Chương 11: Quà tặng
Thích Nam nằm ngủ trên bàn trong phòng ăn nguyên cả đêm. Đến khi cô tỉnh lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được dấu vết của năm tháng qua mau ——
Eo ếch của bà già như cô đau đến nổi không đứng thẳng dậy được!
Vậy mà cô không có thời gian ‘an ủi’ thắt lưng của mình, bởi vì cô phát hiện, thành quả mà cô đã nổ lực hơn cả buổi tối đặt ở trên bàn bây giờ không cánh mà bay.
Thích Nam nổi giận.
Làm thế nào các ‘bé dễ thương’ của cô lại không từ mà biệt bỏ cô ra đi thế này?
Thích Nam không hề ý thức được, ‘bé dễ thương’ của cô chẳng qua chỉ là những bánh ngọt đầy màu sắc có khuôn mẫu vô cùng đặc biệt, miễn cưỡng duy trì cũng có thể nhìn giống chủ nhân một chút. Cô cảm thấy mình rất tốt bụng, cũng như nghi ngờ có người có ý niệm bất chính đối với các ‘bé dễ thương’ của cô, trộm rồi, giấu đi!
Cô căm tức nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dung Trình đang xem báo trong phòng khách. Không chút do dự, cô xác định anh là một trong những người bị tình nghi.
“Vị tiên sinh này, tôi muốn hỏi anh, sáng sớm hôm nay, từ 6 giờ tới 7 giờ 10 phút anh đã ở đâu? Làm cái gì?” Thám tử Thích lừng danh ngồi vào chỗ đối diện với anh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
‘Kẻ tình nghi’ Dung Trình thong dong liếc mắt nhìn cô một cái, làm một chuyện khiến người ta cảm thấy bất ngờ, phối hợp với cô!
“Sáng nay 6 giờ 1 phút tôi rời khỏi giường, sau khi rửa mặt thay quần áo xong thì xuống lầu. Trong lúc này tôi nhìn thấy ‘con mèo’ của mình đang ngủ trong phòng ăn, vì vậy đã lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho cô ấy. Sau đó tôi vào phòng khách đọc báo, cho đến khi ‘mèo’ của tôi tỉnh lại.”
Thích Nam cự tuyệt làm vật thay thế, vì thế cô lựa chọn bỏ rơi vài từ ngữ trong lời nói của anh. Sau cùng, cô làm bộ trầm tư, sờ sờ cằm của mình, ánh mắt sáng như đuốc: “Cho nên từ đầu tới cuối, trong khoảng thời gian này, anh không có nhân chứng?”
Dung Trình đặt tờ báo xuống, nhìn cô thản nhiên nói: “Vốn là có. ‘Mèo’ của tôi dính rất sát giường của tôi, chẳng qua là tối hôm qua đúng lúc lạc đường đến phòng ăn.”
Thám tử Thích lừng danh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đứng lên, hai tay chống trên khay trà, nửa người trên chồm qua, mắt nhìn tình nghi số một của mình: “Tôi đã nhìn thấu chân tướng. Chân tướng chỉ có một, hung thủ chính là anh! Đừng ở đó nói xạo nữa, chính là anh trộm đồ của em…”
Thích Nam còn chưa nói xong, Dương Hàng từ ngoài cửa đi vào, trong tay ôm một hộp quà nhìn rất tinh xảo xinh đẹp. Anh nhạy cảm, cảm nhận được không khí kỳ lạ trong phòng khách, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng: “Cosplay?”
Thám tử Thích lừng danh nhìn anh, rồi lại nhìn hộp quà trong tay anh, suy nghĩ kia rất nhanh bị quên mất: “Ai sinh nhật?”
Đối với vấn đề không có tầm quan trọng đối với mình, Dương Hàng chưa bao giờ hỏi rõ ngọn nguồn, chỉ đưa hộp quà cho Thích Nam rồi nói: “Dung tiên sinh giao cho tôi đi làm, cho cô.”
Thích Na không hiểu: “Cái gì thế?”
Cô nhận lấy, tính mở ra liền.
Dung Trình không nhanh không chậm chận ngang cô lại: “Anh khuyên em không nên mở ra, nếu như em còn muốn tặng Tống Cảnh một phần quà lễ như đã nói.”
Thích Nam chợt hiểu ra, cười rất quái dị: “Bên trong là ‘bé dễ thương’ của em?”
Dung Trình không nói gì.
Thích Nam cười tít mắt lại, cô ngắm nghía hộp quà nhiều lần, càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy chỉ có cái hộp xinh đẹp như vậy với có thể xứng đôi với kiệt tác của mình.
Cô hài lòng gật đầu.
Sau khi thỏa mãn đã đời, cô liếc nhìn Dung Trình đang ngồi trên ghế sa lon. Ngẫm nghĩ một hồi, cô mím môi, nhích từng bước đi tới, đụng chân của anh, nũng nịu nói: “Cám ơn chú!”
Dương Hàng bị bộ dạng chưa từng có của cô hù dọa tới nổi toàn thân nổi da gà, không dám nhìn thẳng, đảo mắt tới lui, giả đò như đang thưởng thức bức hình trên tường.
Dung Trình im lặng đón nhận lời cám ơn giống như tác quái của cô, sau đó nhìn cô mang theo hộp bánh điểm tâm đi vào phòng số 02. Không bao lâu sau, cô trở lại với hai tay trống trơn.
Nét mặt của cô mang theo vài phần thỏa mãn, vài phần tiếc nuối.
“Tống Cảnh phải ra ngoài với người đại diện của anh ta. Đáng tiếc em không thể đi theo anh ấy.” Thích Nam nói tới đây thì mỉm cười, “Anh ấy mang theo bánh điểm tâm của em, nói đây là bữa sáng rất ngon của anh ấy!”
Dung Trình im lặng nghe cô nói xong rồi kêu Dương Hàng đi vào phòng sách. Trước khi lên lầu anh nhắc nhở cô: “Hôm nay em không cần đi tổ kịch à?”
Nụ cười trên mặt Thích Nam tắt ngúm, theo phản xạ, cô nhìn đồng hồ treo tường, sau đó… im lặng nghẹn cứng.
“… Em nghĩ đạo diễn Viên sẽ tha thứ cho em.” Thích Nam tự an ủi mình. Nhưng nghĩ tới mặt đen của Viên Hoa, cô biết có suy nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng. Cô chạy lên lầu thay quần áo thật nhanh, sau đó lại bay ra khỏi gian phòng như làn gió.
Cảnh quay đầu tiên hôm nay là cảnh diễn của cô và Vân Thi Thi!
Khóc.
Đợi đến khi trong nhà không còn bóng dáng của ai kia, Dung Trình mới dẫn Dương Hàng vào phòng sách của anh.
Lúc này, phòng sách khác xa với thường ngày. Bàn sách vốn chỉnh tề nay lại có thêm một cái mâm, bên trên để đầy một đống bánh ngọt lớn nhỏ. Tạm thời có thể gọi nó là ‘bánh’ ngọt cũng được. Trên thực tế, lúc Dung Trình nhìn thấy bọn nó lần đầu tiên, bọn nó đã khô cứng đến dễ sợ. Thậm chí Dương Hàng còn tán thưởng ‘cứng như thế này có thể trực tiếp sưu tầm cất giữ, trăm năm không bị thối rữa’.
“Tại sao ngài thật sự muốn cất giấu bọn họ?” Đi theo Dung Trình đã lâu, vị trợ lý đặc biệt này đôi khi cũng sẽ trêu chọc cấp trên của mình trong lúc làm việc.
Dung Trình quét mắt nhìn anh một cái, nói: “Tôi thật sự không dám vô lễ đối với bữa ăn sáng của cậu như vậy.”
“Bữa ăn sáng?” Đột nhiên Dương Hàng cảm nhận được sự vô lực mà anh chỉ cảm nhận mỗi khi đối diện vị họ Thích nào đó. Anh bị giật mình không nhỏ, lập tức từ chối, “… Không, không, tôi đã ăn sáng rồi!”
Dung Trình ngồi xuống một cái ghế khác, nhường lại chỗ của mình cho trợ lý của mình ngồi, để cậu ta ăn cho dễ dàng: “Cậu cũng biết mà, bọn chúng chỉ là bánh ngọt để ăn sau khi bữa sáng thôi.”
Dương Hàng khóc không ra nước mắt, cảm nhận sâu sắc, cấp trên của mình đã bị người xấu ảnh hưởng rồi.
Bên kia, Tống Cảnh ngồi trên xe, cầm lấy hộp quà tặng từ trong tay của người đại diện.
Người đại diện liếc mắt nhìn nó một cái, không hỏi khen thưởng: “Thật đúng là người ái mộ tốt, quà tặng rất thân thiết, hộp cũng rất đẹp, rất có lòng.”
Tống Cảnh cười cười, vừa mở ra vừa nói: “Nghe nói chính là cô ấy làm… Nói thật, tôi không nghĩ cô ấy biết làm.”
Hộp bánh được mở ra, bánh ngọt điểm tâm lộ ra, rất dễ thương tinh xảo, bốc mùi thơm.
Người đại diện nhíu mày: “Làm rất khá.”
Tống Cảnh: “……” Đâu chỉ không tệ, so với phẩm chất bánh ngọt mà Quản gia của khách sạn Hạ Thạch đề cừ thì không khác bao nhiêu, hoặc có thể nói là, không kém chút nào.
Mặc dù Thích Nam đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn tới trễ. Không chút nghi ngờ, cô bị Viên Hoa ‘thăm hỏi’ dữ dội. Sau khi cô thành công thối lui từ một tràng dạy dỗ phun hết nước bọt lên mặt người khác của anh ta, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị yêu cầu ra sàn diễn.
Tối hôm qua bận rộn hơn nửa đêm, nghĩ cũng biết trạng thái cô hỏng bét. Chống đỡ áp lực to lớn, ăn phải rất nhiều NG*, đạo diễn mới miễn cưỡng cho cô thông qua. Cô mệt bở hơi tai.
(*NG=NoGood – từ mạng – rất phổ biến trong giới phim ảnh – nhiều cảnh NG phải bị quay lại)
Lúc nghỉ ngơi, Vân Thi Thi đi tới bên cạnh cô.
“Nghe chị khuyên một tiếng nè, cuộc sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ hài hòa là vì ‘chất lượng’ chứ không phải ‘số lượng’.”
Thích Nam chấn động một phen vì ý tưởng sâu sắc của đàn chị. Cô nghẹn họng nhìn trân trối: “Chị quả nhiên là cao nhân! Nghe vua nói một câu còn hơn đọc mười cuốn sách!”
Vân Thi Thi vỗ vai cô, nét mặt vui vẻ: “Em hiểu là tốt rồi.”
Thích Nam: “……”
Vân Thi Thi đứng một hồi rồi bỏ đi. Cô là diễn viên hạng nhất của tổ kịch, so với Thích Nam thì bận rộn hơn nhiều, thời gian nghỉ ngơi càng ít.
Thích Nam phát hiện sự ‘quyến rũ’ hôm nay của mình được bộc phát. Vân Thi Thi vừa mới nhấc chân trước đi thì Tô Yên chân sau đã vọt tới. Điều này khiến ước nguyện nhỏ nhoi được nghỉ ngơi của Thích Nam đang mệt như chó đói tan tành theo mây khói.
Tâm tình của cô có thể gọi là rất tệ.
Tô Yên giống như đang che giấu năng lực nhìn mặt người đoán ý, không thèm đếm xỉa tới mặt đen như than của cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, còn chơi luôn cả trò vừa gặp đã như thân thiết lâu ngày: “Thích Nam, cô và chị Vân quen thân lắm sao?”
Thích Nam vẫn chưa quên chuyện mình cô ta chơi khâm, cho nên lời nói mang theo đầy súng đạn, không dự định để lại cho cô ta chút mặt mũi nào: “So với cô thì thân hơn một chút, cho nên tôi rất vui mừng vì chị ấy đã qua đây nói tâm sự vài câu với tôi. Ngược lại tôi vô cùng chán ghét cô lải nhải mãi bên tai tôi.
Tô Yên nghe vậy lã chã muốn khóc: “Tại sao cô cứ châm chích tôi như vậy?”
“Đúng vậy.” Không chút che giấu.
Tô Yên sửng sốt. Cô ta không ngờ Thích Nam lại không nể mặt mình chút nào. Vốn là cô ta đang chuẩn bị giải thích, bây giờ hoàn toàn mất hết tác dụng, trong khoảng thời gian ngắn rơi vào thế bị kẹt.
“Đã biết rồi thì lập tức biến khỏi mắt tôi. Cô cứ lạng quạng trước mặt tôi hồi lâu, nói không chừng tôi nhịn không được mà tạt nước lên mặt cô thiệt đó.” Nói xong, Thích Nam không thèm để ý đến cô ta nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt một lát.
Vậy mà một lần nữa, nguyện vọng của cô lại rơi vào không khí. Cô vừa nhắm mắt lại, bên tai truyền đến một hồi âm thanh huyên náo, cảm giác giống như vô số động vật nhiều chân kéo đàn kéo lũ đến đánh nhau. Âm thanh này truyền vào lỗ tai đang rất buồn ngủ của Thích Nam, cô chỉ muốn nổ tung.
Đột nhiên cô mở mắt ra, muốn dùng ánh mắt giết ch.ết đầu sỏ gây nên.
Nhưng cô chưa kịp áp dụng thì đã bị bóng râm đang đè xuống hù dọa tới nổi tim muốn ngừng đập.
Tống Dịch, người tạo ra bóng râm kia, đang cúi người xuống, nắm chặt cằm của cô, ánh mắt hung dữ: “Cô nhóc, nói xong rồi gọi điện thoại đâu?”
Thích Nam còn chưa hoàn hồn, sững sờ mặc cho anh ta kẹp cằm mình.
Dĩ nhiên bị hù hoảng sợ không chỉ có một mình cô. Tô Yên bên kia nhìn thấy Tống Dịch, vốn dĩ vẻ mặt đang vui mừng, nhìn thấy anh ta không để mình vào mắt chạy thẳng tới bên Thích Nam, thì đông cứng lại. Người xung quanh cũng quay lại nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy tò mò nghiên cứu cũng như bàn luận xôn xao.
Tô Yên cảm thấy rất khó chịu, bộ dạng u mê đứng một bên.
Thích Nam vừa mới hoàn hồn, gạt tay Tống Dịch ra, giọng nói không hề thân thiện: “Anh có bệnh hả?”
Tống Dịch bị cô chọc giận: “Là người nào quên gọi điện thoại cho tôi?”
Lần này Thích Nam thật cảm thấy anh ta có bệnh. Giờ phút này, cô thật muốn đặt tay lên trán của anh ta thăm dò một chút, xem anh ta có phải bệnh phát khờ không: “Anh thật sự chờ điện thoại của tôi hả?”
Mặt mày Tống Dịch đen thui: “Không phải sao?”
Thích Nam nghe vậy cười ‘phốc’ một tiếng: “Anh ngu vậy, sao không gọi điện thoại tìm Tống…” Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ tới chung quanh còn đó một loạt lỗ tai đang dựng lên nghe, phản ứng thật nhanh, kìm lại tên của ảnh đế, “Anh không gọi điện thoại cho anh ta để xác nhận sao, tại sao phải chờ điện thoại của tôi làm cái quái gì? Tôi nói nè tổng giám đốc Tống, anh làm như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm có phải anh đang có ý đồ gì với tôi không đấy.”
“Đây không phải là vì tôi…” Tống Dịch vội vã giải thích, giải thích đến một nửa thì im bặt.
“Bởi vì sao?”
Tống Dịch không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng cả người giống như bị sét đánh, đứng im tại chỗ. Vẻ mặt của anh ta quá đau khổ, đau khổ đến nổi Thích Nam cho rằng anh ta đang nhìn thấy bi kịch thê thảm nhất thế gian.
Cô cảm thấy không hiểu, chọc chọc anh ta: “Nè, anh tránh ra một chút được không?”
Tống Dịch cứng đờ người ngồi dậy, xoay người, giống như người máy, không nói lời nào rời khỏi phòng quay.
“Làm cái gì vậy?” Thích Nam lầm bầm. Mặc kệ người xung quanh nhìn cô kỳ quái như thế nào, cô tiếp tục nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cô không biết Tống Dịch ra khỏi phòng quay thì rùng mình, nhìn về hư không, vẻ mặt sợ hãi.
Xong rồi! Anh ta giống như, đại khái, như là… thật đúng là mong đợi điện thoại của người khác. Tống Dịch không thể lưu luyến mà mong đợi.