Chương 146: Thiếu niên da đen
Tại trung tâm lâm viên, bên ngoài màn sáng huyết sắc.
Ba người Thường Hiên đều dừng lại, nhìn Trần Vũ nhặt lên vài viên đá, liên tục ném vào màn sáng huyết sắc.
Vù... Vù... Vù... Phành... Phành...
Liên tiếp mười mấy viên đá bình thường rơi vào một khu vực nào đó trên màn sáng huyết sắc.
Kết quả, phần lớn những viên đá bình thường vỡ ra, nhưng cũng có không ít đá vụn tiến vào trong lâm viên.
Ba người Thường Hiên đều lộ vẻ mừng rỡ.
Mọi người để ý thấy: những viên đá Trần Vũ ném ra đều vừa vặn tạo thành một vòng tròn đường kính vài thước.
Nói cách khác, Trần Vũ đang “phác họa” ra một khu vực sơ hở.
- Trần sư đệ, ngươi từng nghiên cứu trận pháp sao?
Nam Cung Lễ kinh ngạc hỏi.
Hắn dùng Bích Đồng tinh huyết để gia trì mắt mình, thi triển bí thuật tinh thần cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đại khái sóng năng lượng, tuyệt đối không thể chính xác giống như Trần Vũ.
Thường Hiên và Mục Tuyết Tình cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.
- Nhanh tranh thủ thời gian, lực lượng trận pháp chỉ tạm thời ngừng lại mà thôi.
Trần Vũ không trả lời.
Thông qua cảm ứng của trái tim, hắn phát hiện một khoảng gián đoạn ngắn ngủi xuất hiện tại khu vực này, lực lượng cấm chế bị cắt giảm đến mức tận cùng.
Cho nên, viên đá bình thường rơi vào khu vực này cũng không bị nghiền nát hoàn toàn.
Có thể thấy, nếu Luyện Tạng kỳ dựa vào nội tức hộ thể thì nhất định có thể xuyên qua.
Vù...
Trần Vũ dẫn đầu, thân hình nhảy lên, xuyên qua khu vực vòng tròn vừa dùng những viên đá vẽ ra.
Phốc...
Màn sáng huyết sắc nổi lên một đợt sóng ảm đạm yếu ớt, nhưng không thể tổn thương được Trần Vũ chút nào.
Một khắc sau, Trần Vũ tiến nhập trung tâm lâm viên, trái tim nhanh chóng cảm nhận được lực lượng Huyết đạo ở trong này mạnh hơn ngoại giới gấp bội.
Vù... Vù... Vù...
Thường Hiên, Mục Tuyết Tình, Nam Cung Lễ đều dọc theo khu vực Trần Vũ vượt qua, tiến nhập trung tâm lâm viên.
Ba người đều không bị thương, chỉ cảm thấy nội tức bên ngoài thân thể ảm đạm đi rất nhiều.
- Như vậy cũng được?
Nam Cung Lễ mừng rỡ, cảm thấy thật quá mức thuận lợi.
Trung tâm lâm viên chính là tinh hoa của Huyết Táng Thiên Viên, cũng là nơi trọng địa bồi dưỡng các loại linh sủng và thiên tài địa bảo.
Càng tiến nhập lâm viên sớm thì càng có thể chiếm được nhiều tiên cơ.
- Mọi người cùng nhau hành động đi.
Thường Hiên đề nghị.
Mấy người đều gật đầu đồng ý, lúc này thực lực của tiểu đội bốn người bọn họ vẫn rất khả quan.
Trần Vũ và Thường Hiên đều là chiến lực đứng đầu trận doanh ba tông.
Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình thì sau khi tấn thăng Luyện Tạng trung kỳ, thực lực cũng không tầm thường, liên thủ lại có thể đối kháng với top 5 đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung.
Tiếp đó, bốn người bắt đầu cẩn thận thăm dò trung tâm lâm viên.
Trong tầm mắt là từng tòa kiến trúc lâm viên cổ lão, bao gồm đình đài, hành lang, hòn non bộ, sông hồ nhân tạo,...
Càng nhiều hơn là các loại kỳ hoa dị thảo, ngay cả cây cối cũng bị nhuộm thành màu huyết sắc.
Một loại cảm giác quỷ dị lạnh lẽo chợt nổi lên trong lòng mọi người.
- Cực kỳ quỷ dị.
Trần Vũ đi tới trước một gốc đại thụ huyết sắc, bẻ xuống một cành cây huyết sắc.
Cành cây huyết sắc vừa bị bẻ xuống, lập tức khô héo nhanh chóng, lá khô vàng úa đen.
- Những cây này ít nhất là cổ mộc ngàn năm, lá cây cũng là dược liệu cực kỳ trân quý. Nhưng khoảng khắc vừa ngắt đi thì linh tính trong đó cũng hoàn toàn tiêu tán.
Sắc mặt Thường Hiên thoáng trầm xuống.
- Màu nhìn, kia hình như là Huyết Lân quả!
Ánh mắt Nam Cung Lễ sáng lên, nhìn chằm chằm một khu vực cây rừng mọc quả.
Khu vực cây rừng mọc quả này lớn chừng vài mẫu, trồng một loại cây ăn quả cao chừng nửa người, bề mặt kết thành từng trái cây có vằn huyết sắc.
Khu vực này bị một tầng màn sáng huyết sắc ảm đạm bao phủ.
- Huyết Lân quả? Linh quả trong truyền thuyết?
Trong lòng Trần Vũ chấn động.
Nghe nói sau khi phục dụng Huyết Lân quả có thể cải thiện thể chất, tăng cường khí lực, khiến cho người bình thường cũng có được “thần lực trời sinh”.
Không chỉ có vậy, quả này còn có thể dùng để luyện đan, giá trị gấp bội Huyết Linh tham.
Một ít linh đan trân quý dành cho Quy Nguyên cảnh cũng sử dụng Huyết Lân quả làm tài liệu chính.
Có thể nói, chỉ một Huyết Lân quả tùy tiện mọc ở nơi này còn giá trị hơn nhiều Âm Hủ Trúc 500 năm tuổi của Trần Vũ.
- Huyết Lân quả? Quả thật đáng tiếc.
Một thiếu niên da đen mặc áo giáp da thú từ bên cạnh đi tới.
Hả?
Thường Hiên và Trần Vũ thất kinh, không ngờ bị đối phương đến gần như vậy mà mọi người đều không phát hiện được.
Mọi người không có bao nhiêu ấn tượng về thiếu niên da đen này. Mơ hồ nhớ lại dường như là một tên đệ tử xa lạ lâm thời gia nhập Cốt Ma Cung, tu vi đạt tới Luyện Tạng kỳ đỉnh phong.
- Đệ tử Cốt Ma Cung!
Trên người Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình lập tức dâng trào nội tức, trên mặt lộ ra sát cơ, tùy thời có thể động thủ.
Trong mắt Thường Hiên cũng chợt lóe một tia độc ác, tay nắm chặt chuôi đao.
Thế nhưng, đối mặt với sát khí của ba tên thiên tài phong tỏa mà thiếu niên da đen vẫn như không hề hay biết, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã.
Trần Vũ có thể cảm thấy được người này không đơn giản.
Ba người Thường Hiên liên thủ lại, dù là top 3 đệ tử bí truyền như Tên Hề Ác Ma, Tưởng Bình e rằng cũng phải tạm thời tránh lui. Mà nhìn bộ dạng của đối phương, dường như hoàn toàn không để ý loại uy hϊế͙p͙ này.
- Hắc hắc... Ngươi là Trần Vũ phải không, vốn tưởng rằng trong các thiên tài tiến vào nơi này, chỉ có Mai Trường Thanh mới có thể miễn cưỡng làm đối thủ của ta, bây giờ dường như lại nhiều thêm một người rồi.
Ánh mắt của thiếu niên da đen dừng lại trên mặt Trần Vũ, căn bản không hề để ba người Thường Hiên vào mắt.
Nghe vậy, Trần Vũ và ba người Thường Hiên đều không khỏi ngạc nhiên.
Khẩu khí của thiếu niên da đen quả thật không nhỏ.
Đệ nhất thiên tài Mai Trường Thanh của Cốt Ma Cung trong mắt hắn cũng chỉ “miễn cưỡng” có thể làm đối thủ?
- Chính là Trần mỗ, các hạ thân là đệ tử của Cốt Ma Cung, chẳng lẽ muốn lấy sức một người đối kháng với bốn người chúng ta?
Trần Vũ nhàn nhạt đáp.
Dựa vào trực giác, hắn có thể cảm giác một loại áp bách không hề thua kém Mai Trường Thanh từ người này, dường như còn ẩn chứa một loại lực lượng mơ hồ không rõ.
- Tại hạ Lỗ Trác, ta không có hứng thú đối với việc Cốt Ma Cung và ba tông đối địch. Chỉ mong rằng các ngươi sẽ không trở thành địch nhân của Lỗ mỗ.
Thiếu niên da đen nhún vai.
Sau đó, hắn chậm rãi tiến vào sâu bên trong lâm viên.
Trước khi đi, thiếu niên da đen còn dùng ánh mắt tiếc nuối đảo qua những Huyết Lân quả này.
- Tên này từ đâu tới? Khẩu khí thật lớn.
Nam Cung Lễ phẫn nộ nói.
Khúc nhạc dạo qua đi, ánh mắt của mọi người lại quay trở về khu vực Huyết Lân quả sinh trưởng.
Khu vực này bị một màn sáng huyết sắc đặc thù bao trùm, nhưng lại mờ nhạt vô cùng.
Trận pháp cấm chế ở nơi này còn tồn tại xa xưa hơn màn sáng ở bên ngoài, xuất hiện không ít sơ hở.
Làm theo cách cũ, ba người đột phá lỗ hổng, bước vào trong màn sáng huyết sắc.
Nam Cung Lễ tiến lên, cẩn thận hái thử một quả.
Ngay lập tức, Huyết Lân quả vừa rời khỏi cành cây liền cấp tốc khô héo, không còn chút linh khí nào.
- Đây... lẽ nào toàn bộ thiên tài địa bảo trong lâm viên này đều không thể ngắt hái?
Nam Cung Lễ có chút đau lòng.
Trân quả trong truyền thuyết gần trong gang tấc, nhưng vừa rời khỏi thân cây liền lập tức trở thành vật ch.ết.
- Trong trung tâm lâm viên hẳn là còn một “trận pháp hấp thu” cỡ lớn. Toàn bộ thiên tài địa bảo sinh trưởng ở nơi này đều trở thành chất dinh dưỡng, bị hấp thu trường kỳ, dường như đang nuôi dưỡng thứ gì đó.
Ánh mắt Mục Tuyết Tình chợt lóe.
- Đúng tám chín phần mười rồi.
Trần Vũ thở dài một hơi.
Hắn đột nhiên nghĩ đến truyền thuyết Huyết Hồn Hoa vạn năm. Tình huống nơi này giống hệt những bí mật mà nữ đệ tử Cốt Ma Cung đã nói.
Nửa canh giờ sau...
Trên đường, bốn người Trần Vũ thấy được rất nhiều thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo.
Nhưng phần lớn thiên tài địa bảo đều bị một loại cấp chế trận pháp đơn độc bao bọc, cho dù có thể miễn cưỡng tiến nhập thì cũng chỉ lấy được một đống phế liệu.
Đương nhiên không phải mọi thứ đều là như vậy. Trận pháp khổng lồ bao trùm khắp toàn bộ trung tâm lâm viên cũng có chút lỗ thủng.
Những khu vực không bị bao trùm hoàn toàn cũng sinh trưởng một ít trân tài, sau khi hái xuống cũng không bị ảnh hưởng, hoặc chỉ bị đánh mất một ít linh tính dược lực mà thôi.
Ở một nơi nào đó...
Trước một khu vực núi đá, vài người phát hiện một gốc nấm huyết sắc và hai gốc quái thảo huyết sắc.
Nơi này hoàn toàn không có màn sáng huyết sắc bao phủ.
- Nơi này dường như không bị “đại trận hấp thu” bao trùm thì phải?
Trần Vũ lộ vẻ mừng rỡ.
Trải qua một đoạn thời gian thăm dò, mọi người đại khái đã phỏng đoán được: khu vực không bị trận pháp hấp thu bao trùm, hoặc chỉ bị bao trùm một ít thì ảnh hưởng sẽ nhỏ lại rất nhiều.
Bích Huyết Độc Cô (*), Hắc Huyết Quái Thảo.
(*) nấm
Những trân tài này đều mấy trăm năm tuổi, nhưng lây dính khí tức bản thổ của Huyết Táng Thiên Viên, cũng đồng thời ẩn chứa lực lượng Huyết đạo.
Những trân tài trăm năm bị biến dị này, có lẽ giá trị còn hơn xa chủng loại ban đầu.
- Bích Tiễn Độc Cô 500 năm tuổi, đủ để độc chế Hóa Khí Tiên Thiên, loại biến dị này thì càng khó mà đánh giá.
Bốn người chỉ nhận ra một loại trong đó.
Lúc phân phối thu hoạch, Trần Vũ lựa chọn một gốc Bích Tiễn Độc Cô và một gốc Hắc Huyết Quái Thảo.
Hắn vốn định lựa chọn hai gốc Bích Tiễn Độc Cô, bởi dù sao thì Bích Tiễn Độc Cô cũng cực kỳ lợi hại,có thể độc chế Hóa Khí Tiên Thiên, mà đây còn là loại biến dị nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Hắc Huyết Quái Thảo có thể ở bên cạnh loại vật tuyệt độc như vậy mà vẫn bình yên sinh trưởng, có lẽ cũng không phải là phàm vật.
Hơn nữa, số lượng quái thảo dường như còn ít hơn cả nấm độc.
Vì vậy hắn mới lựa chọn mỗi thứ một cái.
...
Rời khỏi khu vực núi đá, phía trước lại xuất hiện một tòa kiến trúc lâm viên nửa ngoài trời, bị một tầng lưới tơ kim loại cắt ngang, lưới tơ nổi lên từng tia điện huyết sắc.
Bố trí này tương tự giống hệt với cửa hàng linh sủng tại Ẩn Hồ Đảo, nhưng quy mô thì lại lớn hơn nhiều.
Grào...
Bên trong kiến trúc bị lưới bao phủ ngoài trời thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú rống kinh sợ lòng người.
Trong lúc mơ hồ, Trần Vũ cảm nhận được một luồng khí tức cường đại có thể so với Hóa Khí cảnh, thậm chí có vài luồng khí tức tiếp cận Quy Nguyên cảnh.
Vù...
Trong lưới tơ bao phủ không trung, vài con phi cầm khổng lồ, sải cánh dài mấy trượng mang theo kình phong mãnh liệt, cuốn lên sỏi đá bay đầy trời.
Những con phi cầm trên không trung, mỗi con ít nhất có thể sánh ngang Hóa Khí Tiên Thiên.
Trong đó có một con chim to lông đỏ, tản mát uy áp mạnh mẽ, mơ hồ tiếp cận Quy Nguyên cảnh, bên ngoài thân thể thỉnh thoảng dấy lên một trận hỏa diễm màu vàng.
Bên cạnh đó, trong kiến trúc bên dưới lưới tơ, trên mặt đất cũng có vài loại Cổ Thú cường đại hình thái khác nhau.
Có một con tê giác khổng lồ, thân hình như tòa núi nhỏ, tản mát khí tức không hề thua con chim lông đỏ kia, trong lúc di chuyển khiến mặt đất mơ hồ chấn động lắc lư.
- Hỏa Diễm Điểu! Thanh Loan Cự Tê! Man Thạch Viên... Đây đều là trân cầm Cổ Thú trong truyền thuyết...
Ba người Thường Hiên đều trợn mắt há hốc mồm.
Trái tim của Trần Vũ cũng cảm ứng được khí huyết trong cơ thể những trân cầm Cổ Thú này khô cạn, cực kỳ suy yếu.
- Nơi này có lẽ là Trân Thú Viên, nhưng trân cầm Cổ Thú trong vườn dường như cũng bị “đại trận hấp thu” gián tiếp hút đi tinh huyết khí phách.
Mục Tuyết Tình nói.
Không sai.
Thường Hiên thở dài, nói:
- Đây không phải là trạng thái toàn thịnh của bọn chúng. Ta đoán những trân cầm Cổ Thú như Hỏa Diễm Điểu và Thanh Loan Cự Tê này nếu ở trạng thái đỉnh phong chắc chắn sẽ là Quy Nguyên cảnh trở lên, thậm chí là Quy Nguyên cảnh trung hậu kỳ, mà những Cổ Thú có huyết mạch cường đại như vậy, có lẽ thực lực còn vượt qua Quy Nguyên cảnh nhân loại.
- Như vậy chẳng phải nói thời kỳ đỉnh phong của bọn chúng, tùy tiện một con là có thể nghiền ch.ết những lão bất tử Quy Nguyên cảnh của Sở quốc hay sao?
Nam Cung Lễ hít vào một ngụm khí lạnh.