Chương 87: Thu được
Từ lúc Đoàn Kiêu Long hô lên cho đến khi Trần Vũ dùng Thanh Lân hộ tí ngăn cản một kiếm tuyệt mệnh của quỷ ảnh, trước sau chỉ kéo dài không quá một nhịp hô hấp.
Lúc một kiếm kia xuất ra, trái tim của Đoàn Kiêu Long thoáng đập nhanh hơn vài phần.
Đoàn gia là đại gia tộc ở Sở quốc cho nên cũng tương đối hiểu rõ về các thế lực ở khắp xung quanh.
Lần này xuất thủ chính là tổ hợp sát thủ đỉnh cấp của Sở quốc - Xà Đà Quỷ Ảnh.
Xà Đà Quỷ Ảnh gồm hai sát thủ là Xà Đà và Quỷ Ảnh.
Xà Đà am hiểu khống xà, thao túng rắn, còn là loại rắn kịch độc sở trường ẩn nấp tập kích.
Những độc xà này từ khi sinh ra, liền đượcnuôi dưỡng, trải qua mấy năm, thậm chí mấy chục năm bồi dưỡng huấn luyện, một khi phục kích đánh lén, người khác rất khó lòng phòng bị.
Với giác quan của Trần Vũ cũng không thể phát hiện được rắn này tiềm phục, cho đến lúc chúng tập kích thì mới có cảm ứng.
Dựa vào Đồng Tượng công cường hoành, Trần Vũ mới có thể ngăn trở một kích của “Xà Đà”, đồng thời mạnh mẽ chém giết một đầu độc xà cấp bậc Luyện Tạng kỳ.
Điều này đã đủ khiến Đoàn Kiêu Long giật mình. Bởi vì lúc Xà Đà Quỷ Ảnh ám sát, phần lớn chỉ dùng độc xà tập kích là đã thành công rồi. Cho dù có thể tránh thoát độc xà cắn thì mùi độc tỏa ra cũng đủ khiến người khác mê muội, ngay cả Luyện Tạng kỳ cũng khó có thể chống lại.
Thế nhưng, Trần Vũ không chỉ có thể ngăn trở độc xà, hắn còn có thể chặn được “Quỷ Ảnh” càng lợi hại hơn tập kích.
Tu vi của Quỷ Ảnh đã đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ, tạo nghệ thân pháp tốc độ lại quỷ mị khó lường, vì thế mới được mệnh danh là Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh kiếm là một thanh bảo khí độc kiếm đặc chế, thích hợp dùng để ám sát.
Lúc kiếm này phát động, hầu như luôn vô thanh vô tức, bề mặt kiếm bôi kịch độc, quanh năm dùng xà độc của “Xà Đà” tôi luyện. Một kiếm như vậy, tuyệt đối kiến huyết phong hầu (*).
Thế nhưng, một kiếm vừa rồi lại không phá được phòng ngự của Trần Vũ, ngay cả da thịt cũng không bị trầy lấy một vết.
“Keng...”
bảo khí độc kiếm kéo dài một chuỗi đốm lửa trên Thanh Lân hộ tí, khiến lân quang của Thanh Lân hộ tí bỗng nhiên ảm đạm.
Lực lượng còn sót lại hiển nhiên không đủ phá được Đồng Tượng công của Trần Vũ.
- Làm sao có thể...?
Trên gương mặt khô héo của Quỷ Ảnh chợt lộ ra một tia kinh hãi. Ám sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại “mai rùa” như vậy.
- Vân Sát quyền!
Trần Vũ quát khẽ một tiếng, trái tim đập mạnh giữ lực, đấm ra một quyền.
Hắn không dùng Huyền Trọng kiếm trên lưng, bởi vì làm vậy cần thời gian, không thích hợp để chém giết cận chiến.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Một quyền đánh ra, ngưng hiện một đạo quyền ảnh sát khí thô to như thùng nước, mơ hồ tạo thành hình ảnh mãng xà, tiếng chấn động vang điếc tai, khiến khí huyết đối phương sôi trào.
Đây chính là Quyền kình ngưng sát!
Hiện nay, quyền pháp nội tức của Trần Vũ cấp bậc rất cao, trái tim chỉ cần thoáng giữ lực liền có thể đánh ra Quyền kình ngưng sát.
Khoảng cách gần như vậy, dù cho thân pháp của Quỷ Ảnh có cao minh đến đâu cũng vô lực tránh né.
Đừng hòng!
Hắn miễn cưỡng vận chuyển nội tức, bán bảo khí giáp da trên người hiện lên một tầng hoa văn màu đen nhàn nhạt, cố gắng ngăn trở một quyền này.
Hắn thầm nghĩ: Trần Vũ chẳng qua chỉ là Thông Mạch kỳ, cho dù có là Luyện Tạng sơ kỳ thì bán bảo khí giáp da cũng đủ ngạnh kháng một quyền này, không đến mức bị vết thương trí mạng.
“Ầm...”
Nội tức sát khí nổ tung, một quyền này liền chứng minh suy đoán của Quỷ Ảnh là sai.
Một luồng sát lực âm lãnh mà bá đạo cường thế nhập thể.
“Rắc rắc...”
Đáng sợ nhất vẫn là luồng lực lượng khổng lồ của đối phương, dù cách một tầng hộ giáp bán bảo khí vẫn đánh gãy mấy cái xương sườn của hắn.
“Ộc...”
Quỷ Ảnh phun ra một búng máu, thân hình co rúm lại, sắc mặt trắng bệch.
Một kích vừa rồi, tựa như công kích của Hung Thú Vương tiếp cận Hóa Khí cảnh. Nếu không có tầng phòng hộ bán bảo khí, e rằng hắn đã bị một quyền kia đánh xuyên người.
Nên nhớ, một quyền vừa rồi của Trần Vũ đã sử dụng kỹ xảo trái tim giữ lực, lực đạo của xương đồng sơ thành kết hợp với Vân Sát quyền, càng tăng thêm vài thành lực lượng.
“Phành...”
Quỷ Ảnh bị một quyền này đánh từ trên cây rơi xuống, thân thụ trọng thương, xương sườn cũng gãy mất mấy cái, tạng phủ bắt đầu xuất huyết.
- Quỷ Ảnh...
Xà Đà ở đằng xa nhìn thấy, không nhịn được hô to.
Một màn như vậy quả thật khiến hắn không kịp phòng bị.
Trước đó, hai người biết mục tiêu mình cần giết chỉ là Thông Mạch kỳ, đều có chút khinh thường không muốn ra tay. Nhưng phần thưởng cố chủ đề nghị hết sức hấp dẫn, vì vậy mới “miễn cưỡng” tiếp nhận, không ngờ kết quả lại như vậy.
- Trọng Kiếm Thành Cương.
Tàn ảnh nhoáng lên, Trần Vũ thôi động Lăng Vân bộ hỏa hầu đỉnh phong, như bóng với hình từ trên cây nhảy xuống, đuổi tới gần Quỷ Ảnh, trọng kiếm bổ xuống.
“Vù...”
Trọng kiếm kéo theo một mảnh kiếm cương hình bán nguyệt, mang theo cuồng phong kiếm ảnh nặng nề, bao trùm một hai trượng bên dưới.
- Không tốt...
Quỷ Ảnh còn chưa rơi xuống đất mà khí huyết đã nghịch chuyển tán loạn, chưa kịp ổn định thương thế.
Lại một lần nữa hắn tính sai, không ngờ thân pháp của đối phương cũng hết sức cao minh.
Trần Vũ từ trên cao ép xuống, chiếm thiên thời địa lợi, dùng bảo khí trọng kiếm mở ra công kích phạm vi rộng, khiến Quỷ Ảnh căn bản không thể né tránh.
Chạy!
Quỷ Ảnh kinh hoàng, miễn cưỡng cầm đoản kiếm trong tay ngăn cản.
“Keng...”
Bị lực lượng khủng bố của Huyền Trọng kiếm đè ép, Quỷ Ảnh lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngay cả bảo khí độc kiếm cũng tuột tay rơi mất.
Đoản kiếm và trọng kiếm chạm nhau, cộng thêm lực lượng hai bên chênh lệch to lớn, tất nhiên không thể địch lại.
Hơn nữa, một quyền vừa rồi của Trần Vũ đã đánh Quỷ Ảnh trọng thương, đối phương còn chưa rơi xuống đất, chưa kịp thở dốc thì đã phải vội vàng nghênh đón công kích tiếp theo, thậm chí không phát huy nổi sáu thành uy lực đỉnh phong.
“Ộc...”
Thân hình Quỷ Ảnh run lên dữ dội, phun liền hai búng máu, cánh tay xuất hiện vết thương sâu nhìn thấy xương, toàn bộ vai trái và cánh tay đều mất đi tri giác.
Trong khoảnh khắc, hắn đã trúng trọng thương trí mạng, cánh tay gần như tàn phế.
“Vù...”
Thân hình Trần Vũ lóe lên, cấp tốc tiếp cận, một cước giẫm xuống bảo khí độc kiếm rơi dưới đất.
Hắn đoán rằng mất đi kiếm này, đối phương cũng không khác gì độc xà mất đi nanh độc.
- Không... kiếm của ta!
Quỷ Ảnh gầm nhẹ một tiếng, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Thế nhưng đối mặt với thế áp bách của trọng kiếm, thương thế trong cơ thể phản phệ, căn bản không đủ sức đối kháng.
- Nhanh đi, không đi sẽ không kịp!
Lão giả áo xám Xà Đà ở đằng xa khẽ hô một tiếng, trong thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ.
Thân là sát thủ đỉnh cấp, một kích không thành, nhất định phải tránh lui ngàn dặm.
Huống chi, hai người ám sát ở đây đã kinh động đến cường giả trong tông môn trấn thủ Bắc Sơn Linh Viên.
“Vù...”
Tại vị trí của Quỷ Ảnh kéo ra vài đạo tàn ảnh chồng lên nhau, tránh thoát trọng kiếm của Trần Vũ truy sát.
- Đi!
Hai người hóa thành bóng đen quỷ mị, chạy sâu vào trong núi sâu phụ cận Bắc Sơn Linh Viên.
“Vù...! Vù...”
Lúc này, Đoàn Kiêu Long và Trần Vũ cũng tập hợp lại, hai người đuổi theo vài chục trượng, đột nhiên có mười mấy đầu độc xà xuất hiện cản đường.
“Phịch... Phịch... Phịch...”
Hai người xuất thủ, nhanh chóng chém giết mười mấy đầu độc xà cấp bậc Thông Mạch kỳ này.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, thân ảnh của hai người Xà Đà Quỷ Ảnh cũng đã dung nhập vào màn đêm, trở nên mơ hồ không rõ.
- Đừng đuổi theo nữa, đi xem người khác thế nào.
Đoàn Kiêu Long khẽ hô.
Luyện Tạng kỳ có thể giữ được mạng từ trong tay tổ hợp ám sát Xà Đà Quỷ Ảnh đã là vạn hạnh (**) rồi.
Mấy năm gần đây.
Xà Đà Quỷ Ảnh ám sát gần như không thất bại. Ngay cả Luyện Tạng kỳ đỉnh phong ch.ết trong tay bọn hắn cũng có mấy người.
Tổ hợp hai người này, có thể nói là: mục tiêu dưới Hóa Khí cảnh, không người nào là không thể giết.
- Thanh kiếm này xem như bù đắp tổn thất tinh thần của ta vậy...
Trần Vũ khẽ cười, tay cầm thanh đoản kiếm màu xám dài hơn một xích lên nhìn kỹ.
Đoàn Kiêu Long nhìn kiếm này, cũng không nhịn được mà hâm mộ.
- Thanh kiếm của Quỷ Ảnh gọi là Ám Xà kiếm, sử dụng răng độc của Độc Xà Vương, phối hợp với tài liệu quý hiếm như Thiết Mộc nghìn năm luyện thành. Kiếm này quanh năm dùng kịch độc của độc xà mà Xà Đà nuôi dưỡng để tôi luyện. Có thể nói là kịch độc kiến huyết phong hầu, tuyệt đối là tinh phẩm đỉnh cấp trong bảo khí hạ phẩm.
Lợi hại như vậy?
Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, liền cất đi Ám Xà kiếm này.
- Quỷ Ảnh bỏ lại thanh kiếm này e rằng còn đau lòng hơn bị phế bỏ một cánh tay.
Đoàn Kiêu Long không nhịn được cảm khái.
Lúc hai người tr.a xét phụ cận xung quanh, liền phát hiện thành viên của hai tổ tuần tr.a khác, bọn họ đều bị trúng độc rắn, rơi vào trạng thái hôn mê gần ch.ết.
Đoàn Kiêu Long lập tức cho mọi người ăn giải độc hoàn.
- Bọn họ chỉ trúng phải độc rắn bình thường, cũng không tính là trúng độc sâu. Dường như Quỷ Ảnh xuất thủ có chút cố kỵ, không muốn quá đắc tội người của tông môn, chỉ nhằm vào ngươi mà thôi.
Đoàn Kiêu Long cho ra kết luận.
- Nhằm vào ta?
Trần Vũ nghĩ đến nguy hiểm trong lần ám sát sát này, cũng không nhịn được mà than thở.
Nếu đổi lại là Luyện Tạng kỳ khác, căn bản không có sức phản kháng mà sẽ bị giết ngay lập tức.
- Ngươi có đắc tội người nào không?
Đoàn Kiêu Long nhìn Trần Vũ một cái, thoáng trầm ngâm, nói:
- Ta đoán người muốn ám sát ngươi đã cấu kết với thành viên của bổn tông, thậm chí rất có khả năng là thành viên của bổn tông. Bằng không thì không có khả năng quen thuộc hoàn cảnh địa lý trong linh viên như thế, không chỉ dễ dàng giải quyết lính tuần tra, mà còn đồng thời kín đáo hạ thủ với lính gác vị trí quan trọng.
Trần Vũ gật đầu, cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Điểm nghi vấn rất nhiều.
Bắc Sơn Linh Viên là một trong những trọng địa của Vân Nhạc môn, ngoại nhân tuyệt đối không thể quen thuộc hoàn cảnh địa lý nội bộ. Hơn nữa, người có thể mời được Xà Đà Quỷ Ảnh, chắc chắn là thuộc đại thế lực, ít nhất không phải nhân vật tầm thường.
Loại tiểu nhân vật như Vương Lăng Vân cũng không có năng lực này.
- Thất hoàng tử... hay là Côn Lăng?
Trong đầu Trần Vũ chợt xuất hiện hai cái tên này.
Khả năng Côn Lăng xuất thủ tương đối nhỏ.
Người này tuy ngông cuồng, nhưng không có bao nhiêu mâu thuẫn với Trần Vũ, chẳng qua giữa hai bên có chút không thoải mái vì Trần Vũ không đáp ứng giao dịch Băng Tâm Chi Lệ mà thôi.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Lúc này, các thành viên còn lại của Vân Nhạc môn cũng chạy tới nơi xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Một gã Luyện Tạng kỳ đỉnh phong dẫn đội tuần tr.a thử dò hỏi.
Khi biết được Quỷ Ảnh tới tập kích, đồng thời ám sát Trần Vũ thất bại, những người này đều ngạc nhiên không thôi.
...
“Vù...! Vù...”
Hai bóng người mượn bóng đêm yểm hộ, rời khỏi khu vực bên ngoài Bắc Sơn Linh Viên.
Một bóng đem quỷ mị trong đó oán hận nghiến răng, nói:
- Ám Xà kiếm của ta... nhất định phải đoạt lại!
Mất đi thanh bảo khí độc kiếm này, thực lực của hắn ít nhất sẽ giảm đi ba, bốn phần mười.
Đúng lúc này.
“Vù...”
Bóng đêm trước mặt chợt xuất hiện một tầng sương mù màu đen nhàn nhạt, dung nhập với bóng đêm, che mờ cảnh tượng phía sau.
- Người nào?
Hai người Xà Đà, Quỷ Ảnh cảm nhận được tiếng bước chân khe khẽ.
Bỗng nhiên, sương mù đen phía trước tản ra, mơ hồ có thể thấy được từng thớt tọa kỵ sài lang to lớn, trong mắt chúng là con ngươi màu lục tràn ngập lạnh lẽo.
Quỷ dị là những sài lang này không chỉ hình thể cường tráng như hổ báo mà trên người chúng còn có một luồng sương khói hắc khí tản ra, trên thân tràn ngập khí tức hung thú bạo ngược tàn nhẫn, không giống bình thường.
- Sài lang bị ma hóa!
Sắc mặt Xà Đà Quỷ Ảnh đại biến, một trận hàn ý ập tới.
Những sài lang bị ma hóa này, dù thực lực của bản thân chúng tiếp cận Luyện Tạng kỳ cũng không đáng sợ.
Đáng sợ là lời đồn về bọn chúng.
“Bịch bịch bịch...”
Trong sương mù nhàn nhạt màu đen, trên lưng mỗi đầu sài lang bị ma hóa đều có một thân ảnh cao lớn, tay cầm vũ khí như đao kiếm.
Đại khái có thể cảm ứng được trong sương mù ít nhất gần hai mươi người.
Chạy mau!
Xà Đà và Quỷ Ảnh cảm thấy da đầu tê dại, liền bay ngược về sau, tách ra hai hướng khác nhau.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, khu vực của hai người đã bị sương mù màu đen bao phủ.
“A...”
Một tiếng gầm nhẹ như tiếng sấm, mang theo sóng âm vô hình quét qua hai người.
Chủ nhân của thanh âm là một đại hán da đen, thân hình như tháp sắt, ngồi trên lưng một đầu cự hổ màu tím đen dài đến ba trượng, dáng vẻ lạnh lùng như bá vương.
“Ầm...! Ầm...”
Chỉ một tiếng gầm, sóng âm và uy áp cường đại liền chấn cho hai người ngã rạp xuống đất, hộc máu tại chỗ.
***
(*) Kiến huyết phong hầu: đổ máu là tắt thở.
(**) Vạn hạnh: cực kỳ may mắn.