Chương 12-1
Đàn tụ họp quanh cái két sắt, tất cả bọn họ chờ đợi Regin vung lên thanh Gươm của Woden để cắt xuyên qua kim loại được phép thuật bảo vệ của con ma cà rồng. Thanh gươm của Woden cắt xuyên qua bất cứ thứ gì. Ờ, thì bất cứ thứ gì ngoài sợi dây, như Myst và Regin đã chứng thực được sau một thí nghiệm đáng sợ suýt làm cho Myst ngắn hơn đáng kể.
Những người chị em vẫn còn đang tranh luận ai sẽ chịu trách nhiệm cho sợi dây bởi vì Myst không được cho phép giữ nữa, cho đến khi nào mà Wroth ch.ết đi thì thôi. Nhưng không ai muốn làm chuyện đó cả, và giết đi Wroth dường như là một giải pháp tuyệt hảo đối với họ.
Regin nâng thanh gươm lên trên cậu ấy, và thậm chí những vong hồn họ mà họ đã thuê để canh chừng Val Hall khỏi những kẻ xâm nhập – như là Wroth – đang bay lượn bên ngoài cũng dường như chậm lại để bắt gặp được một khung cửa sổ. Với một tiếng thở làm màu, Regin chém xuyên qua két sắt dễ như là chém bột, dù cho tia lửa điện văng tung tóe. Khi chúng đã tản đi hết, Myst mệt mỏi vươn người lên trước để thu nhặt lấy sự giày vò của mình.
Cô cau mày khi tìm thấy một hộp gỗ nhỏ được trang trí công phu cũng ở bên trong. Tất cả chị em cô dường như nhận ra được cùng một lúc rằng nó có cỡ của những hộp lụa chứa trang sức – bởi vì căn phòng lặng hẳn đi, rồi bọn họ nhào vào trong nó như thể nó là một bó hoa cưới. “Chíu chíu, bên trong cái hộp, có chíu chíu,” một trong số những người chị em còn trẻ rên lên. Myst là người gần nhất và chộp lấy nó và ngay cả khi cô không thể lấy được nó, cô cũng sẽ tát hết những đứa dám chụp lấy nó.
“Mở nó ra, đi mà,” Regin kêu lên, hụt hơi.
Myst mở.
Và ánh sáng dường như bùng lên từ trong nó.
“Freya của tôi,” ai đó thở hắt ra. “Kim cương. Bự bự. Lấp lánh.”
Một đứa khác nói, “Đó không chỉ là đá đâu, nó có giá trị bất động sản đấy. Kể từ khi nào mà ma cà rồng lại bắt đầu thu mua những thứ chíu chíu thế? Không thể đâu. Thật sự đấy.”
Myst cuộn ngón tay mình quay thứ chắc phải là một viên kim cương 4-cara hoàn hảo, để cô có thể nhìn thấy chiếc nhẫn thực sự. Tên cô được khắc trên nó.
Đột nhiên cảm thấy mỏi mệt vô cùng, cô đứng lên, lết xác mình khỏi đám náo nhiệt, dù cho bọn họ có bo-xì cô vì đã lấy đi “cục cưng” của họ. Sợi dây thấy nặng trĩu và lạnh lẽo trong lòng bàn tay còn lại của cô. Nїx đi theo cô lên. Cậu ấy là một người lắng nghe giỏi và ngay cả khi sự tỉnh táo của cậu ấy nắng mưa thất thường, nói chuyện với cậu ấy đã là một ân huệ.
Myst liếc người chị của mình trong lúc cô nâng chiếc nhẫn lên. “Cậu không nhìn ngạc nhiên khi thấy thứ này.” Con người của Nїx mở rộng nhìn nó trước khi Myst nhét nó và sợi dây vào trong tủ chứa trang sức của mình. “Cậu biết trước trong két sắt này có gì rồi đúng không?”
“Tớ đâu có được biết trước tương lai cho không,” cậu ấy nói trong lúc đào ra được hai lọ sơn móng chân và vài mảnh vải cotton từ trong túi ra. Cậu ấy nhảy lên giường và sắp đặt vị trí để họ có thể sơn móng chân cho nhau, phủi phủi giường để Myst lên ngồi. Myst đã thấy nhớ cái thông tục nho nhỏ này, nhưng bây giờ cô không có hứng thú. Thay vì ngồi cô bước đến cửa sổ và nói, “Nїx, tại sao cậu không đi tìm tớ? Cậu biết làm sao để thấy tớ mà.”
“Cậu đã được định mệnh là phải sống trong thời gian đó với Wroth.”
Wroth. Người mà đã thấy cô thiếu sót đến nổi anh đã cần phải thay đổi cô.
Anh đã thấy được thứ gì mà khiến anh kinh tởm đến thế? Cô đã lục tung não mình trong ba ngày qua, nhưng vẫn không tìm thấy được thứ gì làm cô thấy thực sự xấu hổ, chắc chắn là không có thứ gì sẽ làm cho một con ma cà rồng đánh mất lí trí ch.ết tiệt của hắn. “Anh ấy vẫn còn ở ngoài đấy.” Myst nhìn chăm chăm ra ngoài khoảng sân trước được bao phủ bởi sương mù, “Xem chừng căn nhà này, chờ đợi cơ hội để có thể đưa tớ đi một lần nữa. Nhưng nếu tớ cứ trốn đằng sau bọn vong hồn, thì tớ cũng bị nhốt tại đây cũng như là ở đó thôi.”
“Không có điểm yếu là sợi dây, cậu có thể đánh lại anh ta mà, đúng không?” Nїx hỏi. “Tớ đang thậm chí còn nghĩ đá một vài cái đuôi ma cà rồng sẽ tốt đối với cậu.”
Một vài khoảnh khắc sau, Regin ló đầu vào, “Cara và tớ sẽ ra ngoài đá mông bọn ghoul. Cậu tham gia không?”
Myst cau mày, rồi quay về phía Nїx. “Có lí do nào tớ không nên không?”
Cậu ấy cắn môi, nhìn chăm chăm lên trần nhà như thể cố gắng nhớ lại một kí ức nào đó để chứng minh được một ý tưởng đối lập. “Không đâu, tớ nghĩ nó sẽ là một việc đúng thôi.”
Myst gật đầu chậm rãi. “Yeah, tớ cũng nghĩ mình có thể dùng đến một ít chất nhầy.”
Regin cười toe toét, rồi nhảy tưng tưng trên hành lang để hét xuống dưới, “Myst đã online trở lại!”
Sẵn sàng chiến đấu, cần phải chiến đấu, cô nhanh chóng thay đồ trong lúc Nїx đánh bóng lại thanh kiếm bị bỏ rơi của cô. Myst không nghi ngờ rằng Wroth sẽ ở bên ngoài đó và rằng cô sẽ cảm nhận được anh từng giờ từng giờ một. Anh sẽ đi theo Cô Dâu “nhơ bẩn” của mình đến bao giờ chứ cô tự hỏi, nhưng cũng đã biết được đáp án, đã nhận ra được cảm xúc hoang dã đang cuồn cuộn trong anh. Anh sẽ đi theo mãi mãi.
*Change POV *(Đổi người kể)
Wroth lẻn đi trong bóng râm trong lúc Myst tách khỏi nhóm Regin và Cara tại một nghĩa trang rộng lớn. Myst dễ dàng tung người lên mái nhà một lăng mộ để quan sát chiến trường bên dưới cô, nơi mà bọn ghouls táp miệng và đánh lẫn nhau hay lười nhác trong sự ẩm ướt của đêm tối.
Anh như bị trúng tà, quan sát trong lúc cô ngồi trên một góc của mái nhà, đậu trên nó không khác gì một bức tượng đá. Ánh bạc cuồn cuộn trong đôi mắt cô và móng vuốt của cô bám vào tấm lợp ngói bằng đất sét. Cô rõ ràng là đang hăm hở để được tàn sát nhưng lại chờ đợi, quan sát bọn chúng. Trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Sau khi Wroth đã phát hiện cô đã biến mất khỏi Blachmount, anh đã trace đến căn nhà rùng rợn của cô, nhưng lại phát hiện ra rằng nó càng ngày trở nên càng rùng rợn hơn. Những sinh vật như ma hú hét trong những mảnh vải đỏ cuộn quanh khu viên trang như một cơn bão lốc. Anh đã nhún vai và trace đến căn phòng của cô, nhưng nhũng thứ đó chụp được anh. Bọn chúng nắm chặt hơn bất cứ thứ gì anh có thể tưởng tượng được và khi anh cuối cùng cũng chạm được đến mặt đất, bài học đó đã được anh khắc cốt ghi tâm. Anh xoay xoay vai mình, thỏa mãn vì cuối cùng anh cũng ép cho cánh tay qua trở về đúng hốc xương của nó.
Những sinh vật đó cuốn vòng quay khu viên trang để bảo vệ nó, và thực sự đã làm được chuyện đó mà không ngừng nghỉ hay có sơ hở nào, như Wroth đã chứng thực. Nhưng những kẻ canh giữ bảo hộ Myst khỏi những mối đe dọa như Ivo cũng tách cô khỏi Wroth. Myst ở lại đằng sau bọn chúng đêm này sang đêm khác, nhưng cuối cùng bây giờ anh cũng đã phát hiện ra cô ngoài vòng bảo vệ của bọn chúng, không còn nghi ngờ gì nữa là đang chờ đợi chị em của cô để cùng nhau tấn công.
Nhưng ánh bình minh đang chuẩn bị ập đến và anh cần phải –
Cô tung mình từ trên mái nhà, rút thanh kiếm khỏi vỏ đằng sau lưng trong lúc cô hạ mình ngay giữa đám ghouls. Ít nhất cũng phải có đến năm mươi tên.
“Em đang làm cái con mẹ gì vậy?” anh rống lên, trace đến bên cạnh cô, rút thanh kiếm của chính mình ra.
“Chuyện này đừng có xảy ra chứ,” cô nói với chính mình. “Anh sẽ không phát hủy vừa cuộc sống riêng tư của em vừa sự nghiệp đang lên của em, Wroth.”
“Nhưng mà ngay ở chính giữa?”
“Em đủ nổi khùng để làm chuyện đó đó Wroth. Anh không biết gì hết” – cô vung kiếm, chém một con ghoul từ hang lên đến cổ - “về việc em cần chuyện này bao nhiêu đâu.”
“Anh có biết đấy.” Biết thật hoàn hảo. Anh đã cảm thấy cơn thịnh nộ của cô, và nhu cầu cần phải chiến đấu của cô ngay bên trong mình. Nhưng mà anh đã nói với cô rằng là vợ anh, cô sẽ không bao giờ phải chiến đấu nữa.
“Anh tốt hơn hết là nên đi đi, bởi vì một khi em đã xong với bọn chúng, em sẽ không dừng đâu.”
“Anh xứng đáng với cơn giận của em. Anh đã đối xử bất công với em và anh đang muốn xin lỗi.” Anh không lạc quan lắm về yêu cầu của mình. Cô sẽ không thể cái gì cũng cho anh như thế rồi mà còn phải thêm sự tha thứ nữa.
“Anh nghĩ thế à?” Khi móng vuốt của một con ghoul đến gần cổ anh, anh nhảy lùi về sau và cô nạt, “Đừng để bọn chúng cào anh!”
“Lo lắng cho anh sao, Myst?” Anh không dám hi vọng a.
“Tất nhiên em không muốn anh bị cào.” Cô liếc anh một cái. “Ma cà rồng dễ giết hơn.”
“Nếu anh giúp em, em có chịu nói chuyện với anh không?”
“Không cần sự giúp đỡ của anh.” Và cô thực sự không cần. Cô vẫn đang hạ gục bọn chúng từng đứa từng đưa một với một kĩ năng khiến anh ngẩn ngơ, thanh kiếm của cô vút đi nhanh đến nỗi nó hầu như vô hình.
“Vậy thì em hãy nghe này,” anh nghiến ra, xông mình vào trận chiến cùng với cô. “Anh đã có năm năm giày vò. Anh đã trải qua thời gian như địa ngục khi vừa mong muốn em lại vừa sợ em sẽ bỏ anh đi ngay cơ hội đầu tiên. Rồi anh có những giấc mơ về kí ức của em.” Những con ghoul này đang khiến anh bực mình, đặc biệt khi chúng chen giữa anh và Myst trong lúc anh đang cố gắng thuyết phục cô về một vấn đề vô cùng cấp bách. Anh bắt đầu giết bọn nó lẹ tay hơn một chút. “Trong mỗi giấc mơ em đều rất hiểm ác … đều là một kẻ quyến rũ.”
“Em vẫn thế mà, Wroth.” Cô đá vào bụng một con ghoul, rút được thanh kiếm của cô khỏi ngực nó.
“Không, em không phải – “
“Thụp xuống!” Thanh kiếm của cô rít qua đầu anh để chém đầu một con ghoul đằng sau. “Yeah, well, theo như em nhớ, cứ mỗi hoàng hôn em lại hỏi anh về những giấc mơ anh lại phủi đi những lo lằng của em.”
Anh giết hai con với một đường kiếm. “Anh biết. Anh lẽ ra nên hỏi em, bởi vì những cảnh tượng em … làm những việc khiến anh đau đớn đó đều không có trong ngữ cảnh đúng.” Khi con ghoul bự nhất trong đám hú lên và tấn công anh, Wroth đâm nó vào trong mặt, hạ gục nó. Cô nhướng mày lên như thể bị ấn tượng, rồi lại nhăn mặt, nhớ lại bản thân mình đang làm gì.
“Myst, ngay cả trong những lúc đó anh vẫn đang rơi vào lưới tình.”
Điều đó ít nhất khiến cho cô tạm dừng. Cô thổi một lọn tóc quăn ra khỏi mắt và chỉ khi anh định căng người lại để trace ra sau cô, cô lấy hai tay thụt thanh kiếm ra đằng sau hông để giết con ghoul phía sau.
Bây giờ lại đến lượt anh nhướng mày, nhưng vẫn tiếp tục, “Anh thấy tức giận khi anh nhìn thấy kế hoạch lừa gạt anh của em, nhưng anh cuối cùng cũng hiểu rằng em muốn sự tự do của mình cũng đúng thôi. Bây giờ anh đã biết em là ai và như thế nào rồi. Anh đã nhìn thấy được tất cả những kí ức cuối cùng cũng torng một cách rõ ràng. Không phải là trong ngữ cảnh sai nữa.” Con mẹ nó, thêm nhiều con ghoul nữa hả? “Myst, chúng ta không chỉ đơn giản nói về chuyện này được à? Tránh khỏi nơi này? Bình minh đang đến gần và tất cả những gì anh xin là một cơ hội để - “
“Em đã cho anh một cơ hội. Cho tự nguyện. Và anh ném nó đi. Anh đang chuẩn bị tẩy não em.”
Với một tay, anh cào sâu vào một con ghoul. “Anh sẽ không thể sống với bản thân nếu làm vậy. Anh đã sai vì rất nhiều lí do. Anh lấy đi sự tự do của em khi em cần nó, và anh tổn thương em trong khi em trao bản thân mình cho anh.” Chưa bao giờ mà anh hối hận những việc làm của bản thân đến thế.
Anh đã có thể có được cô. Một trái tim cho một trái tim.
“Anh mong muốn em nhiều đến nỗi anh dùng đến bất cứ thứ gì anh có thể và đối xử không tốt với em khi em không xứng đáng bị như thế.” Anh nhìn xung quanh. Anh đã qua chú tâm vào cô, anh chẳng buồn chú ý rằng cuộc tàn sát của họ đã đến mức những con khác đã bỏ chạy hết. “Nếu em cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em.”
“Oh, anh được thôi, Wroth. Chỉ cần cho em về gói quà sợi dây lại cho anh đã.”