Chương 23: Cao Thủ Luyện Tạng Ra Tay
“Rầm! Rầm!”
Trong phút chốc, bốn đại cao thủ Thông Mạch kỳ toàn bộ hộc máu ngã xuống đất, ba người trong số đó ch.ết ngay tại chỗ.
Còn sót lại người thanh niên cuối cùng, trên mặt mang đầy vẻ sợ hãi, gắng gượng bò dậy:
- Tha mạng! Xin đại nhân tha mạng...
Trong con mắt của hắn, người trung niên mặt đen kia dường như là bóng ma tử thần, đứng ngạo nghễ, sát khí vô hình tỏa ra lạnh như băng làm hắn không dấy lên được một ý nghĩ phản kháng.
Hắn không cho là vì thực lực của hắn mạnh nên mới sống được đến giờ này.
Trái lại, trong bốn đại cao thủ Thông Mạch kỳ, hắn là người yếu nhất, chính xác là gần đây hắn mới thăng cấp lên Thông Mạch trung kỳ.
Sở dĩ cho đến lúc này hắn vẫn chưa ch.ết, lý do chỉ có một là Đại Sát giữ lại mạng sống cho hắn. Có lẽ hắn còn có một ít giá trị để lợi dụng.
Xem ra Thôi Mạnh Thủ ngoài đời này so với trong tin đồn còn đáng sợ gấp mấy lần.
“Xì!”
Biểu cảm của Đại Sát lãnh đạm, cây chủy thủ cầm trên tay vạch ra nhanh như chớp.
- A... Không...
Trong chớp mắt, người thanh niên bắt đầu sợ hãi. Chẳng lẽ mình đoán sai?
Ngay sau đó một khắc, chủy thủ liền chém trúng mục tiêu của nó - cái cọc gỗ đang trói một nữ tử.
Thiên kim tiểu thư!
Người thanh niên liền há hốc miệng.
“Xì! Xì!”
Một đoạn ngón tay của người nữ tử bị chém xuống, làm cho trái tim người thanh niên chậm mất một nhịp.
Miệng nữ tử bị trói trên cọc gỗ đã bị bịt lại, không phát ra được thanh âm nào, trong chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi đem ngón tay này mang về cho Sở Phong Vân. Nói cho hắn biết, ta cho hắn thời gian một nén hương, nếu không chạy tới đây. Lần sau sẽ là một cái đùi của con gái hắn.
Giọng điệu của Đại Sát rất bình thản, hắn đem ngón tay vừa chặt đưa cho người thanh niên.
- Ta...
Người thanh niên cảm thấy, bản thân mình giống như là một xác ch.ết biết đi vậy.
Trước mặt Đại Sát, hắn liền mất đi hết thảy ý nghĩ chống cự hoặc làm trái, giống như là một tên nô lệ trung thành.
Bước chân tập tễnh, người thanh niên vội vàng chạy xuống núi.
- Nhìn kìa, đó là Hứa phó tướng!
Tại một gian lều đơn sơ dưới chân núi, có bóng người kinh sợ hô lên.
Rất nhanh, người thanh niên họ Hứa liền được vài tên hộ vệ dìu vào doanh trướng.
Bên trong doanh trướng.
- Từ Phó tướng, tình hình trên núi hiện tại bây giờ như thế nào?
Một người trung niên có chút mập mạp mặc quan phục, lên tiếng hỏi thăm.
- Thành chủ, đây là ngón tay của tiểu thư...Đại Sát nói nếu ngài không lên núi, hắn sẽ chặt đứt đùi của tiểu thư.
Sắc mặt người thanh niên trắng bệch, lời nói lắp bắp.
Thấy ngón tay bị chặt đứt của con gái, sắc mặt thành chủ sắc mặt liền đại biến:
- Vân Nhi!
Trên ngón tay kia có một chiếc nhẫn, hắn biết đó đúng là của con gái của mình.
Người trung niên mập mạp này đúng là thành chủ Sở Phong Vân.
- Thành chủ! Đại Sát hắn quả thực là một người cực kỳ tàn ác, lại dám xuống tay với đại tiểu thư.
- Xin ngài cho chúng tôi giết lên núi, chém hắn thành muôn mảnh!
Bên cạnh thành chủ có hai tên tướng lĩnh mặc áo giáp, tu vi của hai người đều đạt tới Thông Mạch hậu kỳ, khí tức mạnh mẽ.
- Các ngươi, mau mau đỡ Hứa phó tướng đi xuống chữa thương.
Thành chủ phân phó.
Nhưng lời còn chưa nói hết thì dị biến đột nhiên xảy ra.
“Oa!”
Người thanh niên phun ra một ngụm máu, thân thể co giật liên hồi sau đó liền ngã xuống đất, triệt để mất đi sinh mệnh.
Trong doanh trại tĩnh mịch hồi lâu.
Những người có mặt tại đây, trên mặt họ đều hiện lên biểu cảm sợ hãi cùng nghiêm nghị.
- Thôi Tâm Chưởng của Đại Sát đã luyện đến cấp độ Lô Hỏa Thuần Thanh. Kỳ thực chưởng lực từ đâu đã thẩm thấu vào tâm mạch Từ phó tướng.
Một âm thanh già nua từ phía sau truyền tới.
Chẳng biết từ lúc nào, bên người thành chủ Sở Phong Vân xuất hiện một lão nhân tóc bạc.
- Võ sư phụ.
Nét mặt thành chủ Sở Phong Vân hiện lên vẻ vui mừng.
Nhìn thấy lão nhân tóc bạc này, mọi người không thể không nổi lên lòng tôn kính.
Thành chủ hãy yên tâm, thiên kim tiểu thư gặp phải hiểm cảnh như thế, dĩ nhiên lão già ta sẽ không đứng nhìn, ta sẽ cố gắng chém đầu tên ác tặc kia.
Lão nhân tóc bạc trịnh trọng nói.
Không lâu sau đó.
Mấy chục tên hộ vệ vây quanh thành chủ Sở Phong Vân, hướng lên núi.
Giờ phút này, bên người thành chủ Sở Phong Vân chỉ còn lại hai tên tướng lĩnh Thông Mạch hậu kỳ cùng với vị lão nhân tóc trắng này.
Những hộ vệ còn lại chỉ có cảnh giới Đoán Thể kỳ, đều là tinh anh mà phủ thành chủ bồi dưỡng.
- Thành chủ, nếu những hộ vệ này đối mặt với Hồng Hồ Tam Sát cùng hung cực ác thì chẳng khác gì tặng không mạng sống cả.
Lão nhân tóc bạc cảm thán nói.
Sở Phong Vân gật đầu một cái, vẫy tay ra hiệu cho những người hộ vệ kia tạm thời đóng quân tại đây, chờ đợi mệnh lệnh.
Đồng thời hắn lấy từ trong ống tay áo ra một đồ vật giống như cây nến, dùng lửa đốt lên.
“Xèo!”
Thoáng chốc, một tia pháo hoa sáng chói, xông thẳng lên trời, phạm vi trong phạm vi mười dặm xung quanh đều có thể thấy rõ ràng.
...
Ngoài đó mấy dặm.
Trần Vũ đang ngồi xếp bằng, vận Vân Sát Tâm Pháp. Hắn phát hiện, đêm nay, tâm pháp vận hành vô cùng trôi chảy.
Ở bên cạnh, Trần Phương và Trần Vũ đều phục hồi lại trạng thái cường thịnh.
Mọi người, ai nấy đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị xuất phát.
“Sưu!”
Đúng lúc này, trên bầu trời phương xa xuất hiện một chùm pháo hoa.
- Tín hiệu của phủ thành chủ.
Trần Phương đứng lên ngay lập tức.
- Xem ra, phủ thành chủ đã tìm ra Hồng Hồ Tam Sát.
Trần Ngũ nghiêm nghị nói.
Mấy người đều không nói thêm gì nữa, hướng về phương hướng có tín hiệu chạy đi.
Một lát sau.
Khi mọi người đi tới một nơi giữa sườn núi thì gặp phải vài tên cao thủ cũng nhìn tín hiệu mà tới.
- Là người của Mục gia và Vương gia.
Hai người Trần Phương, Trần Vũ khẽ nói. Trần Vũ liếc mắt nhìn đánh giá Mục gia, Vương gia, không ngờ còn có hai tên cao thủ Thông Mạch kỳ. Hai người bọn họ, tu vi thấp nhất đều đã đạt tới Thông Mạch trung kỳ.
- Ha ha ha... Sở Phong Vân, không ngờ ngươi cũng biết coi trọng thân nhân, chỉ vì một đứa con gái mà chạy tới nơi này.
Một tiếng cười lớn, mạnh mẽ, hùng hồn vang lên trên đỉnh núi.
Ba phe nhân mã Trần gia, Vương gia, Mục gia nghe vậy càng tăng thêm tốc độ chạy lên đỉnh núi.
Đỉnh núi.
Một người trung niên mặt đen đứng chắp tay, trên mặt hắn mạng một nụ cười lạnh lùng, nhìn xuống quần hùng.
Ở hai bên phía sau, một người thanh niên áo đen và một tên nữ tử nhợt nhạt đứng đó. Hai ngưới đó chính là Nhị Sát Huyết Độc Tiêu và Tam Sát Tán Hồn Hương.
Trên cọc gỗ sau lưng Tam Sát có trói một người nữ từ mặc đầm dài, tóc tai rối bời.
Mà phía đối diện Hồng Hồ Tam Sát thì lại là một phe Phủ thành chủ.
Thân hình thành chủ Sở Phong Vân có chút mập mạp, lạnh lẽo đứng trên đỉnh núi, sắc mặt hắn giờ này rất bình tĩnh, không hề lộ ra nửa điểm hốt hoảng.
Ở hướng của hắn, có lão nhân tóc bạc, còn có hai tên tướng lãnh Thông Mạch Hậu kỳ.
Liền ngay cả bản thân hắn, cũng là một gã cao thủ Thông Mạch kỳ, tu vi không hề kém cạnh so với Đại Sát.
Nói về thực lực phe của thành chủ nghiễm nhiên chiếm cứ thượng phong.
Hơn nữa, vẫn còn cao thủ đang lục tục kéo tới.
“Vụt! Vụt!”
Chạy tới đầu tiên là Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi.
Hai người bọn họ với tư cách là đệ tử tông môn, tuổi trẻ nóng tính, võ học cao thâm, thực lực của hai người không nghi ngờ gì đã vượt qua các võ giả cùng cấp của thế lực khác.
- Lão đại, chính là tên tiểu từ kia đánh gãy cánh tay của Tam muội.
Nhị sát thấp giọng nói.
- Ừ?
Ánh mắt người trung niên mặt đen liếc qua hai người Trần Vũ một cái, sắc mặt biểu hiện có chút ngưng trọng.
- Hai đứa nhóc này chỉ sợ đều là đệ tử tông môn, hành động lần này có chút khó giải quyết.
Đại sát cau mày một cái.
Tông môn, nói gì đi chăng nữa cũng là chúa tể khối đại lục này, mạnh như Đại Sát, trong lòng cũng rất kiêng kỵ.
- Sợ gì chứ! Chẳng phải chúng ta đã từng đánh ch.ết đệ tử tông môn ư, lần đó thu hoạch thật đúng là to lớn...
Trên mặt nhị sát Huyết Độc Tiêu có chút hưng phấn nói.
Khuôn mặt người trung niên mặt đen khuôn trầm như nước, sát khí giữa hai hàng lông mày càng dày đặc thêm vài phần.
Đối với đệ tử tông môn mà nói, một là không trêu chọc. Một khi đụng tới, bắt buộc phải không chút lưu tình phải diệt cỏ tận gốc.
- Tam muội.
Người trung niên mặt đen đột nhiên mở miệng:
- Lần này ngươi hãy chuyên tâm ở phía sau, đừng ra tay đánh giết.
- Ừ.
Trong con mắt nữ tử lóe lên một tia tàn khốc liền khoanh chân ngồi cạnh cọc gỗ, ngay sát bên thiên kim thành chủ.
Đám người Trần Vũ còn tưởng rằng nàng là người chuyên môn trông chừng con tin.
Nhưng kết quả đã sai.
Chỉ thấy người nữ tử nhợt nhạt này lấy ra một cây sáo màu tím kỳ lạ, đưa lên miệng muốn thổi.
Bỗng nhiên, một luồng âm thanh sắc bén, hóa thành gợn sóng vô hình, bắn về phe của thành chủ, bao gồm cao thủ của ba gia tộc lớn.