Chương 37: Thành Quả Chiến Đấu
Giữa không trung.
Trần Vũ cầm Phong Vân kiếm trong tay, thân kiếm hoa lên, thân thể nhẹ nhàng tiếp đất.
“Phốc! Phốc!”
Còn có một cánh tay người cũng rơi xuống theo.
Đồng Ngọc Linh dựa lưng vào một cây đại thụ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Thiếu niên trước mắt tựa như thần tiên hạ phàm, một kiếm chém xuống cánh tay của Huyết Thủ Đầu Trọc.
- Ah!
Huyết Thủ Đầu Trọc kêu lên thảm thiết, phát hiện hiện thực thật tàn khốc.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn cánh tay mình rơi xuống, hoảng sợ tột cùng.
- Bảo…Bảo khí!
Huyết Thủ Đầu Trọc nói không thành tiếng, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Kiếm trong tay Trần Vũ.
Huyết Thủ Công, ngoại trừ nội tức đặc thù, nhất định còn phải khổ luyện đôi tay, một đôi Huyết Thủ có thể sánh với đao kiếm cùng giai.
Chỉ có bảo khí mới nhẹ nhàng chém rơi cánh tay hắn như thế.
Đồng thời, khóe mắt hắn liếc qua chứng kiến thi thể của bốn thủ hạ nằm ở sân nhỏ phụ cận đằng xa, trong lòng lạnh thấu.
Rốt cuộc đây là loại công phu gì?
Thiếu niên kia, một hơi liền tiêu diệt bốn thủ hạ của hắn, một kiếm khiến hắn trở nên tàn phế.
- Tiểu tử này dù cho không có bảo khí, thực lực cũng không thua gì ta. Trên phương diện tốc độ thân pháp thì lại càng hơn ta…
Lòng Huyết Thủ Đầu Trọc chìm sâu đáy cốc.
Đáng sợ nhất là tốc độ thân pháp của Trần Vũ!
Điều có nghĩa là hắn không có khả năng chạy thoát được, huống chi là trong tình huống mất đi một cánh tay như thế này.
Chạy!
Nhưng Huyết Thủ Đầu Trọc vẫn lựa chọn trốn chạy. Liều mạng mà nói…, chỉ biết sẽ ch.ết thảm hại hơn!
“Vèo!”
Trần Vũ thôi động bộ pháp, như ảnh tùy hình, chỉ gần một hơi đã chặn đứng đường lui của hắn.
Với tốc độ này, lại càng khiến Huyết Thủ Đầu Trọc tuyệt vọng.
“Bịch!”
Huyết Thủ Đầu Trọc quỳ trên mặt đất:
- Thiếu hiệp tha mạng! Trên tay ta có mấy cây dược thảo trân tài cùng nhiều bảo bối, toàn bộ xin dâng cho thiếu hiệp.
Một màn không có cốt khí như thế để cho Trần Vũ sững sờ.
Trân tài, bảo bối?
Trần Vũ đối với phương diện này thật đúng là có chút động tâm.
Lần gom góp dược tài khi trước đã làm hắn vận dụng hết bảo bối, quả thực, lời thương lượng kia khiến hắn xao lòng.
- Huyết Thủ Xuyên Âm!
Huyết Thủ Đầu Trọc quỳ xuống đất, đột nhiên vùng lên, đôi Huyết Thủ nổi lên một luồng sóng nhiệt, lao thẳng về phía Trần Vũ.
Tại khoảng cách gần, một chiêu kết hợp này bộc phát với tốc độ đỉnh phong.
- Coi chừng!
Đồng Ngọc Linh kinh hãi hô lên.Trong tuyệt cảnh, không ngờ Huyết Thủ Đầu Trọc còn có thể xuất ám chiêu độc ác như thế.
Trần Vũ treo một tia giễu cợt trên khóe miệng.
- Đồng cước!
Hắn không thèm né tránh, thôi động Đồng Tượng Công, đôi chân ánh lên màu kim loại, va chạm.
“Bành!”
Một kích của Huyết Thủ Đầu Trọc như đánh vào tường đồng, nụ cười hiểm độc bỗng nhiên đọng lại.
Hắn cảm thấy một luồng cự lực từ bàn chân truyền tới.
- Nằm xuống!
Trần Vũ vận lực, trực tiếp đem Huyết Thủ Đầu Trọc giẫm trên mặt đất.
“Ọc!”
Huyết Thủ Đầu Trọc phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy bàn chân giẫm trên thân thể ấy, phảng phất như một tượng đồng nặng đến ngàn cân.
Bất luận hắn giãy giụa thế nào đều không mảy may nhúc nhích.
Đồng Tượng Công tiến cấp đồng gân tầng thứ sáu, Trần Vũ tăng cường lực lượng trên diện rộng, Thông Mạch kỳ khó có thể đối kháng.
- Trần sư đệ, hãy để ta chém ch.ết tên ác tặc này.
Vẻ mặt Đồng Ngọc Linh đầy hận ý.
Dứt lời, nàng lách mình tới, móc ra một thanh dao găm, tự tay cắt đầu Huyết Thủ Đầu Trọc.
Trần Vũ đứng yên một chỗ, lâm vào trầm tư.
Vừa rồi Lăng Vân Bộ của hắn đột phá đại thành, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Chỉ là, ngay khi Huyết Thủ Đầu Trọc lao đến, chính giữa trái tim xuất hiện một sức mạnh thần bí, tốc độ bộc phát ra đã không nằm trong tầng thứ của Lăng Vân Bộ..
Điểm này, hắn không nghĩ ra nổi.
…
Sau khi giết Huyết Thủ Đầu Trọc, hai người không lập tức li khai khỏi đây.
Thường thường, việc tru sát mục tiêu, giá trị con người cũng không phải dạng vừa. Nhưng có những lúc, chiến lợi phẩm trên người mục tiêu còn cao hơn cả treo thưởng.
Không bao lâu, từ người Huyết Thủ Đầu Trọc rơi ra bản bí tịch Huyết Thủ Công, hai bình đan dược, hơn mười khối thứ phẩm nguyên thạch.
- Chuyện diệt ác tặc lần này toàn bộ nhờ vào Trần sư đệ xuất lực, Ngọc Linh thậm chí thiếu nợ ngươi một mạng. Ngoại trừ vật phẩm của gia tộc ta, còn lại chiến lợi phẩm đều cho Trần sư đệ.
Đồng Ngọc Linh nói.
Trần Vũ không cự tuyệt, kì hạn thi đấu ngoại môn càng ngày càng gần, hắn cũng đang cần gấp tài nguyên tu luyện.
Hắn lấy đi toàn bộ chiến lợi phẩm rơi ra từ Huyết Thủ Đầu Trọc.
Còn Huyết Thủ Công, hẳn là một môn trung giai võ học, nếu như Vân Nhạc Môn Thiên Vũ Các có thu nạp… thì có thể lấy một chút điểm cống hiến.
Sau đó, trên thân Tứ Huyết Tử, tìm tòi một phen, ở đằng kia, trên người nữ huyết bào lục thấy hai chục khối thứ phẩm nguyên thạch, còn lại đều là đồ phàm tục.
- Nhường ấy thu hoạch dường như không hợp với uy danh của Huyết Thủ Đầu Trọc.
Trần Vũ có hơi thất vọng.
Hai người lại tiến vào sân nhỏ của Huyết Thủ Đầu Trọc.
Rất nhanh. Trên một khoảng đất phì nhiều, hai người bọn hắn tìm được một gốc Huyết Linh Chi có hỏa hầu không tệ.
- Nghe nói Huyết Thủ Đầu Trọc đã từng diệt môn một tiểu gia tộc, thu được vài cọng linh tài, trong đó có một cây Huyết Linh Chi tám mươi năm.
Ánh mắt Đồng Ngọc Linh sáng lên.
Hơn hết theo như ước định, Huyết Linh Chi này thuộc về Trần Vũ.
Mặc dù nàng cực kỳ động tâm, nhưng cũng không hối hận. Nếu như không có Trần Vũ thì không biết kết cục của nàng sẽ như thế nào nữa.
Đi vào trong phòng.
Đồng Ngọc Linh thò tay, gõ gõ vào các mặt tường, bỗng cảm giác có thanh âm khác lạ.
“Tạch…!”
Nhấn vào khung ảnh lồng kính ở vách tường, có tiếng động của cơ quan bên trong.
Rất nhanh, một cánh cửa tự động mở ra theo vị trí của khung ảnh.
Một gian mật thất mở ra trước mặt hai người.
- Hắc, Huyết Thủ Đầu Trọc rõ ràng có tư tàng!
Trần Vũ tấm tắc lấy làm kì lạ.
Trong mật thất có mấy khỏa Dạ Minh Châu, ánh sáng lờ mờ.
Theo trong mật thất hai người phát hiện hơn hai trăm khối thứ phẩm nguyên thạch, kể cả mấy bản bí tịch.
Ngoài ra còn có mấy thứ trân tài kì vật: Một khối măng đá màu đỏ kì quái, một cái quạt hương bồ to lớn, hai khối lân phiến to bằng bàn tay người trưởng thành.
- Đã tìm được
Đồng Ngọc Linh cầm lấy khối măng đá, sắc mặt vui mừng.
Đây chính là đồ vật thuộc về gia tộc của nàng.
Trần Vũ cũng không để trong lòng. Lần này hắn tới là để viện trợ, hiện tại đạt được phần đông chiến lợi phẩm đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
- Chúc mừng Trần sư đệ, thú trảo cùng lân phiến, hẳn là xuất sứ từ Luyện Tạng Kì cấp bậc hung thí, trong đó bất luận là thứ gì, giá trị không thua Man Ngưu Chi Tủy.
Đồng Ngọc Linh mỉm cười mà nói.
Nàng nhận được khối huyết băng đá đã là hạnh phúc cực hạn, đại công cáo thành rồi.
- Lần này thu hoạch cũng thực không tồi, khó trách Tru Sát Bàng thu hút nhiều người như vậy.
Trần Vũ mặt mày rạng rỡ.
Hắn sửa sang lại chiến lợi phẩm.
Công pháp bí tịch: tổng cộng đạt được sáu bản, lấy Huyết Thủ Công làm chủ, giao cho tông môn sau, có lẽ có thể giành chút ít điểm cống hiến.
Trân tài linh kiện: bao hàm Huyết Linh Chi, một cái thú trảo, hai khối lân phiến. Đây tuyệt đối là thứ tốt có tiền mà không mua được.
Thứ phẩm nguyên thạch: 270 khối.
Ngoài ra, còn có mấy lọ đan dược thường dùng để chữa thương, hồi khí các loại.., có thể dùng riêng.
Những thu hoạch này chỉ sợ đều vượt qua treo thưởng trên Tru Sát bảng rồi.
Sau khi sửa sang xong chiến lợi phẩm.
Hai người đứng dậy, rời khỏi sơn trang.
- Thực sự mà nói…, ngươi có thể thuận tiện đi qua gia tộc của ta. Nếu như Trần sư đệ còn cần Man Ngưu Chi Tủy có thể dùng mấy thứ trân tài, cùng gia tộc ta giao dịch.
Đồng Ngọc Linh lại cười nói.
Trải qua chuyện này, nàng đối với Trần Vũ có thêm vài phần kính trọng.
Vẫn cứ tưởng rằng, Trần Vũ nhiều nhất là nằm trong mười người đứng đầu về thực lực ở ngoại môn nhưng nhìn qua biểu hiện thì cũng đoán chừng Trần Vũ ít nhất có thể giết tiến nhóm năm người giỏi nhất. Thậm chí vượt lên top 3 cũng có thể xảy ra.
- Man Ngưu Chi Tủy ư?
Trong nội Trần Vũ vui vẻ.
Hắn chính là đang suy tư, làm thế nào bán của cải lấy tiền mặt để mua Man Ngưu Chi tủy.
Trong phương thuốc, Man Ngưu Chi Tủy có giá trị cao nhất nhưng cũng khó thu hoạch nhất.
Hai ngày sau. Trần Vũ theo Đồng Ngọc Linh đến một gia tộc chỗ Phong Dương Thành.
Tại Phong Dương Thành, Đồng Ngọc Linh tới chỗ Đồng gia, là nơi mà cả hai đại gia tộc ở trong đó.
Luận về thực lực thì Đồng gia mạnh còn hơn gia tộc Trần Vũ.
Lần này, Đồng Ngọc Linh mang theo đầu của Huyết thủ Đầu Trọc trở về, được bậc trưởng bối cao nhất của Đồng gia trao thưởng cùng tán giương.
Chứng kiến đám người tán thưởng Đồng Ngọc Linh, Trần Vũ nghĩ tới đãi ngộ của mình trong gia tộc, nội tâm có chút ghen tỵ.
Luận uy hϊế͙p͙, Hồng Hồ Tam Sát sợ rằng còn yếu hơn so với Huyết Thủ Đầu Trọc. Trần Vũ đánh ch.ết Tam Sát, ngược lại gây nên khoảng cách với gia tộc.
Vào lúc nửa đêm, thông qua sự đáp ứng của Đồng Ngọc Linh, Trần Vũ lấy một cái thú trảo, hai khối lân phiến, và giao dịch với Đồng gia.
Móng vuốt của yêu thú Luyện Tạng Kì, lân phiến, giá trị tự nhiên xa xỉ, công dụng cũng rất phi thường, thí dụ như sắc thuốc, luyện chế đan dược, chế tác thần binh hộ giáp các loại.
Tại Đồng gia, Trần Vũ đã nhận được bốn bình Man Ngưu Chi Tủy.
Song phương tất cả đều vui vẻ.
Trong tay Trần Vũ còn thừa một cây Huyết Linh Chi, người Đồng gia đều động tâm.
Chỉ là Trần Vũ không có ý đưa ra…
Huyết Linh Chi là thiên tài địa bảo tám mươi năm hỏa hầu, bất kể là trực tiếp ăn, hay là dùng cho luyện dược, giá trị đều cực cao.
Coi như là Luyện Tạng Kỳ, phục dụng linh chi này, đều có thể tăng chút công lực.
Hai người không dừng lại quá lâu tại Đồng gia, mà nhanh chóng lên đường.
Ba ngày sau.
Vân Nhạc Môn, một gian bên cạnh Tông Vụ Đường.
- Mấy bản này bí tịch trong đó có ba quyển, có thể thu nạp đến Thiên Vũ Các. Huyết Thủ Công với tư cách trung giai tinh phẩm võ học, có thể nhận được một ngàn điểm cống hiến, mặt khác, hai quyển… Ân, ba quyển tổng cộng 2000 điểm cống hiến
Một nhị lão giả, cất kỹ bí tịch nói.
Hai nghìn điểm cống hiến à?
Trần Vũ đối với thu hoạch lần này hết sức hài lòng. Hơn nữa bên trên, hắn có một ít thiên thạch, có thể nhẹ nhàng gom góp tôi thể phương thuốc còn lại phụ trợ linh tài mà phân lượng cực kỳ sung túc.
Đồng Ngọc Linh cũng hoàn thành Huyết Thủ Đầu Trọc tru sát nhiệm vụ, đã lấy được mấy ngàn điểm cống hiến, còn kể cả một ít nguyên thạch ban thưởng.
Nói tóm lại, lần xuất hành này, hai người xem như thắng lợi trở về, thành quả chiến đấu to lớn.
Sau khi về lại tông môn, hai người biết được tin tức rất quan trọng:
- Một tháng sau bắt đầu “Ngoại môn thi đấu”. Tất cả đệ tử nằm trong top 10 đều có thưởng. trong đó người đứng thứ nhất, ban thưởng ba vạn điểm cống hiến, một kiện bảo khí, Uẩn Khí Đan một khỏa cùng một lần vào tầng ba Thiên Vũ Các lựa chọn một môn Thánh phẩm võ học.
Tin tức thi đấu gây nên sôi trào ở ngoại môn.
Bảo khí, Uẩn Khí Đan, thánh phẩm võ học.
Trần Vũ nghe những điều này, trong lòng nổi lên một hồi gợn sóng.
Bảo khí cùng ba vạn điểm cống hiến, người phía trước cường đại uy lực, người phía sau lại tông môn công dụng, tất cả mọi người ai cũng tinh tường, đều là những nhu cầu bức thiết.
- Uẩn Khí Đan? Đây chính là Luyện Tạng Kỳ đều động tâm, dùng để đột phá hóa khí cảnh …
Đồng Ngọc Linh kinh ngạc không thôi.
Về phần thánh phẩm võ học, có thể coi là công pháp siêu phàm, có thể tu luyện tới đỉnh cao Hóa Khí Cảnh.
Phần thưởng cho đệ nhất danh thật sự là mê người, đủ khiến nội môn đệ tử đỏ mắt.