Chương 3: Tiến triển cực nhanh
“Sao lại như vậy!? Không những Thiết Lê Quyền đột phá mà hỏa hầu cũng rất ổn định như vậy…”
Chợt Trần Vũ đứng nguyên tại chỗ, khó tin mà nói. Trước giờ, hắn tập “Thiết Lê Quyền” chỉ nhập môn mà thôi, muốn đạt tới tiểu thành cũng cần mấy tháng nữa.
Không chỉ như thế!
Sau một lúc hắn diễn luyện quyền pháp thì cảm thấy khí huyết toàn thân càng ngày càng mạnh mẽ, cảm giác tràn đầy sức sống.
Thường ngày, Trần Vũ diễn luyện quyền pháp nửa canh giờ thì thân thể sẽ cực kỳ mỏi mệt, mồ hôi nhễ nhại; ấy vậy mà bây giờ diễn luyện cả canh giờ lại cảm thấy cả người vẫn nhẹ nhàng. Sau khi thân thể dị biến thì dường như hắn không biết mệt mỏi là gì, phương diện khôi phục thể lực vô cùng kinh người.
Một canh giờ…. Hai canh giờ… ba canh giờ.
Hô! Ầm ầm! Ầm ầm ầm…
Quyền pháp của Trần Vũ ngày càng rộng mở, uy thế vô song, bản thân hắn cũng vui vẻ không thôi.
Bất giác đã qua hết buổi tối. Ngyên buổi tối, Trần Vũ chỉ khổ luyện Thiết Lê Quyền, khi nào đói bụng mới nghỉ ngơi một chút để kiếm đồ ăn.
Một đêm lại qua đi.
Hắn luyện Thiết Lê Quyền có cảm giác tùy tâm, đã gần đạt tới cảnh giới đại thành rồi. Nhưng điều kinh hỉ hơn là sau một đêm khổ luyện, cảnh giới Đoán Thể hậu kỳ mà hắn kẹt đã lâu lại có dấu hiệu viên mãn rồi.
“Thật không thể ngờ a…”
Trần Vũ hít một hơi sâu, hai tay run rẩy mở ra. Lúc này đây, hắn cảm giác được sự tiến bộ của bản thân, nơi trái tim vang lên từng nhịp mạnh mẽ mang đến cho đến cho hắn một niềm tin kiên định.
Sau khi dung nhập “trái tim thủy tinh” đã làm cho thể chất của Trần Vũ thay đổi, giống như có thêm thiên phú tu võ hơn nữa còn có chút biến hóa thần kỳ nào đó. Thêm vào, hắn đã dừng ở bình cảnh một khoảng thời gian nên hậu tích bạc phát nên giờ đây tu luyện tiến bộ rõ rệt!
***
Phía chân trời đã xuất hiện ánh nắng sớm.
Trần Vũ ngưng tay, lướt người đi về phía của đệ tử ngoại môn, trên mặt tràn ngập vui sướng. Nhìn tiến bộ của mình đêm qua, nếu hắn muốn bước vào Thông Mạch Kỳ trong hai tháng nữa có lẽ cũng không khó. Chỉ cần đột phát trong thời hạn quy định thì Trần Vũ có thể ở lại trong tông môn rồi. Hơn nữa, hắn còn cảm giác rằng sau khi bản thân có dị biến thì thiên phú võ đạo có thể sẽ không thua gì những thiên tài trong tông môn.
Đúng lúc này! Bụng hắn lại réo vang. Trần Vũ cười khổ một hồi, dường như sau khi dung nhập khỏa thủy tinh kia thì sức ăn của mình càng ngày càng tăng, không chỉ là gấp mười nữa. Cũng may ở ngoại môn của Vân Nhạc Môn có một nơi là “Thực đường”. (nhà ăn, căn teen á)
Sáng sớm.
Trong phòng ăn cũng có vài người rồi. Trần Vũ không để ý nhiều, tay trái một cái bánh bao, tay phải nửa cái móng heo, mờ miệng hết cở để ăn uống. Do hắn ăn như hổ đói nên có nhiều đệ tử khác cũng chú ý đến.
“Từ lúc nào mà tiểu tử này biến thành thùng cơm rồi!?”
“Ta nghĩ, hẳn là hắn bị Vương Lăng Vân áp bức lâu rồi cũng nên phát tiết một chút chứ.”
Trong phòng ăn, vài tên đệ tử thì thào thải luận.
Ở Vân Nhạc Môn, số lượng đệ tử ngoại môn luôn khống chế ở mức ba trăm người. Cũng do quy chế đào thải khi bị trục xuất khỏi tông môn cho nên đa phần những đệ tử ngoại môn kia đều biết Trần Vũ, hơn nữa cũng hiểu rõ ân oán giữa hắn với Vương Lăng Vân.
“Hừ! Không biết sao Mục Tuyết Tình lại vừa ý cái thùng cơm này chứ.”
Một thiếu niên mặt ngựa mang vẻ bất thiện đi đến. Trần Vũ thoáng nhìn y một phát rồi quay đầu nhìn về cái móng heo đầy mỡ trên tay mình, vẫn thấy nó có sức hấp dẫn hơn nên cũng không để ý thiếu niên kia nữa.
Loại thái độ coi thường này làm cho thiếu niên mặt ngựa vô danh kia muốn bốc hỏa.
Y âm thầm bực bội, ngày bình thường tên Trần Vũ này cũng có chút kiêng dè mình, cũng không dám đắc tội kia mà.
“Chậc chậc, tên Phùng Đức mới vào hơn có một năm đã có thể tu luyện tới Đoán Thể đỉnh phong, không ngờ y cũng theo đuổi Mục Tuyết Tình a.”
Có không ít đệ tử ngoại môn gần đó cười nói nhạo báng làm cho thiếu niên mặt ngựa thêm tức giận.
Thiếu niên trẻ tuổi kia tên là Phùng Đức, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn thì cũng được coi là nhân vật mới có tư chất không tệ.
“Ầm!”
Một cái móng heo lớn nện xuống bạn ăn trước mặt Trần Vũ, thịt thà văng tứ tung làm gián đoạn bữa ăn của hắn. Trần Vũ nhướng mày, liếc nhìn thiếu niên đang khiêu khích trước mặt.
“Phùng Đức, ý ngươi là sao hả?”
Chuyện ăn uống bị cản trở nên Trần Vũ có chút bực bội. Nhưng đối với hành động khiêu khích này hắn cũng chẳng thèm để ý, dùng lý lẽ để khuyên răn mấy chuyện này thật là chuyện không tưởng đi. Bởi vì cao tầng Vân Nhạc Môn cũng âm thầm cổ vũ sự cạnh tranh giữa các đệ tử, chỉ cần không gây ra mấy chuyện ch.ết người hay tàn phế nặng nề thì coi như không có gì cả. Cho nên, hành động khiêu khích kiểu này vô cùng tầm thường; trước kia hắn đều cố gắng nhẫn nhịn cho qua chuyện.
“Phùng mỗ muốn chiêm ngưỡng vẻ oai hùng của Trần sư huynh a, quả nhiên người được Mục Tuyết Tình để ý không giống với người thường, ăn cơm cũng phóng khoáng như vậy a…”
Phùng Đức khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt trêu tức.
“Ha... ha… ha…”
Những đệ tử ở gần đó đều cười to một trận. (DG: Chó hùa ghê)
Trần Vũ khẽ nhíu mày, không có hành động gì, vẫn gặm thức ăn trong tay như cũ. Nhưng mà Phùng Đức lại không có định buông tha cho hắn. Cái vẻ khinh thường, bất kính lúc nãy của hắn làm y vô cùng khó chịu. Cho nên Phùng Đức muốn nhân cơ hội này mà dạy dỗ Trần Vũ một hồi, biết đâu sẽ làm cho “Tiên tử trong mộng” nhớ rõ tên mình cũng nên. Là người ái mộ Mục Tuyết Tình nên Phùng Đức đã từng tiếp cận nàng nhưng lại không ngờ ngay cả tên mình mà nàng ta cũng không nhớ. Cũng vì chuyện đó làm cho Phùng Đức mất hết mặt mũi, nghẹn ngào cả một thời gian dài. Bây giờ, y gây hấn với Trần Vũ, trong lòng càng thấy sảng khoái, vui vẻ vì Trần Vũ không dám chống đối mình.
“Mục Tuyết Tình…”
Trần Vũ khẽ giật mình, trong lòng thở dài một hơi.
Trong tôn mông, có rất nhiều người nghĩ rằng Mục Tuyết Tình thích hắn, hơn nữa hai người có qua lại với nhau. Nhưng mà thực tế đâu phải vậy.
Trần Vũ theo đuổi Mục Tuyết Tình ư? Việc này có thật!
Mục Tuyết Tình là người tình trong mộng của hắn ư? Việc này cũng là thật nốt!
Dù sao, khi thấy một nữ tử thanh thuần, xinh đẹp, nho nhã, lại có thiên tư trác tuyệt thì có mấy người không động tâm đây?
Nhưng thực tế…
Giữa bọn họ chẳng có gì cả, chỉ là hắn có qua lại với nàng nhiều một chút mà thôi.
Bởi vì hai người đều xuất thân từ thành Tương Dương, biết nhau từ bé, miễn cưỡng cũng xem như là thanh mai trúc mã. Trước kia, lúc còn nhỏ, Mục Tuyết Tình hay ỷ lại vào hắn cho nên quan hệ giữa họ cũng có chút thân mật mà thôi.
Nhưng mà, từ khi vào Vân Nhạc Môn, trước sự theo đuổi của hắn thì nàng đã gần xa cách, chẳng qua lại không trực tiếp nói câu từ chối. Bất quá, đối với những đệ tử khác thì quan hệ giữa Trần Vũ và Mục Tuyết Tình đã có thể gọi là “thân mật” rồi, nên làm cho rất nhiều đố kỵ trong lòng.
“Ai cha Trần huynh, cái móng heo này, ta mời ngươi a…”
Trần Đức quơ quơ một cái móng heo rồi chọi thẳng vào mặt Trần Vũ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Hành động tùy tiện đó đúng là sỉ nhục một cách trắng trợn!
Mà những đệ tử gần đó đang xem chuyện vui cũng trầm trồ nghị luận, không ai muốn bỏ qua mấy chuyện “tình địch đánh nhau” hay như thế này.
“Phùng Đức đã là Đoán thể đỉnh phong, thiên phú võ đạo cũng tốt, sắp chạm vào Thông mạch kỳ rồi…”
“Tên Trần Vũ này thuộc hàng dưới đáy ở ngoại môn cũng lâu rồi, chỉ sợ là phải chịu thiệt rồi.”
Vài đệ tử gần đó lắc đầu, không ai coi trọng Trần Vũ cả.
“Cút!”
Trần Vũ tránh cái móng heo rồi vô thức đánh ra một quyền.
Hô!
Một quyền này vang lên âm thanh trầm đục như sấm sét, vậy mà tự nhiên đã phát huy hết uy lực của ‘Thiết Lê Quyền’.
“Còn dám đánh trả!?”
Phùng Đức cười lạnh một tiếng, y đang muốn chọc cho Trần Vũ cho ra tay. Chẳng qua lại không nghĩ tới đối phương lại nhanh như vậy.
Vô Tướng chưởng!
Bàn tay Phùng Đức xoay tròn, hai chân hơi cong, tự cho rằng mình đã ngăn quyền kia một cách đẹp mắt. Một chiêu này của y ẩn chứa xu thế phản công, tiếp theo còn liên tục ra một chiêu: trước giảm uy thế của quyền kia sau lại dùng xu thế sấm sét như dây cung mà bắn người quyền uy trở lại. (Tương tự như Tiểu Vô Tướng Công của Tiêu Dao phái trong TLBB)
Chẳng qua những tính toán của Phùng Đức lại không thành.
“Ầm đùng!”
Khi quyền chưởng giao nhau thì vang lên một tiếng chấn động trầm thấp như sấm rền, làm cho người ta phải rụt người lại.
Ah!!!
Phùng Đức hí lên một tiếng, chỉ thấy cả cánh tay run lên, cực kỳ đau đớn.
Bành!
Tiếp đó, cả người Phùng Đức chật vật rớt ra xa, nện mạnh vào làm lật ngược cả cái bàn ăn.
Cái gì…!?!?!?
Tất cả đệ tử ngoại môn ở đâu đều kinh ngạc không thôi, ai cũng há hốc miệng.
Trước bao nhiêu là người.
Tên Phùng Đức kia… lại bị Trần Vũ nện cho một quyền mà bay đi?
Thoáng chốc, toàn bộ Thực đường chìm trong một không khí đè nén, tĩnh lặng, chỉ còn nghe mấy tiếng “leng keng” của vật dụng rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau.
“Ah…? Thật quá kỳ lạ mà!”
Tu vi cùng thiên phú của Phùng Đức đều hơn Trần Vũ một bậc, hơn nữa võ học “Vô Tướng chưởng” lại huyền diệu hơn rất nhiều… vậy mà…”
Tất cả đệ tử đều xôn xao, có rất nhiều người đều không cam lòng.
Dù sao thì trong tiềm thức của bọn họ, đều xem trọng Phùng Đức hơn.
“Cái gì!?”
Sau khi dùng một quyền đánh bay Phùng Đức thì Trần Vũ cũng hơi ngây ngẩn mà quan sát nắm đấm của mình. Hắn có chút không tin rằng một quyền kia là do mình đánh ra.
Thình thịch! Thình thịch!
Lúc nãy trái tim lại nhảy lên từng hồi, đẩy ra sinh cơ dào dạt hòa cùng khí huyết, báo cho hắn biết một sự thật chưa từng xảy ra cùng với một tâm niệm cường đại.
“Một quyền vừa rồi chỉ dùng sáu bảy thành thực lực. Có lẽ uy lực của ‘Thiết Lê Quyến’ cũng sắp đạt tới đại thành rồi…”
Trong lòng Trần Vũ liền tự đánh giá lại. Chỉ vỏn vẹn qua một ngày, không những thể chất của hắn thay đổi, lực lượng tăng mạnh mà quyền pháp võ học, uy lực hỏa hầu cũng tăng vượt mặt.
Tất cả đều tăng làm cho chiến lực của hắn tăng vọt!
“Làm sao có thể như vật! Gần đây ‘Vô Tướng chưởng’ của ta đã đạt tiểu thành rồi mà”.
Phùng Đức đứng dậy mà trong lòng khó có thể tin sự thật trước mắt, lẩm bẩm nói: “Nhất định là hắn tranh thủ ra tay trước, ta còn chưa sử dụng toàn lực.”
Tất cả đệ tử xem chiến cũng đồng ý điểm này.
Trần Vũ đột nhiên ra tay nên có ưu thế ‘tiên hạ thủ vi cường’ rồi.
“Làm lại!”
Phùng Đức gầm lên giận dữ, toàn thân nổi gân xanh, song chưởng cuốn lại một cách kỳ diệu rồi đánh úp vào vai Trần Vũ.
Thiết Lê quyền!
Trần Vũ cười lạnh nghênh địch, hai đấm như hai quả cầu sắt đang gào thét, tỏa ra khí thế còn kinh khủng hơn lúc trước mà đánh về phía Phùng Đức.
Ầm phanh! Ầm đùng…!
Chớp mắt, quyền chưởng giao nhau hết ba lượt làm vang lên mất tiếng lớn.
Quyền thứ nhất! Phùng Đức bị đẩy lui ba bước, lần này y cũng không bị đánh bay nhưng trên mặt đã đỏ lên.
Quyền thứ hai! Hộc! Sắc mặt Phùng Đức xám ngoét, nhổ ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Quyền thứ ba! “Ầm” một tiếng. Phùng Đức lại bay ra ngoài lần nữa, đâm thẳng vào hai cái bàn ăn.
Vẻ mặt vui vẻ, ồn ào của đám đệ tử đang xem náo nhiệt ở xung quanh dần đông lại.
Chứng kiến Trần Vũ đang từng bước đến gần, cánh tay Phùng Đức đã mất đi cảm giác, không thể nhấc lên nổi, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Ta chịu thua! Chịu thua…”
Sau lần giao thủ vừa rồi, y đã sợ Trần Vũ.
Lực lượng của đối phương vô cùng đáng sợ, khí thế lại cực kỳ cuồng bạo, càng ngày càng mạnh mẽ, đúng là một con quái vật mà!