Chương 50: Vì Ngươi Trải Đường
Trần Vũ và Trình Quân giao phong thật sự quá nhanh, chỉ mấy nhịp hô hấp đã phân thắng bại.
- Làm sao có thể?
Sắc mặt Hồ Nhất Bá và Nhạc Phong đều biến hóa to lớn.
Lúc trước, Trần Vũ và Viên Bắc Thông đánh không chỉ trăm chiêu, đều là lấy cứng chọi cứng, vốn nghĩ hắn tiêu hao cũng không nhỏ, nào ngờ, Trình Quân vừa lên sân đã bị Trần Vũ dùng thủ đoạn lôi đình đánh bại.
- Quá mạnh mẽ, ta căn bản không cách nào chống đỡ.
Trình Quân cười khổ đi xuống đài. Hắn xem như bị loại tâm phục khẩu phục.
- Tên này chiến với Viên Bắc Thông một trận, e rằng vẫn còn ẩn giấu, nếu không phải vì quan hệ thù địch, ngay cả ta cũng bị thực lực và khí phách của hắn thu phục.
Trên gương mặt hung hãn của Hồ Nhất Bá thoáng hiện một tia ngưng trọng, thậm chí còn lộ vẻ kính ý.
Trong tông môn, mặc dù hắn hung hãn thô bạo, nhưng cũng rất kính trọng cường giả.
- Hồ Nhất Bá, Nhạc sư đệ, các ngươi ai lên? Nếu muốn tiến vào top ba, thế tất phải qua ải của ta.
Trần Vũ vẫn đứng trên đài.
Còn tiếp tục chiến ư?
Đám đệ tử dưới đài đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nổi.
- Trần sư huynh, ta tới.
Một thiếu niên tóc dài phất phới, thản nhiên hạ xuống trên đài.
Trần Vũ đấu Nhạc Phong.
Trận quyết đấu của hai người, liền hấp dẫn hứng thú của tất cả mọi người.
Một là thiên tài ngoại môn quật khởi mạnh mẽ, một là hắc mã vụt sáng như sao chổi.
Nhạc Phong đứng trên đài, nhìn Trần Vũ đối diện thế không thể đỡ, tâm tình phức tạp không gì sánh được.
- Nhạc sư đệ, trước khi giao thủ, ta muốn cảm tạ ngươi, ngươi từng cho ta cơ hội chiến một trận với Thiết Tông Hùng, còn cả lúc ở hội giao lưu ngoại môn, ngươi tặng ta Nguyên Châu Thảo...
Trần Vũ vẻ mặt chân thành nói.
Lúc này, mặc dù hai người cạnh tranh, thậm chí Nhạc Phong còn sử dụng chút thủ đoạn nhỏ.
Thế nhưng, từ tận đáy lòng, Trần Vũ không hề hận Nhạc Phong.
Top ba cuộc thi này không chỉ phần thưởng phong phú còn là một lần kỳ ngộ cá chép vượt long môn.
Nếu có năng lực kẻ nào không tranh?
Nhạc Phong tiến hành kế hoạch xa luân chiến với Trần Vũ trong quy tắc cho phép, đây là một hồi tranh đoạt vận mệnh.
- Cảm tạ ư?
Nhạc Phong lẩm bẩm, chiêm nghiệm hai chữ này.
Trần Vũ trong lòng thầm nói: “Cảm tạ nhiệm vụ Thiết Tông Hùng, ngươi mang tới cho ta điểm cống hiến phong phú và nguyên thạch. Cảm tạ trận chiến với Hùng Vương, bản Lăng Vân bộ kia bù đắp thiếu sót thân pháp của ta, còn cảm tạ gốc Nguyên Châu Thảo, nó khiến ta nhanh chóng tấn thăng da đồng đại thành.”
Trong quá trình này, nếu như thiếu đi bất kỳ một phân đoạn trọng yếu nào, Trần Vũ chưa chắc có thể có được thực lực hôm nay.
Chi tiết ẩn chứa trong đó không thể diễn đạt hết cho người ngoài.
Lấy sự thông tuệ của Nhạc Phong, hắn có thể từ trong hai chữ cảm tạ này mà liên tưởng được thứ gì đó.
- Trước đây, ta kính ngưỡng bội phục thiên phú và thực lực của Nhạc sư đệ ngươi. Hôm nay, “trận chiến duyên phận” này, ta cực kỳ hạnh ngộ.
Trần Vũ dứt lời, quyền pháp nội tức lặng lẽ vận chuyển.
- Lăng Vân bộ!
Ánh mắt hai người chạm nhau, thân pháp cấp tốc hoạt động.
“Thịch...! Thịch...”
Hai đạo thân ảnh phiêu dật ở trên đài tỷ võ xẹt qua nhau.
Công kích của hai người đồng thời thất bại.
- Thân pháp giống hệt nhau.
- Đều là Lăng Vân bộ, cảnh giới hỏa hầu cũng xấp xỉ.
Đám đệ tử bên dưới đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn trận chiến cổ quái này.
Trên đài, hai thân ảnh sử dụng bộ pháp giống hệt, đan xen giao phong, giống như một người khiêu vũ trước gương.
Vài đợt giao phong, hai người đều không đánh trúng.
- Vân Sát quyền.
Trần Vũ dẫn đầu phá vỡ cân bằng, kích phát lực lượng của trái tim thần bí, tốc độ đột ngột tăng thêm vài phần.
“Phù...”
Hắn bỗng nhiên áp sát, một quyền đánh ra mây đen sát khí mơ hồ, khí lưu nổ vang, uy lực sát khí vô hình khiến khí huyết, nội tức trong cơ thể Nhạc Phong thoáng đình trệ.
Lấy sát khí tăng phúc bản thân, áp chế đối thủ.
Đây chính là ưu thế của một nhánh công pháp dùng để trấn tông - Vân Sát quyền.
- Truy Hồn kiếm!
Bảo Khí tàn kiếm trong tay Nhạc Phong xẹt qua một đạo vòng cung lạnh lẽo, mang theo tàn ảnh ánh kiếm mơ hồ không rõ.
Đồng thời, bộ pháp phối hợp kiếm pháp cùng thi triển, mạnh mẽ cắt xuống.
“Ầm...”
Quyền kiếm giữa không trung đan xen.
Trong quá trình này, thân hình Nhạc Phong phiêu dật thối lui vài bước.
Ồ?
Trần Vũ hơi giật mình, một kích vừa rồi vậy mà không thể áp chế được đối phương.
Thoáng suy nghĩ, hắn nhanh chóng hiểu ra, Nhạc Phong thông qua kiếm pháp và bộ pháp phối hợp xảo diệu, một kích kia cũng không hoàn toàn ngạnh cứng, thậm chí còn nỗ lực cắt vào.
Chẳng qua, một quyền của Trần Vũ, sát uy hừng hực, uy lực quá mạnh, dù Nhạc Phong vận dụng xảo kình cũng không thuận lợi.
Bên kia, Nhạc Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trong lòng đại hoảng. Vừa rồi giao phong, hắn còn chưa ngạnh cứng, vậy mà đã có chút thua thiệt rồi.
““Keng keng...””
Hai người ở trên sân đấu võ liên tục đánh mấy chục chiêu, khiến người xem hoa cả mắt.
Luận thân pháp, hai người đều là Lăng Vân bộ đại thành.
Chẳng qua, Nhạc Phong tu luyện bộ thân pháp này càng lâu dài hơn, thể ngộ được tinh hoa, nên bộ pháp càng lộ vẻ phiêu dật, phối hợp với kiếm pháp tuyệt không chê vào đâu được.
Trần Vũ tại phương diện tinh tế phiêu dật chỉ hơi kém một chút, nhưng hắn có ưu thế thể chất, về mặt tốc độ càng thắng được đối phương.
- Đồng Tượng công! Vân Sát quyền!
Cánh tay Trần Vũ nổi lên một tầng đồng xanh phong cách cổ xưa, lực lượng và quyền pháp đã tăng lên một bậc.
“Keng keng...”
Liên tiếp vài chiêu, Trần Vũ bức đối phương phải đối chiến, đánh cho Nhạc Phong liên tục bại lui, khí huyết sôi trào.
Sau năm mươi chiêu.
Cánh tay nắm kiếm của Nhạc Phong đã tê rần, “keng” một tiếng, Bảo Khí tàn kiếm rơi xuống đất.
- Trần sư đệ, ta thua rồi.
Nhạc Phong có chút xấu hổ, thản nhiên nhảy xuống khỏi sân đấu võ.
Hắn đột nhiên hối hận bản thân phát động kế sách xa luân chiến với Trần Vũ.
- Hồ Nhất Bá!
Trần Vũ vui vẻ nhìn nam tử đội mũ Âm Dương, vẻ mặt hung hãn dưới sân.
Hồ Nhất Bá, nhất bá ngoại môn, hạng bốn khóa trước, chỉ thiếu một chút nữa là có thể tiến vào nội môn.
- Trần Vũ...
Hồ Nhất Bá hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
- Thực lực và khí phách của ngươi khiến Hồ mỗ khuất phục. Nếu như nhìn không sai, mục tiêu của ngươi đã không phải là top ba nữa.
- Không sai, top một mới là mục tiêu của ta.
Trần Vũ không phủ nhận.
Xôn xao...
Trên sân khắp nơi chấn động, đám đệ tử đều giật mình nhìn Trần Vũ.
Tranh đoạt hạng nhất.
Đây có lẽ là người đầu tiên ngoài song long tranh bá dám quang minh chính đại nhắm vào mục tiêu hạng nhất.
Nếu như là lúc đấu loại, mọi người có lẽ sẽ cảm thấy Trần Vũ không biết tự lượng sức mình.
Nhưng bây giờ, Trần Vũ liên tiếp đả bại ba cường thủ Viên Bắc Thông, Trình Quân, Nhạc Phong, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng.
Nếu như thuận lợi, có lẽ hắn đánh bại Hồ Nhất Bá cũng không phải chuyện khó khăn.
Thực lực này, quả thật đáng sợ.
- Ha ha, càng ngày càng thú vị, tên này quả thật có tư cách khiêu chiến chúng ta.
Nam Cung Lễ vỗ quạt xếp trong tay.
Sắc mặt Đoàn Kiêu Long vẫn nghiêm túc, nhìn Trần Vũ một cái, gật đầu nói:
- Hạng nhất lại nhiều thêm một đối thủ.
Song long tranh bá, cả hai đều công nhận thực lực của Trần Vũ.
Lúc này, trên sân bỗng nhiên sôi trào, đông đảo ánh mắt đều cố định trên người đại hắc mã đến từ ngoại môn này.
Hắn một đường quá quan trảm tướng, bây giờ đã giết thẳng vào top ba, liệu có hi vọng vấn đỉnh đệ nhất không?
Nếu như có thể, đây đúng là đại kỳ tích ngoại môn.
- Ngươi nhất định sẽ thành công.
Đôi bàn tay nhỏ bé của Mục Tuyết Tình nắm chặt lại, tựa như trở về những ngày còn trẻ thơ, nam hài kiên cường kia đứng bên cạnh mình, ký ức vẫn mới mẻ như trước.
- Vũ ca, nếu như ngươi có thể thành công, có lẽ ta có thể thuyết phục cha mẹ thành toàn cho chúng ta.
Trong đôi mắt sáng của Mục Tuyết Tình nổi lên một tia gợn sóng.
Trong lòng nàng đã dấy lên hi vọng.
Trước kia, nàng đã làm ra quyết định lớn nhất, đó là phân rõ quan hệ với Trần Vũ, càng nhiều là bởi vì gia tộc và cha mẹ tạo áp lực.
- Trần Vũ.
Hồ Nhất Bá cười tự giễu một tiếng, nói:
- Ngươi quả nhiên là nhằm vào hạng nhất, hành động của chúng ta lúc trước quả thật không đáng nhắc tới, có chút rơi xuống tiểu thừa (*). Hồ mỗ cảm thấy xấu hổ sâu sắc, không có lòng dạ đánh cùng ngươi một trận, không bằng... Vì ngươi trải đường.
Trải đường ư?
Trần Vũ ngẩn ra.
- Ta khiêu chiến hạng nhất, Đoàn Kiêu Long!
Hồ Nhất Bá hít sâu một hơi, Bá Vương kích trong tay run lên, hướng đến cái tên thứ nhất trên tấm bia trận pháp.
Khiêu chiến Đoàn Kiêu Long?
Toàn trường lại lần nữa ồ lên, kinh ngạc nhìn Hồ Nhất Bá.
Trần Vũ cũng giật mình.
Vì ngươi trải đường?
Vị ác bá ngoại môn như Hồ Nhất Bá lại có thể làm ra quyết định như vậy.
- Được.
Sắc mặt Đoàn Kiêu Long vẫn bình tĩnh, thân hình thoắt cái đã hạ xuống trên sân đấu võ.
Vẻ mặt Trần Vũ có chút cổ quái, đành phải đi xuống đài.
Trên đài, Đoàn Kiêu Long và Hồ Nhất Bá lập tức bộc phát chiến đấu.
- Bá Vương Vô Quy!
Bá Vương kích trong tay Hồ Nhất Bá quét ngang ra, kéo theo lực lượng khổng lồ và nội tức hùng hậu, trong chiêu thức có một loại oanh liệt bá khí một đi không trở lại.
Dưới đài, Đám người Trần Vũ, Nhạc Phong đều động dung.
Nói tới sức mạnh, nội tức hùng hậu, Hồ Nhất Bá còn trên cả Nhạc Phong, Bá Vương kích trong tay còn là một kiện Bán Bảo Khí.
- Ngươi có tư cách khiến ta xuất đao.
Trong tay Đoàn Kiêu Long xuất hiện một thanh đại đao phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng vung lên, ánh đao chợt hiện, mơ hồ truyền đến thanh âm lôi đình đan xen.
Một đao này còn chưa xuất đã khiến mọi người ở đây cảm thấy một trận áp bách như sóng lớn phủ xuống.
- Cảm giác áp bách này, có thể so với Luyện Tạng kỳ.
Đám đệ tử đều run sợ không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Kiêu Long xuất đao kể từ khi dự thi đến nay.
Chém ra một đao, kéo theo một đoàn hư ảnh ánh đao, mắt thường chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo ánh đao chói mắt, kình phong khí lưu cuồng bạo, lóe lên rồi biến mất.
Giữa không trung, mơ hồ truyền đến tiếng sét nổ vang.
“Ầm...”
Bá Vương kích trầm trọng như vạn quân chính diện đối đầu với một đao lôi đình. Đám đệ tử ở đây chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, tâm thần dao động.
- Một đao này...
Hồ Nhất Bá run sợ thất sắc, thân hình lui nhanh vài bước, ngay cả cánh tay cũng tê dại.
Đoàn Kiêu Long tay cầm đại đao phong cách cổ xưa, không hề nhúc nhích, mà quần áo của Hồ Nhất Bá thì đã có chút tổn hại.
- Bá Vương Cuồng Vũ!
Trong mắt Hồ Nhất Bá hiện vẻ điên cuồng, Bá Vương kích trong tay cuồng hô loạn vũ, cuốn lên một trận kích ảnh dày đặc, giống như tạo thành một cơn lốc nhỏ.
Đinh đinh đinh...
Trong khoảnh khắc đó, Bá Vương kích và đại đao cổ xưa đã giao kích vài lần trong không trung.
“Ô...ô...ô...n...g”
Một kích cuối cùng, đại đao trong tay Đoàn Kiêu Long chợt lóe lên ánh đao như kinh lôi, tiếng sét nổ vang, có uy năng siêu việt tự nhiên.
“Ầm...”
Một đao đáng sợ chém lên Bá Vương kích, đốm lửa bắn tung tóe, chém ra một vết nứt sâu chừng nửa tấc.
“Ộc...”
Hồ Nhất Bá hộc máu, thân hình thối lui vài trượng, trên vai lưu lại vết máu và một mảng cháy sém.
- Một đao vừa rồi dường như có ánh chớp, cái này có lẽ đã vượt qua phạm vi võ học bình thường rồi...
Sắc mặt Trần Vũ trở nên ngưng trọng.
Đoàn Kiêu Long, uy danh chiến lực đệ nhất ngoại môn, quả nhiên so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn vài phần.
E rằng, một vài cường giả Luyện Tạng kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
- Lôi Minh Đao!
- Không ngờ người này đã luyện Lôi Minh Đao sắp đại thành, ngộ tính như vậy, cho dù là trong tông môn cũng rất hiếm thấy.
Trên đài, một vài cao tầng tông môn đều kinh ngạc thốt lên.
- Trần Vũ, ta chỉ có thể làm được đến đây thôi.
Thân hình Hồ Nhất Bá có chút lảo đảo, từ trên đài đi xuống.
Trên người Trần Vũ chiến ý cuộn trào, cảm thấy trái tim thần bí trong cơ thể đang hưng phấn gia tốc đập mạnh.
Hắn vừa chuẩn bị lên đài khiêu chiến.
- Chờ đã.
Một thanh âm quen thuộc truyền đến.
Trần Vũ đưa mắt liếc nhìn, người lên tiếng là Nhạc Phong.
- Ta vẫn còn một lần cơ hội khiêu chiến, ta muốn khiêu chiến xếp hạng thứ nhất, Nam Cung Lễ.
Nhạc Phong leo lên đài.
Hả?
Nam Cung Lễ ngạc nhiên, thân hình xoay tròn nhảy lên trời, hạ xuống sân đấu võ.
- Nhạc Phong muốn...
Trần Vũ giật mình, có chút ngoài ý muốn.
- Trần sư huynh, sớm biết ngươi có thực lực tranh hạng nhất, ta cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn như vậy, ngươi cứ xem như đây là ta bồi thường ngươi đi.
Nhạc Phong lặng lẽ lên đài, tóc dài phất phới, đối mặt với đệ nhất thiên tài ngoại môn Nam Cung Lễ.
***
(*) Rơi xuống tiểu thừa: làm hành động không phải vinh quang