gã đàn ông này trong lúc chúng cưỡng hϊế͙p͙ họ. “Ta sẽ sống lâu hơn hai người họ - và hơn bọn mày.” Một sự thay đổi ập lấy cô, như là cơn khát máu, những suy nghĩ trở nên hoang dã, cơn thịnh nộ đó …
Nét cau mày trên gương mặt của tên vũ phu là biểu hiện cuối cùng mà hắn có thể tạo ra. Cô đứng dậy, dễ dàng đẩy ra những người đàn ông mạnh mẽ. Cô đã yêu thương Carin bởi sự trong sáng và hân hoan của con bé, và những con súc vật này đã cướp mất những thứ đó khỏi Myst, khỏi thế giới này, nơi mà nghèo nàn hơn nhiều bởi sự mất mát đó …
Trong lúc tia sét vẽ màu trên bầu trời, cô mất hết lí trí chém nát hết bọn họ. Khi tất cả chỉ ngoại trừ một tên đều ngã gục, cô nói với tên cô cho phép sống, “Bất cứ lúc nào mày nghĩ về việc săn một người phụ nữ hay cưỡng ép cô ta, hãy tự hỏi liệu cô ta có như tao. Tao tha cho mày một mạng, nhưng chị em của tao sẽ thiến mày chỉ với một cái phất của móng vuốt họ, cơn thịnh nộ của bọn họ không thể tưởng nổi.” Cô quẹt tay qua mặt, chợt nhận ra rằng nó đã ướt rồi.
Cô cúi người nhìn gã đàn ông đó và có thể thấy được phản chiếu của cô trong mắt hắn. “Có hàng nghìn người như tao ngoài đó. Sống dọc theo bờ biển, chờ đợi.” Đôi mắt cô có màu bạc, và máu đánh dấu một bên gương mặt cô. Hắn ta đã đông cứng lại trong kinh hoàng. “Và tao là người hiền đấy.”
Cô quay lưng về phía hắn, phủi phủi tay và tự nói với bản thân mình, “Đây sẽ là cách mà những lời đồn đại bắt đầu.” Nhưng dáng điệu ngênh ngang của cô biến mất tại vị trí của những nấm mồ thô kệch trên đỉnh đồi gần biển – nấm mồ của Carin bên cạnh mẹ cô ấy. “Con người ngu ngốc này,” cô rít bên nấm mồ của mẹ cô ấy. “Tôi nguyền rủa cô xuống địa ngục.”
“Tại sao cô lại không nghe theo lời của tôi? Tôi đã bảo cô hãy mang Carin vào lục địa trong mùa xuân khi bọn chúng ập xuống đây. Tránh xa khỏi bờ biển đi,” cô nói, giọng nói của cô vỡ ra giữa tiếng nức nở trong lúc cô nhào như bay đến nấm mộ của con bé. Cô co ro người quanh tấm bia, gương mặt tựa vào trong những dòng ghi chú thô. Rồi cô đấm vào nó, dòng máu của cô chảy dọc xuống trên vết nứt mới.
Cô cứ ở như thế, không di chuyển trong nhiều ngày, trong lúc những người dân trong làng cầu kinh dưới chân ngọn đồi, dâng lên những vật hiến tế xứng đáng với vị nữ thần cho sự bảo vệ và lòng nhân từ của nàng. Wroth rùng mình trước nỗi đau thể chất mà Myst dường như không cảm thấy – bàn tay của cô đông cứng trong vũng máu trên tấm bia, các cơ trong người cô co rút, và làn da gần như lột ra từ cơn lạnh. Vào ngày thứ ba, người chị Nїx tìm thấy cô và nâng cô lên từ làn tuyết dễ như là một cái gối. Những dòng nước mắt biến thành băng đá trên gương mặt cô.
“Shh, Myst,” Nїx thì thầm. “Chúng ta đã nghe được những câu chuyện về sự trả thù của cậu rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ hãm hại được một người trinh nữ nào nữa đâu. Thật ra, tớ nghi ngờ khả năng đám đàn ông đó sẽ bao giờ làm phiền đến bờ biển này nữa đâu.”
“Nhưng … đứa con gái,” Myst thì thầm, tràn ngập trong bối rối, những dòng nước mắt ào ào như mới, “chỉ đơn giản biến mất sao.” Từ cuối cùng là một tiếng nức nở.
“Đúng vậy cưng,” Nїx nói. “Không bao giờ quay lại nữa đâu.”
Myst đang khóc òa. “Nhưng … nhưng nó đau khi họ ch.ết đi.”
Nїx ấn đôi môi vào trán của Myst, thì thầm, “Và họ luôn luôn ch.ết đi.”
Lồng ngực của Wroth nhức nhối với sự buồn phiền của Myst như chưa có một vết thương thể chất nào đã làm anh đau. Cô đã chạy khỏi đám đàn ông bởi vì những kẻ mà đuổi theo một nàng trinh nữ “yếu đuối” sẽ là những kẻ phải ch.ết. Wroth muốn ở lại kí ức đó, muốn đảm bảo rằng cô ấy phục hồi từ nỗi đua như địa ngục này, nhưng một giấc mơ quen thuộc khác bắt đầu. Tuyết bên ngoài, chồng lên cao đến nỗi nó lấp đầy nửa khung cửa sổ. Cuộc họp xung quanh bếp lửa. “… dạy cho con bé tất cả những gì tốt đẹp và đáng tôn kính về loài Valkyrie …”
Myst khép mắt, chống lại một kí ức – kí ức mà anh vật lộn để nhìn thấy – mà cô không thể nào xóa sạch, không thể nào dịu đi. Cô nhớ lại và cô thề một lần nữa rằng mình sẽ phải xứng đáng.
Cô đang ở giữa chiến trường đầu tiên của mình, ở đó để trở thành người lựa chọn kẻ đã ch.ết. Cô đã được gửi đi khi còn trẻ, chỉ gần tuổi mười lăm, bởi vì cô đã được sinh ra từ một người Pict dũng cảm, người đã đâm một con dao găm vào trong chính trái tim của cô ấy. Myst lẽ ra phải được như thế.
Nhưng cô không phải. Chưa phải. Cô bây giờ đang như muốn bệnh với sự kinh hoàng.
Một trăm ngàn người đàn ông, bị chém thành vô số mảnh, máu lênh láng như con song cao đến mắt cá chân cô. “Tất cả bọn họ đều dũng cảm,” cô nói, liếc mắt nhìn xung quanh cô, xoay thành vòng tròn đến chóng mặt trong lúc điện năng cuồn cuộn khỏi cô thành những đợt sóng. Giọng nói lạc lõng, cô thì thầm, “Làm sao tôi có thể chọn đây? Chỉ là một người ăn xin phân phát đồng xu thôi mà …” Cô bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được với nỗi sợ hãi.
Anh muốn ở đó để bảo vệ cô, an ủi cô.
Một kí ức khác. Mới đối với anh. Liệu anh có thể chịu được một kí nữa không?
Myst chạy đến bên anh khi anh trở về Blachmount sau khi làm việc vặt nào đó, và trong lúc anh siết chặt cô trong vòng tay của mình và hôn cô, cô đã nghĩ, “Mình với vừa chạy vào trong vòng tay anh ấy … Whoa. Whoa. Uhn-uh.”
Wroth nhớ lại rằng cô ấy đã trèo xuống người anh, vẻ mặt đỏ đỏ và phát hoảng, giỡn về cái Xbox, nói rằng cô cảm thấy “một chút như là Bobby Brown” do đã giới thiệu anh cái trò chơi gây nghiện này.
Bây giờ anh biết tại sao cô đã phát hoảng. Myst, cùng với những người chị của mình, đã được dạy rằng cô sẽ biết được bạn cùng đời thật sự của mình khi anh ta mở rộng vòng tay và cô nhận ra rằng mình sẽ luôn luôn chạy vào trong nó.
Wroth giật mình dậy khi nghe tiếng la hét, giãy giụa của chính mình, tay vùng vẫy tìm thấy cô. Tất cả mọi thứ anh đã nghĩ về cô đều sai rồi. Lồng ngực của anh đau đớn với sự mất mát và nỗi thống khổ mà cô đã trải nghiệm. “Em tự do rồi. Myst …”
Cái giường trống không.
Anh bật dậy, lướt mắt qua căn phòng, tìm thấy được một tờ giấy ghi chú máu me trên chiếc bàn bên cạnh giường, bên dưới một cây thánh giá. Một trái tim cho một trái tim …
Sự hoảng sợ đè nặng tâm can anh, khiến tâm trí anh tê liệt, ngay cả khi cơn hốt hoảng là một lưỡi dao bén nhọn đâm lấy cơ thể anh. Anh nửa lảo đảo, nửa trace vào trong thư phòng, mắt nhìn vào bức tường chứa két sắt. Trong kinh hoàng, anh không nhìn thấy két sắt nào cả, nhưng trong lúc anh đến gần, trở nên muốn bệnh hơn, anh tìm thấy máu trên phiến đá chứa nó, bị cào đi trong cơn điên loạn. Cô đã đào vào trong bức tường để tìm đến được sợi dây, đến được sự tự do của cô.
Wroth quỳ rạp xuống, đầu ngả về trước trong lúc một âm thanh đau đớn phát ra từ lòng ngực của anh. Với cơ hội đầu tiên, anh đã định mang đến sự tr.a tấn cho cô, chỉ để sau đó lấy mất đi sự tự do của cô.
Và rồi …
Một trái tim cho một trái tim. Cô đã làm cho trái tim anh đập. Có phải anh đã làm vỡ trái tim cô?
Anh đã đánh mất cô. Và anh đáng bị như vậy.