Chương 31: Trấn áp
Đối với lời nói của Hắc Huyền, Sở Dương chỉ cười lạnh. Hắn một khi còn điều khiển được kim thế giới, Hắc Huyền đối với hắn không có bao nhiêu uy hϊế͙p͙.
Mà như nhìn ra được ý nghĩ của Sở Dương, Hắc Huyền khinh thường nói:
- Nếu vậy thì ta không phải chỉ cần đi ra khỏi kim thế giới là được rồi sao?
Hắn nói xong liền muốn xông ra bên ngoài. Thân hình hắn hóa thành hư huyễn, biến thành một đám hắc khí muốn đi ra khỏi kim thế giới. Có điều kim thế giới vừa nhìn thấy Hắc Huyền có ý định rời đi sự khống chế của nó, liền phủ xuống vô cùng vô tận kim quang, nháy mắt đem Hắc Huyền khốn trụ.
Nhìn thấy Hắc Huyền bị đè một chỗ không thể nhúc nhích, Sở Dương nội tâm có chút bất ngờ. Kim thế giới này không ngờ lại còn có thần trí, cũng không biết là nó đối với mình có câu thông với nhau được không? Dù sao hắn chỉ mới cảm giác được mình có khả năng điều khiển kim thế giới, chưa nghĩ đến việc kim thế giới lại có được thần trí riêng biệt.
Nghĩ đến đây, hắn lại vận dụng phương thức mà hắn với Quỷ lão vẫn thường giao tiếp, muốn câu thông với kim thế giới.
Đáng tiếc Sở Dương tựa hồ thất vọng rồi, bởi vì kim thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, đối với hắn hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Sở Dương cười khổ một tiếng, xem ra vẫn đợi một thời gian sau mới có thể hi vọng câu thông được kim thế giới. Đối với kim thế giới Sở Dương vẫn có quá nhiều khuất mắc với nó, hi vọng sớm tìm ra chân tướng. Dù sao trong thân thể của mình có tồn tại quá nhiều nhân ảnh và lực lượng thần bí, sớm không điều tr.a rõ ràng đối với bản thân chỉ là hại chứ không có lợi.
Hắn nhìn Hắc Huyền một bộ hận không thể giết hắn ngay lập tức, lạnh giọng nói:
- Đó là để ngươi giác ngộ một hồi. Muốn cầu ta đấu, ngươi không có lực lượng đó.
Biết được Kim thế giới đối với việc Hắc Huyền tự động rời khỏi thế giới của nó mà sinh ra phản kháng đem Hắc Huyền chấn trụ, Sở Dương trong lòng thoáng an tâm một phần. Dù sao Hắc Huyền quá mạnh mẽ, để hắn tùy tiện làm loạn lại rất không tốt.
Huyền Thiết Kiếm quá trân quý, để có thể hoàn toàn nắm giữ nó, hắn nhất định phải thu phục Hắc Huyền.
Kim thế giới, chính là công cụ đó.
“Theo ta thấy ngươi tốt nhất là nên nặng tay một chút a”
Lúc này Bạch y nử tữ hiện thân, thanh âm yêu kiều lên tiếng.
Sở Dương nhìn một con rồng nhỏ màu trắng xuất hiện trước mặt, nhất thời có chút không biết nói gì cho phải. Bởi vì nó vừa rồi là từ trong ngực của hắn bò ra. Hơn nữa nó còn là một cô gái, nghe tiếng có thể so với hắn không có lớn tuổi hơn bao nhiêu.
Nử tữ hóa thành hình nhân, một thân hình thon dài mặc áo vải trắng xuất hiện trong mắt Sở Dương.
Sở Dương nhìn nử tữ xinh đẹp vô cùng, nội tâm thoáng cái rung động, bất quá rất nhanh hồi phục. Dù sao Sở Dương cũng không phải người thường, có thể dễ dàng vì một nử tữ xinh đẹp mà sinh ra hành động khó coi. Hắn lại càng không phải nam nhân háo sắc, tự nhiên nhìn nàng vô cùng bình tĩnh.
Bạch y nử tữ nhìn thấy ánh mắt Sở Dương nhìn mình vô cùng bình thản, chỉ là lóe ra một tia nghi hoặc, nội tâm không nhịn được ngạc nhiên. Nàng dù sao cũng là tuyệt thế mỹ nhân, lại còn có thân phận cao quý, người thường mà nhìn nàng nhất định sẽ tâm loạn ý mê, hoàn toàn không có được lực phòng ngự. Bất quá nghĩ lại Sở Dương chính là thân phận kia, lập tức bình tĩnh. Nàng nhìn Hắc Huyền như chó ch.ết nằm trong kim thế giới. nhẹ giọng nói:
- Ngươi tốt nhất là làm mạnh tay thêm một chút, để cho hắn biết được tôn ti trật tự, mà sau này cũng có thể an phận thủ thừa, không thể đối với ngài sinh ra bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Sở Dương trắng mắt nhìn nàng, đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Hắn chỉ là nhíu mày trầm giọng hỏi:
- Nếu ta đoán không nhằm thì ngươi chính là đồ án vẽ hình rồng ở trên ngực của ta?
Hắn chỉ chỉ ngực mình, ở nơi nó có vẽ một hình xăm rồng phủ kín ngực của hắn, càng là có bạch quang mơ hồ lóe lên, vô cùng thần dị.
Nử tữ có phần xấu hổ gật đầu, ánh mắt sâu đậm nhìn Sở Dương, nhẹ giọng giải thích:
- Ngươi đoán không sai! Ta bản thể chính là Cổ Long nhất tộc. Năm xưa vì đại kiếp lưu lạc đến mấy trăm năm sau, trong một lần đại chiến kinh thiên, trong lúc suýt ch.ết lại hóa thành một loại trái cây màu trắng, mà ngươi thì vô tình đem nó ăn vào, thành ra ta tồn tại ở trong cơ thể của ngươi.
Nử tữ đạm mạc nói tiếp:
- Ta tên là Bạch Ly, ngươi có thể gọi ta là Ly Long Thánh Nữ.
Bạch Ly nói ra thân phận, híp mắt nhìn Sở Dương, hi vọng trong mắt hắn tìm ra được một chút dị dạng, có điều nàng lầm, Sở Dương đối với thân phận của nàng chỉ là có chút tò mò nghe ngóng, ngoài ra không có gì khác. Điều này làm cho tâm tính vốn cao ngạo của nàng có chút tức giận, nhưng mà nghĩ đến thân phận của hắn, nàng đành phải kìm chế không phát tác.
Sở Dương lúc này thật ra là vô cùng chấn động. Cô gái trước mắt thân phận chính là Cổ Long nhất tộc, lại còn có danh xưng Thánh Nữ, ngày xưa thực lực chắc chắn phải ngang hàng với Quỷ lão thời kỳ đỉnh phong. Mặc dù hắn còn không biết Quỷ lão vốn là ở cảnh giới gì bất quá dựa theo suy đoán, Quỷ lão ngài ấy thực lực nhất định vượt qua Sinh Tử Cảnh.
Vượt qua Sinh Tử Cảnh rồi chính là thần linh chân chính a!
Sở Dương nhìn nàng, cau mày nói:
- Hi vọng ngươi không giống Hắc Huyền, nếu không ta không ngại sử dụng kim thế giới trấn áp ngươi.
Hắn lúc này chỉ có thể cậy mạnh, mượn sức mạnh của kim thế giới hù dọa mấy người này, dù sao bọn họ quá khủng bố, dùng tu vi thật sự của hắn hoàn toàn không thể đem cho bọn họ chút uy hϊế͙p͙ nào.
Bạch Ly nhướng mày, tựa hồ giận dữ, bất quá vẫn là gật đầu:
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không đối với bọn ta làm ra việc gì kinh khủng, bọn ta cũng sẽ không làm gì ngươi.
Bạch Ly nói đến đây, liền xinh đẹp cười:
- Tất nhiên đừng nghĩ là có thể dùng kim thế giới dọa bọn ta, dù sao bọn ta cũng từng là đỉnh cao tồn tại, không dễ bị hù như vậy.
Có câu người tu luyện hấp thụ nguyên khí mà dần mạnh mẽ chứ không bởi vì ăn lấy hù dọa mà lớn lên. Sở Dương hiểu rõ câu này, xem ra nử tữ này không phải là dạng như Hắc Huyền. Muốn trấn áp nàng e rằng phải dùng biện pháp khác.
Trong thân thể tồn tại quá nhiều cường giả thần bí, Sở Dương tự nhiên muốn đem tất cả trấn áp.
- Ngươi có phải giống như Quỷ lão, cũng chỉ có thể hóa thành linh hồn xuất hiện bên cạnh ta hay không?
Sở Dương lúc này hỏi.
Bạch Ly ngạc nhiên nhìn hắn, bất quá vẫn gật đầu, đáp:
- Tự nhiên là có thể. Ý ngươi lẽ nào là muốn ta hóa thành hình người đi theo ngươi?
- Ngươi đã hiểu rõ thì được rồi.
Sở Dương gật đầu, nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi theo ta làm hộ vệ ba năm, ta nhất định nghĩ cách phục hồi thân thể cho ngươi.
Sở Dương vừa nói ra câu này, Bạch Ly nhất thời phát ra bạch quang đại thịnh, nàng phiêu phù trước mặt Sở Dương, trầm giọng nói:
- Ngươi xác định mình có thực lực đó chứ?
Nàng chợt thở dài:
- Dù sao muốn phục hồi thân thể cho ta, ta e rằng chỉ có thể trở thành một tên Luyện hồn sư, mà càng là Đỉnh cấp Luyện hồn sư, mới có tỉ lệ thành công được.
“Luyện Hồn sư”
Sở Dương nhíu mày, đương nhiên biết được Luyện hồn sư là vật gì.
Loại nghề nghiệp này trên đại thế giới có thân phận vô cùng cao quý, chính như Thánh Kiếm Tông, bất quá Luyện hồn sư lại rất ít, cơ hồ là như phượng mao lân giác. Mà mổi một Luyện hồn sư, càng có được sức mạnh điều khiển lấy âm dương ngũ hành, khống chế bách vạn chi hoa, thiên vạn chi thảo, ngàn vạn chi tinh.
Luyện hồn sư, thân phận, cao không nói nổi.
Sở Dương ánh mắt lập lòe, trầm giọng nói:
- Ta nói được chính là được. Cho ta 3 năm, ta nhất định đem ngươi hồi phục.
- Mà trong 3 năm này, ngươi nhất định phải làm hộ vệ cho ta, một tấc không rời.
Sở Dương mắt lóe lên xảo quyệt, lại nói:
- Dù sao, ta ch.ết chính là ngươi vong. Thật ra ngươi hoàn toàn không có tư cách lựa chọn.