Chương 47
Tôi đẩy Trương Khải Huy ra, đứng lên đi vào phòng tắm. Khi đi ra vẫn thấy hắn lõa thể nằm trên sô pha hút thuốc. Tôi nhặt quần áo bị ném xuống đất mặc vào
*– “Buổi tối có thể gặp em không?”*. Hắn hỏi
Tôi thắt dây lưng, viết địa chỉ lên giấy, đặt lên trước ngực hắn. *“Đây là địa chỉ của em”*. Tôi cũng không nguyện bị hắn chủ động hô đi gọi đến. Hắn nhìn thoáng qua nhưng không nói chuyện, ánh mắt chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nghỉ ngơi chốc lát rồi rời đi
Chạng vạng tôi về đến nhà, đơn giản thu dọn căn phòng hỗn độn một chút, đợi hắn tới
Chuông của vang, tôi vọt ra mở cửa, tâm tình lại từ trên trời rơi xuống đất. Là Du Tử Hồng!
Mắt nàng đỏ hoe, phỏng chừng vừa mới cãi nhau với Lưu Bác, từ khi tôi xuất hiện, nàng mỗi khi cãi nhau với Lưu Bác sẽ quay sang quấy tôi, lần này tôi khẳng định tám, chín phần mười cũng là lí do đó. Tôi mời nàng vào nhà, rót cho nàng li nước, đợi nàng hát bài ca muốn thuở
*– “Vương Hân, em với Lưu Bác chia tay rồi”*. Nàng khóc
Đây là chuyện sớm muộn! Lòng tôi nghĩ vậy nhưng không nói ra, làm người dù sao cũng phải nhân đạo một chút. *“Hai người không nói chuyện sao?”*
Nàng gật gật đầu, cầm khăn tay lau nước mắt, chùi nước mũi.* “Nhưng em không muốn xa anh ấy, em yêu anh ấy, anh ấy cũng thực yêu em…”*. Yêu cô? Tôi cười thầm một chút, bằng hiểu biết về anh em mình, tôi thừa biết Lưu Bác không bao giờ chân chính yêu cô gái đang trước mắt tôi này. *“Vương Hân, giúp em khuyên anh ấy đi, em không bao giờ… náo loạn nữa, không bao giờ… đòi hỏi anh ấy nữa… chỉ cần anh ấy cho em một cơ hội. Em van anh, Vương Hân! Được không?”*. Nàng khóc đến thương tâm, tôi mềm lòng, cân nhắc nửa ngày nghĩ lời an ủi. Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang suy nghĩ của tôi
Trương Khải Huy đứng ở cửa, tay mang theo va li hành lí. Sẽ không là đến cáo biệt tôi chứ? Tôi lại lạnh cả người. Hắn tự nhiên đi vào, nhìn thấy vị tổ tông đang thương tâm trên sô pha kia, nhíu nhíu mày, quay đầu…. Nhìn tôi, tựa hồ như đang đợi tôi giải thích
*– “Bạn gái của Lưu Bác”*. Tôi đơn giản giới thiệu. Du Tử Hồng đứng lên, có lẽ không muốn người ngoài bắt gặp bộ dạng chật vật của mình, nàng nghẹn ngào nói lời từ biệt. Nàng đến trước mặt tôi giương cặp mắt to nhìn tôi ba giây đồng hồ, tôi gật đầu, nàng đóng cửa mà đi. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Hắn buông hành lí, cởi áo khoát, tùy ý đến tủ lạnh lấy một chai bia. Động tác tự nhiên tựa hồ như ở nhà
*– “Anh phải đi?”*. Tôi hỏi
Hắn nuốt một ngụm bia, nhìn tôi. *“Ai nói anh phải đi. Lần này anh còn phải ở lại Bắc Kinh một thời gian, buổi chiều anh trả phòng khách sạn, chuẩn bị ở tạm nơi này của em. Không ngờ nơi này—- thế mà lại không có phòng dành cho khách”*. Hắn ‘tuần tra’ hai gian phòng kia, lắc đầu nói
Tôi vừa nghe đã bực bội, Trương Khải Huy anh muốn xoay chuyển cả địa cầu sao chứ? *“Đúng rồi, nơi này quá nhỏ, không tương xứng với Trương tổng, các hạ vui lòng quay lại Hilton hoặc khách sạn Bắc Kinh mà ở đi, khỏi phải hạ thấp uy tín mà vào ở nơi này”*
Hắn cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt tôi, nhìn xuống đánh giá, làm tôi rất không tự tại.* “Nếu anh kiên trì ở lại đây, em sẽ không chấp nhận phải không?”*. Tôi hít một ngụm khí chuẩn bị nói chuyện, trong lòng đã nghĩ lời cự tuyệt nhưng không nói ra được. Tay hắn vòng qua đầu giữ tóc tôi, miệng đi đến gần. Lòng tôi căng thẳng, máu bắt đầu mênh mông. Lại một trận hôn cắn, lại một lần kích tình, lại một hồi tả dục. Chỉ khác địa điểm lần này là sàn nhà lát đá hoa cương ở phòng khách của tôi. Hai chúng tôi mềm nhũn nằm bên nhau không nói gì, chỉ có thể nghe được hơi thở của đối phương. Không biết qua bao lâu, hắn gác tay lên trán, khẽ thởi dài, thấp giọng nói: *“Vương Hân, anh thật sự không cách nào quên được em…”*. Tôi không hé răng, yết hầu khô cạn buồn đau, tuyến lệ cũng bắt đầu có phản ứng, vài lần hít sâu mới chặn được nước mắt đang chực trào
Hắn chống đầu đoan trang nhìn tôi.* “Em làm sao vậy?”*. Hắn biết tôi mới vừa làm gì, tựa tiếu phi tiếu hỏi
*– “Không có gì”*. Tôi đứng lên, kéo va li vào phòng ngủ, lôi ra một chiếc chăn từ tủ âm tường. *“Anh ngủ trong phòng ngủ, em ngủ ở đây”*. Tôi ném chăn lên sô pha, mặc quần áo vào. Hắn cũng đứng lên đi vào phòng tắm. Tôi ngồi hút thuốc trên sô pha. Qua nửa giờ chiếm giữ phòng tắm của tôi, hắn đi vào phòng ngủ, một tiếng cũng không nói liền đóng của lại. Tôi cười khổ đứng lên đi vào phòng tắm
Nửa đêm, tôi lăn lộn trên sô pha, không thoải mái quấn chăn quanh người như gói bánh chưng, mơ mơ màng màng không biết khi nào mới ngủ được. Mẹ nó, mai tôi dọn đến khách sạn ở! Tôi vất vả lắm mới tìm được Chu Công*mộng chu công, tìm chu công đánh cờ = ngủ*, đột nhiên thân mình thoát ly mặt đất giống như đang nằm mơ, cảm giác bay bổng thật không sai… Tôi mơ hồ muốn trở mình, tay trái lại đụng vào một ‘bức tường’ có độ âm 37 độ, tôi đã tỉnh một nửa. *“Anh làm gì chứ? Thả em xuống!”*. Tôi giãy giụa, hắn vẫn gắt gao ôm tôi thẳng vào giường đôi, sau đó thân hắn nằm trên người tôi
*– “Anh thấy giường này cũng đủ lớn rồi”*. Hắn nói xong, cánh tay ôm lấy cổ tôi. Tôi không còn khí lực, đẩy hắn ra xoay người ngủ
Vẫn là giường thoải mái!