Chương 10: Vui mừng

Trong đại sảnh, Tống Dịch vẫn còn đang dây dưa với Thích Nam.


“Cô nhóc kia nghe đây, cô tưởng tôi thật sự không nhận ra cô à?” Tống Dịch phát hiện miệng lưỡi mình có mài mỏng đi cũng không thuyết phục được Thích Nam, cuối cùng thay đổi thái độ, mang thân phận nhà sản xuất ra uy hϊế͙p͙ cô, “Tôi hỏi cô có còn muốn lăn lộn trong tổ kịch này hay không?”


Thích Nam giống như thỏ bị dọa sợ, mắt trừng to tròn vo, nhìn anh ta giống như cường địch của mình với khí thế thề không khuất phục. Trong lúc Tống Dịch tưởng rằng mình chọc cô sắp bùng lửa giận, cô lại hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi:
“Giúp cái gì?”


“……” Tống Dịch chọc chọc cánh tay của cô, “Cô thật rất hiểu chuyện.”
Thích Nam lườm anh ta: “Không nói tôi đi.”
Thấy cô không nói giỡn chơi, có ý bỏ đi thật, Tống Dịch vội vàng đưa xấp tài liệu trên tay cho cô: “Cô đưa cái này tới phòng 3002 đi.”
3002?
Vậy cũng gần đây.


Kể từ sau dạ tiệc lần trước, cô chính thức chuyển vào phòng của Dung Trình, không nghĩ tới mới đây đã có người khác.
Thích Nam khẽ liếc vào khe hở trongn xấp tài liệu, hỏi: “Có thể nhìn lén không?”


Khóe miệng Tống Dịch co quắp: “… Cô cảm thấy hỏi vấn đề này trước mặt tôi thích hợp à?”
“Tôi thật sự không có chút hứng thú!” Thích Nam kẹp xấp tài liệu dưới cánh tay của mình, vẻ mặt khinh thường, “Chân dung mỹ nữ mà thôi, nhìn hoài đau mắt!”


available on google playdownload on app store


“… Tôi nhớ được lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của cô đối với tôi không phải là như thế này thì phải?” Nhớ lại lúc ấy, cô còn có chút kiêng dè cảm thụ của anh. Mới đây chưa được bao lâu mà cô đã trở thành như bây giờ, không phải muốn chọc tức ch.ết mình hay sao?!


“Dĩ nhiên thái độ không giống nhau rồi.” Thích Nam thừa nhận rất thản nhiên, “Đối với biến thái trần nhồng nhộng trước mặt công chúng, theo bản năng, tôi vô cùng sợ hãi, chuyện này có gì không đúng?”
‘Biến thái’ Tống Dịch: “……”


Thích Nam mặc kệ trong lòng đối phương suy nghĩ mình như thế nào, cô giống như quên mất một giây trước mình tổn thương đối phương mạnh bạo như thế nào, bộ dạng bây giờ cung kính nghiêng người lắng tai nghe: “Tổng giám đốc Tống, ngài còn có gì muốn dặn dò tôi không ạ?”


Tống Dịch có cảm giác mấy chữ ‘Tổng giám đốc Tống’ từ miệng của cô phảng phất ý tứ châm chọc. Chữ ‘ngài’ cung kính kia lại khiến anh ta hết sức khó chịu. Nhưng trong lời nói của cô, anh thật tìm không ra cây đinh trong đó. Anh ta cố nén ấm ức một hồi, đưa tay ra giựt lấy túi xách của cô.


Túi xách bị giựt nhưng Thích Nam vẫn tỉnh bơ. Cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không lo lắng, cũng như không thèm đưa tay giựt lại, thậm chí còn thản nhiên nhạo báng: “Tổng giám đốc Tống, gần đây Tống thị làm ăn không được khấm khá hay sao mà để cho ngài tự mình ra tay kiếm tiền vậy?”


Tống Dịch không nói tiếng nào nhìn cô, móc trong giỏ xách thỏi môi son của cô ra, sau đó kéo mạnh tay của cô qua, viết xuống một dãy số như rồng bay phượng múa trên cánh tay của cô.


Thích Nam liếc mắt nhìn dãy số này, giả đò hờn dỗi: “Tổng giám đốc Tống, tôi chỉ giúp anh đưa tài liệu, không cần anh lấy thân đền đáp đâu!”


“……” Tống Dịch hít sâu vào một hơi, bình tĩnh trở lại rồi mới nói, “Sau khi đưa xong tài liệu thì gọi điện thoại cho tôi. Nếu để cho tôi biết cô len lén vứt bỏ tài liệu, sau đó viện cớ lung tung thì cô ở đó chờ thu dọn đồ đạc cút khỏi tổ kịch đi!”
Thích Nam: “……”


Không thể không nói, mặc dù Tống Dịch quen biết cô không lâu, nhưng có thể hiểu rõ tính tình quái quỷ của cô!
Sau khi Tống Dịch uy hϊế͙p͙ xong, vỗ vỗ lưng cô: “Đi đi!”
Thích Nam cầm xấp tài liệu, nghe lời anh ta, ngoan ngoãn bỏ đi. Chỉ là sự nhu thuận này chỉ duy trì 30 giây, cô ngừng lại.


“Tổng giám đốc Tống, tôi quên hỏi anh tiền thù lao.”
Mặt Tống Dịch không thay đổi nhìn cô.
Thích Nam cũng trừng mắt nhìn lại anh mấy giây, sau đó làm ra bộ dáng như mới bừng tỉnh hiểu ra, cô nháy mắt ra hiệu với anh, ra vẻ ‘tôi hiểu ý anh’.
Mi tâm Tống Dịch giật giật.


Thích Nam mỉm cười toét miệng với anh ta: “Yên tâm đi Tổng giám đốc Tống, tôi sẽ không kể cho người khác biết anh hẹp hòi như thế nào!” Cô vỗ ngực mình, cẩn thận bảo đảm với anh ta. Sau đó không đợi anh ta phản ứng, xoay gót bỏ đi.
Tống Dịch: “……”


Thích Nam ngâm nga khúc nhạc, tung tăng đi lên tầng 30, đồng thời theo ước định, chuẩn bị đưa tài liệu trong tay đưa đến phòng 3002. Cô cũng không cảm thấy đây là nhiệm vụ khó khăn gì, cho nên không hề quan tâm lo lắng, nhấn chuông cửa phòng 3002. Vậy mà khuôn mặt xuất hiện sau cánh cửa mở khiến cô kinh ngạc.


“Xin.. xin lỗi. Tôi đi lộn chỗ rồi.” Cô nhếch miệng cười gượng một cách cứng ngắc, không đợi đối phương trả lời đã lập tức xoay người rời khỏi chỗ này.
Đến khi cô hốt ha hốt hoảng đi được một đoạn, nhìn thấy số phòng 3001 thì cô mới nhận thức ra mình không đi sai phòng.


Cô lại lếch từng bước nhỏ trở về.
Cô nhấn chuông một lần nữa, lần này chuẩn bị tinh thần đầy đủ, không để mình bị luống cuống. Không những vậy, cô còn bày ra trạng thái tốt nhất, độ cong trên miệng nhếch lên vừa đủ tiểu chuẩn cô cho là thích hợp nhất.
Sau đó cửa mở ra.


“Trước khi anh đóng cửa, làm ơn cho phép tôi tự giới thiệu mình chút! Trước tiên, tôi không phải là phóng viên giải trí tận dụng thời cơ, cũng không phải là fans hâm mộ điên cuồng. Tôi tới chỉ là…” Bởi vì lo lắng cửa sẽ đóng sầm vào mặt mình, cô nói rất nhanh, lật đật loại bỏ tất cả hiềm nghi, vươn hai tay, đưa xấp tài liệu ra, “Thay người mang đồ tới cho anh.”


Tống Cảnh, đúng vậy, ảnh đế Tống Cảnh. Chủ nhân xuất hiện phía sau cửa phòng số 02 chính là Tống Cảnh. Lúc này, anh ta cũng có chút kinh ngạc sững sờ, bởi vì sự giới thiệu vô cùng đặc biệt của Thích Nam. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã khôi phục lại hình tượng ôn hòa muôn thuở của mình, mỉm cười nói: “Tôi biết.”


Anh đưa tay ra nhận lấy tài liệu: “Tống Dịch bảo cô mang tới à? Làm phiền cô rồi.”
Gương mặt đẹp trai của anh ta khiến cơn bệnh mê trai của Thích Nam hoàn toàn bộc phát. Cô cười ngây ngô trong chốc lát, lúc Tống Cảnh đưa tay lấy tài liệu, cô nắm cứng chả chịu buông ra.
Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Tống Cảnh.


Thích Nam giả vờ ho hai tiếng, ngầm ra hiệu một cách rõ ràng, nói: “Số là thế này, tôi hơi khát nước.” Nói xong, cô sợ đối phương không tin, nhanh chóng kèm theo lý do, “Mới vừa rồi thang máy khách sạn bị hư, tôi đi bộ lên tới tầng 30, cho nên…”


Ánh mắt của cô thành thật, giống y chang như thang máy khách sạn quốc tế Thạch Hạ bị hư thật, lại càng giống như khách sạn chỉ có một thang máy.
Tống Cảnh cảm thấy buồn cười: “Có thể cho tôi một cơ hội cám ơn cô không? Tôi muốn mời cô vào phòng uống ly trà.”


Nhìn lời nói của ảnh đế kìa! Đơn giản là xinh đẹp giống như con người của anh vậy!
Thích Nam hoàn toàn bị chính nam thần của mình chinh phục. Nhìn lại Tống Cảnh một lần nữa, cô chỉ thấy ngay cả tóc tai, móng tay cũng lấp lánh ánh hào quang! Cô sáng mắt nhấp nháy: “Dĩ nhiên có thể!”


Vì vậy Thích Nam vu oan cho khách sạn nổi tiếng của người ta, thuận lợi đổi lấy lý do vào được phòng số 02. Sau khi quản gia mang ra một ly trà nóng hổi, cô bắt đầu khoảng thời gian đơn độc một mình với ảnh đế.


Trà nóng trong tay, nam thần trước mặt… cảm giác được cuộc sống không còn gì để tiếc nuối, Thích Nam thở ra một hơi thoải mái.


Mặc dù hai người không quen biết nhau, lần tiếp xúc duy nhất chính là màn diễn mấy năm trước, mà Tống Cảnh đã quên sạch sành sanh người hợp diễn nhỏ nhoi như cô từ lâu, nhưng lâu nay Thích Nam rất chuyên nghiệp, không khí giữa hai người cũng không có gì lúng túng lắm.


“… Cô ở phòng bên cạnh?” Ảnh đế trẻ tuổi không hề đề phòng Thích Nam, mở xấp tài liệu ra trước mặt cô.


“Phải, tôi ở sát bên. Nếu như anh ở lại đây lâu dài, nói không chừng sáng ngày mai có thể nhận được bánh ngọt hữu nghị từ ‘hàng xóm’ của anh. Tôi vô cùng am hiểu những chuyện nhỏ nhặt này.” Thích Nam vừa khoe khoang vừa âm thầm quyết định trong lòng, tối nay cô nhất định biến thành một người tài ba am hiểu về bánh ngọt!


Tống Cảnh nói: “Mặc dù rất mong đợi, nhưng thật đáng tiếc, bởi vì lịch trình chiếu phim, tôi chỉ trú tạm một đêm.”
Trong mắt Thích Nam tràn ngập thất vọng, giống như một ly trà nhỏ không nhận được sự quan tâm của chủ nhân.


Tống Cảnh không biết làm sao, lời nói trong miệng lại trở thành: “Nhưng ngày mai tôi rời khỏi tương đối trễ.” Nói xong chính anh cũng sửng sốt.
Ánh mắt Thích Nam bỗng dưng sáng rực.
Tống Cảnh thất thần chớp mắt một cái.


Anh nhìn ra được cô rất thích mình, có lẽ một phần bị sự đơn thuần của cô đả động, anh quyết định đổi lại hành trình của mình: “Người đại diện đề nghị tôi không nên lãng phí cảnh sắc ở Minh Đảo, tôi đã tán thành ý kiến của anh ta, cho nên ngày mai tôi sẽ ở lại Minh Đảo, đợi đến xế chiều mới rời đi.”


“Quả thật Minh Đảo rất đẹp!” Thích Nam cười tới cong mặt mũi.
Đột nhiên Tống Cảnh cảm thấy, vì một nụ cười như vậy, sửa đổi hành trình cũng rất đáng.
“Đúng vậy.” Anh cười đồng ý với cô.


Tạm biệt Tống Cảnh xong, Thích Nam trở lại phòng 01, lật đật tìm chương trình dạy làm bánh ngọt. Trong lúc cô đang nghiêm túc tìm kiếm, Dung Trình từ trên lầu đi xuống.


“Dung Dung, anh tới thật đúng lúc!” Nhớ rõ sức hiểu biết của Dung Trình rất tốt, Thích Nam vừa nhìn thấy Dung Trình liền quyết định kéo anh qua dạy cho mình.
“Anh tới xem giúp em một chút thôi, thuận tiện dạy em làm sao làm những thứ này…” Cô vừa nói vừa chuyển màn hình cho Dung Trình nhìn.


Dung Trình nhìn thấy bánh ngọt trên màn hình vi tính, không nhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn làm cái này?”
Mặt mày Thích Nam hớn hở: “Ảnh đế chỉ định em làm thầy làm bánh ngọt cho anh ta, ha ha!”
“Tống Cảnh?”


“Vâng! Anh không bao giờ đoán được, anh ta ở cạnh phòng mình! Thật khiến người ta mừng rỡ!”


Hình như Dung Trình rất khó có cùng cảm thụ với cô, cũng như không cảm thấy có gì đáng vui mừng khi có hàng xóm là ảnh đế. Anh không chỉ không có cảm giác vui mừng, thậm chí trong lòng còn có cảm giác khó chịu.
“Em muốn làm bánh ngọt vì anh ta?” Anh hỏi.


Tâm trạng Thích Nam phấn khởi, khí phách nhấn mạnh con chuột, video dạy học mở ra. Cô cười nói: “Em nhất định có thể dựa vào tài nấu nương của em chinh phục anh ta!”
Dung Trình để ý đến dãy số mờ nhạt trên mu bàn tay của cô, im lặng một chút rồi hỏi: “Trên tay của em là số điện thoại của anh ta?”


Lúc này Thích Nam mới chợt nhớ tới lời dặn dò của Tống Dịch. Mặc dù đã nhớ ra, nhưng cô hoàn toàn không muốn gọi điện thoại cho anh ta theo như lời dặn. Lúc này cô nhìn thấy dãy số kia trên tay mình, lập tức cầm khăn giấy lên chùi chùi một cách ghét bỏ: “Làm gì có! Đây chính là số điện thoại của người qua đường thôi.”


Một câu nói của cô liền ném đại thiếu gia nhà họ Tống của chúng ta vào loại ‘người qua đường’.
“Dung Dung, anh qua đây xem giúp em…” Thích Nam ngừng lại, ngẩng đầu lên không hiểu, “Em đang cầu trợ ngài! Chú, chú đi đâu vậy?”


Dung Trình không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Trở về phòng sách.”
“…Nè.” Mất đi một trợ lực mạnh mẽ, Thích Nam có chút thất vọng, cô thẩn thờ nhìn chòng chọc màn hình vi tính một hồi lâu.
“Bỏ đi, tự lực cánh sinh!” Cô lắc đầu một cái, gia tăng tình thần bắt đầu xem video dạy học.


Mặc dù Thích Nam tự xưng là tư chất thông minh không chỉ một lần, nhưng năng lực lĩnh ngộ tài nấu nướng của cô thì ngay cả ‘thông minh’ cũng với không tới. Cô không biết mình đã xem đi xem lại bao nhiều lần video dạy nấu ăn, làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần…


Một đêm này, từ đầu tới cuối, đèn phòng bếp không hề tắt.
Cũng giống như ánh sáng trong phòng khách trên lầu.


Trong phòng sách, Dung Trình ngồi yên lặng trên ghế, trên bàn sách trước mặt anh để mấy xấp tài liệu, một tay anh đặt trên bàn, ngón tay chạm lên góc tài liệu. Anh duy trì tư thế này rất lâu, lâu đến nổi Dương Hàng trong video nói chuyện với anh cũng có thể nhìn thấy anh đang thất thần.


“Dung tiên sinh, tôi xem hạng mục này không cần gấp. Về việc thảo luận nó… hay là chúng ta tìm thời gian khác để tiếp tục?”
Tay Dung Trình hơi cử động, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”


Nghe rõ ràng chỉ thị của cấp trên vừa mới phục hồi tinh thần của mình, Dương Hàng không khỏi yên lặng: “… Được, Dung tiên sinh. Biểu hiện của Tổng giám đốc Mạc từ hạng mục hợp tác này đều có thể nhìn thấy, ông ta rõ ràng là đang trói buộc chúng ta. Cũng giống như chúng ta đã dự đoán, ông ta có thể vẫn còn tiếp xúc những người hợp tác khác…”


# Hãy bàn về kích cỡ ám ảnh trong lòng tôi, thân là một cấp dưới bị ông chủ dựng dậy nửa đêm làm thêm giờ, cuối cùng cũng không chịu được mà vật vờ # —— Dương Hàng khởi xướng đề tài.






Truyện liên quan