Chương 1
Ở một bờ biển ven đường, mặc cho gió thổi rối tung tóc, mặc ngọn hải đăng loang lổ rọi trên biển, mặc những âm thanh sóng vỗ bờ khe khẽ, tôi im lặng không mục đích bước đi trên cát. Hai giờ trước, tôi chính thức thất nghiệp.Hừ, tôi cười mỉa mai, đường đường là sinh viên ưu tú đại học Thanh Hoa luôn tự tin vào bản lĩnh của mình, lại bị người khác một cước đá văng. 5 năm trời bán mạng làm việc cho Hoàn Á lại suýt bị đá vào tù. Tôi tự hỏi có phải hay không chính mình lâu nay đã quá ngu ngốc mà không nhận ra?
*– “Vương Hân, cậu muốn hủy hoại Hoàn Á sao?”*
Hủy hoại? Từ đầu tới cuối tôi là người rất giỏi kiềm chế, nhưng nghe âm thanh gầm rú như ở địa ngục của Trịnh Hạo Khoa, tôi cũng bất động mất 10 giây. Giải thích gì cũng vô ích, nếu các người muốn đá tôi khỏi Hoàn Á làm thế thân thì tôi ra đi thôi
Điện thoại reo
*– “Alo”*
*– “Vương Hân, là tôi đây. Cậu đang ở đâu?”*– Là Vu Dương, chiến hữu của tôi tại Hoàn Á gọi đến
*– “Đang căng buồm ra khơi rồi”*
*– “Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi tới đón”*
*– “Chi?”*
*– “Đi uống một chén”*
Tôi cười đem địa điểm nói với hắn, một lát sau hắn đã đến nơi. Cả hai cùng nhau tới quán bar, tôi gọi một li rượu, hắn chọn một loại cocktail. Chuyện của tôi hắn biết, hắn cũng hiểu tôi nên tất nhiên sẽ không nói những câu an ủi vô thưởng vô phạt
*– “Vương Hân, con trai của Trương Diệu Bằng từ Mĩ đã quay về tiếp quản Hoàn Á”*– Vu Dương nói
Tôi nhìn chằm chằm li rượu không hé răng, hắn tiếp tục
*– “Hoàn Á có chuyện rồi, Trương tổng đang ở HongKong lại tái phát bệnh tim nên Trương Khải Huy phải lập tức trở về xoay sở tình hình”*
*– “Cậu nói với tôi những điều này làm gì?”*– tôi vẫn chăm chú nhìn vào li rượu
–* “Cậu có nghĩ sẽ trả thù không?”*– hắn ghé sát vào tôi thấp giọng hỏi
Tôi bực bội ngẩng đầu nhìn hắn: *“Tiểu tử cậu thực ra là muốn nói gì?”*
Hắn cười cười: *“Vương Hân, tôi biết cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này. Cậu có muốn phản chiến qua Trung Dương không?”*
Trung Dương là đối thủ một mất một còn của Hoàn Á trên thương trường, bọn họ cũng đã từng làm cho Hoàn Á tổn hại 3 nghìn vạn trong một thương vụ. Tôi chính là phụ trách tình báo tình hình kinh doanh của Trung Dương tại Hoàn Á, không ngờ có ngày lại bị người nhà trả đũa như thế này. Nói thêm chút nữa, Trung Dương cũng không bao giờ có đủ lực đấu lại Hoàn Á, tôi đâu ngu ngốc đi trả thù như vậy. Trịnh Hạo Khoa không cho tôi đi gặp Diêm Vương mới là lạ. Hơn nữa nghe nói tên Trương Khải Huy kia cũng không phải dễ chọc, một mình nắm giữ cả Wall Street, tôi như thế nào có thể đấu lại hắn mà trả thù
*– “Tôi chưa tổn hại tới mức phải trả thù”*– tôi ném những lời này, thuận tay khuấy vài viên đá trong li, từ đáy li không ngừng cuồn cuộn lên bọt khí
*– “Kế tiếp cậu định làm gì?”*
*– “Hừ, về nhà bế quan luyện công làm đại tác gia”*
Hắn lắc đầu, nở nụ cười: *“Tôi mới không tin. Vương Hân, sự việc lần này là có người cố tình chỉnh cậu, cậu có nhìn ra không?”*
Có mà ngốc mới không nhìn ra! Nhưng là ai đứng sau tất cả tôi thực sự không biết
*– “Ý của cậu là muốn tôi đấu lại Hoàn Á?”*– tôi giả vờ kinh ngạc sửng sốt hỏi hắn
*– “Không phải tôi, mà là cậu. Vương Hân, tôi nghĩ cậu nên bỏ qua chuyện này đi. Hiện tại Trương Khải Huy cũng sắp về nước, cậu có biết vì sao Trương tổng lập tức gọi hắn về không?”*– Vu Dương khuyên giải tôi, tôi như thế nào lại có thể không hiểu chuyện như hắn nghĩ sao? Hắn biết rõ tôi sẽ phản ứng nhưng không biết bằng cách nào- *“Hắn cũng không phải bọn công tử nhà giàu chỉ biết lêu lổng. Tốt nghiệp MBA trường Cáp Phật *Harvard*, chinh phục được cả Wall Street, lẽ nào lại không cai quản được Hoàn Á sao?”*
*– “Hừ! Cáp Phật? Có mà Cáp Nhĩ Tân Phật học thì có”*– tôi cười chế giễu
*– “Cậu bớt đùa đi, tôi là có ý tốt mới đi khuyên giải cậu. Cậu thừa biết giờ đây Hoàn Á sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động của cậu. Cậu còn nhớ Tiết Phàm không? Hãy kiềm chế đi, đừng tự biến mình thành một Tiết Phàm thứ hai”*
Tiết Phàm từng là quản lí bộ phận Kinh Doanh tại Hoàn Á, không hiểu thế nào một ngày lại vàng đỏ nhọ lòng son đột nhiên đi theo ăn máng Trung Dương. Kết quả là bị Hoàn Á chỉnh chỉ còn nửa cái mạng, bây giờ đang sống thực vật trong bệnh viện. Tôi còn không đến mức ngu xuẩn để phải như vậy
*– “Tôi tự biết mình phải làm thế nào. Dù sao cũng cảm ơn cậu về hôm nay”*– tôi cùng hắn nâng li, một hơi đem rượu uống hết. Hắn sững sờ nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi uống hết phần cocktail của mình, sau đó nói: *“Có đôi khi tôi thật không hiểu cậu suy nghĩ gì!”*
Tôi gọi thêm một shot Brandy, hắn gọi thêm một phần bia nữa.* “Ngày mai cậu làm gì?”*– nuốt vào một mồm bia, hắn hỏi
*– “Lên công ty đóng gói đồ dùng, chạy lấy người”*– tôi nhẹ nhàng nói như chuẩn bị nghỉ phép đi du lịch
*– “Mẹ nó! Tiểu tử cậu vẫn làm tôi không hiểu cậu đang suy tính gì. Thật sự!”*– hắn nhìn tôi chằm chằm- *“Nếu cậu về nhà bế quan tỏa cảng viết Văn làm tác gia, tôi sẽ không mang họ Vu nữa”*
Tôi híp mắt nhìn hắn: *“Vậy bây giờ cậu bắt đầu hối hận đi là vừa”*