Chương 29: 29: Huấn Luyện Chiến Đấu Và Đi Xem Ca Nhạc
Margaret Martha là một người phụ nữ trung niên có mái tóc màu đỏ hung để xõa, bà ta mặc một bộ đồ màu trắng có phong cách tương tự với Leonidovich Hopner.
Phạm Nhã nhìn người phụ nữ trung niên, đặc biệt là đôi mắt bà ta.
Margaret Martha vốn nên có một gương mặt dịu dàng và phúc hậu, nhưng đôi mắt đỏ rực khiến bà ta có vẻ ma mị và bí hiểm.
Đôi mắt của Margaret Martha khác xa với đôi mắt của Phạm Nhã và Leonidovich Hopner, không chỉ màu mắt, mà bên ngoài hai con ngươi bà ta còn có một vòng dung nham nóng chảy đang xoay tròn, giống như có một dòng sông dung nham đang chảy quanh con ngươi bà.
Margaret Martha cười trông rất hiền lành, bà nhìn Phạm Nhã, nói một cách ân cần: “Chúc mừng cậu đã nhận được sự ban ân của Quân chủ?”
Phạm Nhã khom người, cúi đầu: “Xin cảm ơn bà.
Nếu không có bà thì tôi đã ch.ết rồi.”
Margaret Martha đỡ Phạm Nhã lên: “Không có ta thì hai người kia cũng sẽ cứu cậu, chúng ta đều bị sự lì lợm của cậu chinh phục, ta đã sống ở tòa thành này cả đời, ta chưa từng nhìn thấy điều gì như cậu đã làm vào sáng hôm nay.”
Đối với Phạm Nhã, y đã trải qua ba ngày ở Địa Cầu nhưng đối với Margaret Martha, bà ta chỉ mới cứu lấy người thiếu niên kiệt sức đến hấp hối trong bụi cỏ sáng hôm nay.
Hai người đang đứng giữa gió tuyết rợp trời, đây là một khu vực bên ngoài Thành Trì Trung Tâm, nữ chúa tể lúc này đang nằm thư giãn ở một cái ghế dài như kiểu ghế bãi biển, cạnh cô ta là một cái bàn thấp, trên bàn là một ly Cocktail đủ màu, gió và tuyết khi đến gần cô ta thì bị chặn lại bởi một bức tường vô hình.
“Ta đã được Quân chủ dặn dò, những ngày sắp tới cậu sẽ được ta huấn luyện các kỹ năng chiến đấu.” Margaret Martha nói: “Cậu sẵn sàng chưa?”
Phạm Nhã gật đầu.
Hai người lùi về phía sau cách nhau chừng hai mươi mét thì ngừng lại, Phạm Nhã triệu tập bộ giáp, áo choàng, quyền trượng và cả Tận Thế Hắc Mã rồi cưỡi lên lưng ngựa.
Leonidovich Hopner nhìn thấy Tận Thế Hắc Mã liền gắt một tiếng: “Thứ mê trai!”
Margaret Martha cũng nhìn chằm chằm con ngựa to lớn dữ dằn, Tận Thế Hắc Mã thấy bà ta đứng đối diện liền có vẻ rất hưng phấn, giống như được gặp lại bạn thân vậy, thế là không cần Phạm Nhã điều khiển, con ngựa đã chở y lao lên cực nhanh, sau đó nó trở đầu, quay người, hai chân sau nhấc lên đạp thẳng vào Margaret Martha!
Tốc độ cực kỳ nhanh, động tác liền lạc, không hề có động tác thừa, giống như Tận Thế Hắc Mã đã làm chuyện này hàng trăm hàng ngàn lần.
“...”
Phạm Nhã ngơ ngác, sợ hãi sửng sốt nhìn cơ thể nhỏ thó của Margaret Martha bị con ngựa đá bay rồi “cày” một đường dài dưới nền tuyết, y lại nhìn đầu ngựa, đã thấy Tận Thế Hắc Mã quay qua liếc mình, nó thở phì phò giống như rất kích động, nước dãi chảy xuống cái mồm to hơn cả mồm sư tử.
“...”
Margaret Martha lồm cồm bò dậy, tóc tai rũ rượi, trên ngực áo có hai dấu chân ngựa khổng lồ, mặt bà ta méo mó nhưng không phải vì đau, mà giống như vì giận, bà ta rống lên một tiếng rồi cũng triệu hồi hai thanh kiếm cực lớn, hai thanh kiếm trên tay bà ta có phần chuôi rất dài, mũi kiếm nhọn, lưỡi kiếm rộng chừng hai gang tay.
Phạm Nhã hít sâu, tập trung ý nghĩ ra lệnh cho cây quyền trượng trở nên nặng nhất có thể, đồng thời cũng bốc lên những ngọn lửa vàng rực.
Margaret Martha lại triệu hồi ra một đôi cánh, chỉ thấy có lửa cháy lên sau lưng bà ta rồi một đôi cánh giang rộng, rất giống với đôi cánh của Hion, cánh như cánh của loài rồng, giang ra gần sáu mét, trên đôi cánh có những hoa văn như dung nham đang chảy.
Con đường của Kỵ sĩ rồng! Phạm Nhã mở to mắt, kinh ngạc.
Margaret Martha đột nhiên biến mất!
Sau đó bà đã xuất hiện ở trên đầu Phạm Nhã, bà ta xoay người, đôi cánh khổng lồ quất về phía người mặc giáp ngồi trên yên ngựa.
Tốc độ của Margaret Martha quá nhanh, bà ta xoay người như một cái bông vụ, đôi cánh quất tới giống như một đám mây đen thui che hết ánh sáng, Phạm Nhã thấy không thể né tránh được liền dùng hết sức bình sinh đón đỡ bằng cây quyền trượng.
“Ầm”
Cánh của Margaret Martha va chạm cùng cây quyền trượng, chỉ nghe một tiếng nổ như có tòa nhà bị đánh sập giữa hai người, Phạm Nhã bay ngược ra sau, mũ giáp cũng bị hất bay, quyền trượng cũng rơi xuống đất.
Phạm Nhã giống như con diều bị đứt mất cọng dây, bay lên rồi rớt xuống, ngã lăn ra trên tuyết, y ngồi dậy, khạc ra một ngụm máu.
Phạm Nhã kinh ngạc nhìn máu của mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía Margaret Marth, bà ta đang bắt đầu “hành hung” Tận Thế Hắc Mã, hai bên lao vào nhau đánh đập hết sức dã man, Margaret Martha không dùng lưỡi kiếm, chỉ dùng mặt bên thanh kiếm “nện” liên tục vào Tận Thế Hắc Mã, những tiếng kim loại va đập cực kỳ chói tai vang lên liên tục, con ngựa “bị đánh” cũng hí lên cao vút rồi đứng chồm dậy đạp Margaret Martha, thế nhưng tốc độ của nó không nhanh bằng Margaret Marth, không đạp trúng bà ta được.
Nhìn thấy “đồng bọn” bị hành hung, Phạm Nhã cắn chặt răng, ôm ngực đứng dậy bay tới chỗ chiếc quyền trượng rồi cầm vũ khí lên nhào vào “chiến trường” của “hai người” để hỗ trợ.
Sau đó, Phạm Nhã lại phun máu bay ra ngoài, cảm giác như xương sườn bị gãy mấy cái, lần này không phải cánh của Margaret Martha đập y mà là bị mặt bên thanh kiếm khổng lồ của bà ta quất trúng phần hông.
Leonidovich Hopner uống Cocktail, căn bản không thèm quan tâm đến cuộc chiến, chỉ khi nào có “ai đó” bị đập bay đến gần chỗ cô ta, người phụ nữ mới hất hai ngón tay để “ném” người đó bay trở về “chiến trường”.
...
065:00:00
Phạm Nhã ngồi ngâm mình trong một bể tắm lớn, bọn họ đã về lại biệt thự trắng của Leonidovich Hopner, trên người Phạm Nhã không có chỗ nào là lành lặn, cả cơ thể đều là những vết bầm, gương mặt đẹp vô thực cũng bị đánh sưng húp, hai con mắt giống như mắt gấu trúc, sưng to như quả trứng gà.
Kể cả bộ giáp đen cũng sứt mẻ, móp chỗ này, lõm chỗ nọ, áo choàng thì tuôn chỉ, rách như xơ mướp, quyền trượng thì bị gãy mất vài cái lưỡi, hiện tại đang chui rúc trong động mạch chính của trái tim để tự chữa trị.
Margaret Martha là người phụ nữ dịu dàng, nhưng bà ta lúc chiến đấu thì hung bạo tựa như một con sư tử, nói sư tử cũng không đúng lắm, phải là một con rồng cái.
Bà ta đánh Phạm Nhã không hề nương tay, cũng đánh rất khéo, y bị đánh bầm dập thậm chí gãy xương, nội tạng cũng bị thương tổn nhưng suốt năm giờ đồng hồ, Phạm Nhã vẫn cảm thấy sức chiến đấu của mình không bị vô hiệu hoàn toàn, y lúc nào cũng thấy mình có thể đứng lên, tiếp tục chiến đấu.
Giống như bà ta chỉ muốn hành hạ y, chứ không muốn vô hiệu hóa sức chiến đấu của y.
Bà ta cũng tách Phạm Nhã khỏi Tận Thế Hắc Mã, không cho y được leo lên ngựa, suốt năm giờ đồng hồ, mặc cho y có làm cách nào cũng không thể leo lên yên ngựa.
Phạm Nhã đã từng hỏi vì sao Leonidovich Hopner bắt buộc y ngay từ đầu đã phải học cách chiến đấu cùng với Tận Thế Hắc Mã mà không trước tiên học cách chiến đấu một mình.
Leonidovich Hopner nói, chúa tể luôn chiến đấu trên yên ngựa, một chúa tể mất ngựa như mất đi đôi chân của mình.
Thế là, Phạm Nhã phải liên tục tìm cách phòng thủ trước những đòn tấn công mạnh và nhanh như vũ bão của Margaret Martha, vừa phải tìm cách phản công, vừa phải cố gắng hợp tác cùng với Tận Thế Hắc Mã để tấn công bà ta, vừa tìm cách leo lên lưng Tận Thế Hắc Mã.
Rất khó!
Không có cơ hội nào.
Phạm Nhã thở dài một hơi, y nhắm mắt, từ từ chìm đầu xuống dưới bồn tắm.
Nước trong bồn tắm được Leonidoivich Hopner thả vào rất nhiều loại thảo dược không biết tên, cô ta còn tự tay dùng Mana của mình để “đun sôi” nước, Phạm Nhã không biết thứ nước mà mình đang tắm bây giờ là cái gì, chỉ biết ngâm mình trong đó rất dễ chịu, dòng nước giống như vuốt ve xoa bóp cơ thể y, cũng chữa lành những vết thương từ trong ra ngoài của Phạm Nhã.
Ngâm gần một giờ đồng hồ, Phạm Nhã đứng dậy, phòng tắm này giống như một phòng tắm công cộng, rất lớn, có một chiếc gương khổng lồ.
Y đứng soi gương, nhìn mình ở trong gương.
Những vết thương, những vết bầm tím đã biến mất tăm mất tích, cơ thể trở về trạng thái hoàn hảo như lúc ban đầu.
Phạm Nhã nhìn mình trong gương, cơ thể cao lớn như Thần, mặt đẹp vô thực, sóng mũi cao, tròng mắt màu vàng có vòng lửa bên ngoài con ngươi, tóc bạch kim dài đến vai, cơ bắp hoàn mỹ như tượng tạc.
Y rời khỏi phòng tắm, đi vào phòng thay đồ, trên một cái giá treo đồ, Leonidovich Hopner đã chuẩn bị sẵn cho y một bộ y phục mang đầy phong cách của MU Continel, nhưng là màu đen.
Bộ bồ này có ba lớp, lớp trong giống như đồ lót, lớp giữa hơi bó sát, cổ áo cao, lớp ngoài cùng như một cái áo khoác dài, ống tay áo rất rộng, viền ống tay và cổ áo được thêu trang chí bằng chỉ làm từ vàng, khác với bộ đồ của Leonidovich Hopner, lớp áo ngoài của Phạm Nhã không dài đến mức quét đất như cô ta, chỉ dài hơn đầu gối một chút.
Phạm Nhã mang vào một đôi giày cổ cao cũng màu đen, đôi giày có chất liệu giống như kim loại nhưng vẫn có khả năng co giãn, nhìn khá hầm hố.
Y lại đeo một cái găng tay làm bằng da có màu đen, găng tay cũng được thêu trang trí bẳng chỉ vàng.
Cuối cùng, y đeo sợi dây chuyền Tận Thế Hắc Mã ngoài cổ áo.
Phạm Nhã loay hoay mặc đồ, phòng thay đồ cũng có một chiếc gương lớn, y soi gương một lúc, cảm giác không khác gì một người bản địa MU Continel, thậm chí trông còn “bản địa” hơn cả bọn họ.
...
Phạm Nhã đi ra ngoài sân của tòa biệt thự, Leonidovich Hopner và Margaret Martha đang ngồi trong cái đình nhỏ nói chuyện, uống Cocktail, mặc dù Margaret Martha là bề tôi của Leonidovich Hopner nhưng Phạm Nhã cảm thấy bà ta giống một người thân của cô ta hơn.
Margaret Martha cũng ở lại trong biệt thự trắng, nhưng ngày thường bà ta chỉ rúc trong khu vực của mình, chỉ khi nào cô ta cần bà ta mới có mặt, Leonidovich Hopner kể, Margaret Martha có sở thích pha chế rượu, những ly Cocktail mà Leonidovich Hopner uống là sản phẩm của bà ta.
Thấy Phạm Nhã đi tới, Leonidovich Hopner liền hớn hở nói: “Đi xem ca nhạc không?”
Phạm Nhã: “...”
Leonidovich Hopner thật ra chỉ hỏi cho có, y muốn không đi cũng không được.
Thế là ba người, một già hai trẻ đi ra ngoài cổng biệt thự, không biết Leonidovich Hopner “gọi xe” bằng cách nào, chỉ chừng hai phút đã có một cỗ xe ngựa tinh xảo do hai hàng ngựa, mỗi bên bốn con ngựa trắng cao lớn dũng mãnh kéo xe xuất hiện.
Xe ngựa này khác với loại xe “tự động” và “bay lơ lửng” mà y bắt gặp ngoài thành, nó cũng có bốn bánh xe, phía trước xe ngựa cũng có một người đánh xe, đó là một người đàn ông hơi có tuổi, tóc điểm bạc, gương mặt rất “đẹp lão”, mặc một bộ lễ phục màu trắng phong cách MU Continel.
Cũng chiếc xe ngựa và người đàn ông này, vào buổi trưa đã chở ba người ra bên ngoài thành để Margaret Martha “huấn luyện” cho Phạm Nhã.
Ba người leo lên xe ngựa, người đàn ông đánh xe thúc ngựa chạy thẳng vào trung tâm tòa thành, Leonidovich Hopner đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt làm bằng vàng, sau khi đeo lên mặt nạ, những vòng lửa màu vàng cháy rực quanh con ngươi cô ta đã biến mất, nhìn đôi mắt của Leonidovich Hopner hiện tại rất đẹp, rất trong.
Nữ chúa tể cũng đưa cho Phạm Nhã một cái, y nhận chiếc mặt nạ, không hề có dây đeo, y nhìn Leonidovich Hopner rồi thử đưa mặt nạ lên sát mặt, chiếc mặt nạ tiếp xúc với da liền bám chặt, cảm giác mặt y là tấm sắt, mà cái mặt nạ thì làm từ nam châm.
Leonidovich Hopner cũng nói với Phạm Nhã giấu dây chuyền xuống dưới lớp áo, xem ra nữ chúa tể muốn ẩn giấu danh tính của hai người.
“Bà không cần đeo sao?” Phạm Nhã hỏi Margaret Martha.
Margaret Martha lắc đầu: “Ở Davias không có người biết ta, không cần thiết.”
Phạm Nhã lại quay sang hỏi Leonidovich Hopner: “Ngài rất nổi tiếng ở Davias sao?”
Leonidovich Hopner cười phá lên, Margaret Martha cũng cười: “Ngài ấy là cựu quân chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, đương nhiên là rất nổi tiếng, không chỉ ở Lorencia mà nổi tiếng khắp thế giới, nếu như có người nhận ra ngài ấy thì dù có quy tắc tự nhiên bảo vệ, chúng ta cũng khó mà về nhà được.”
“Có nguy hiểm sao?” Phạm Nhã tò mò.
“Cũng không phải nguy hiểm, là phiền phức.” Margaret Martha trả lời.
...
Xe ngựa chạy vào khu trung tâm của thành trì, Phạm Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, khu vực này về đêm được thắp sáng rực bởi những cái hoa văn khắc trên các công trình, biển hiệu, nó cũng ồn ào và rất náo nhiệt, ngựa, xe và những phương tiện bay là đà di chuyển khắp trên đường.
Người đàn ông đánh xe điều khiển những con ngựa dừng lại tại một công trình hình vòm rất lớn, ba người trong xe bước xuống, Leonidovich Hopner và Phạm Nhã đứng song song đi sau lưng Margaret Martha, giống như hai môn đồ trẻ của bà ta, họ đi trên một cái thảm đỏ trải dài từ đường vào trong lối ra vào của công trình.
Phạm Nhã nhìn xung quanh, nơi này rất đông người, giống như một buổi liên hoan phim ở Địa Cầu, bên ngoài thảm đỏ có rất nhiều người cầm một cái đĩa tròn cỡ lòng bàn tay giơ lên rồi đảo xung quanh giống như đang chụp ảnh, những người đi trên thảm đỏ cũng thỉnh thoảng nhìn về hướng những chiếc đĩa, nở nụ cười hoặc tạo dáng.
Ngoài đường, xe ngựa tự lái và phương tiện bay đỗ lại rất nhiều, những người khách bước xuống, bọn họ có đi một mình, có đi hai người, ba người, cũng đi thành nhóm hơn chục người, có người cũng đeo mặt nạ giống như Leonidovich Hopner và Phạm Nhã, cũng có những người có màu mắt và các “hiệu ứng” khác nhau quanh con ngươi như Margaret Martha.
Margaret Martha dẫn hai người đến cổng, đưa ba tấm vé mời cho người phục vụ, người này cúi người, đặt một tay trên ngực rồi ra hiệu mời ba người vào bên trong.
“Ngày hôm nay Jacqueline cho mời rất nhiều khách quý đến từ các Tòa Tháp, những người này ngày thường ít xuất hiện trước công chúng, cánh săn tin đến để chụp lại ảnh bọn họ.” Leonidovich Hopner nói với Phạm Nhã.
Phạm Nhã gật đầu, đi theo Margaret Martha bước vào một hành lang, đi xuyên qua hành lang, ba người vào một căn phòng, ở bên trong đã có một người phục vụ đẩy một cái xe rượu và trái cây, người phục vụ đóng cửa phòng, Phạm Nhã cảm giác cái phòng đang “bay” lên.
Cái phòng thực sự đang bay lên, nó bay vào khu vực sân khấu có hình tròn như đấu trường La Mã, Phạm Nhã nhìn xuống cửa sổ trong suốt trước căn phòng, đã thấy xung quanh “đấu trường” cũng có hàng ngàn căn phòng khác xếp thành hình bậc thang chồng lên nhau.
Ở vị trí trung tâm sân khấu có một cái bục lớn, một người đàn ông đang ngồi chơi đàn trên bục, đàn là loại đàn giống như đàn hạc, người đàn ông đánh đàn, động tác rất thanh thoát và nhẹ nhàng, như đang âu yếm vuốt ve người yêu.
Gần nửa giờ sau, giống như “khách mời” đã đến đông đủ, người đàn ông bước xuống, lúc này, nhân vật chính của buổi biểu diễn, Jacqueline bước lên sân khấu, cô ta có đôi tai nhọn, gương mặt tuyệt đẹp, mái tóc dài màu hồng như đang sáng lên.
Phạm Nhã tập trung nhìn kỹ vào mắt cô ta, y nhìn thấy quanh con ngươi màu xanh lục của cô ta là một vòng dây leo đang xoay tròn, những chiếc lá nhỏ xíu bên trong đó tràn đầy sức sống.
Jacqueline cúi chào bốn phía, động tác, các cử chỉ của cô rất nhẹ nhàng và lịch thiệp, phía trên trần sân khấu có khắc hoa văn màu xanh, hoa văn tỏa ra ánh sáng rồi chiếu xuống quanh Jacqueline tạo thành một phong cảnh rừng rậm, sông nước rất thơ mộng, cô ta ngồi nghiêng trên một chiếc thuyền nhỏ, ôm đàn hạc, vừa đàn vừa hát.
...
“Nếu không thể tin vào bất kỳ điều gì”
“Hãy tin vào điều này”
“Hãy tin vào tình yêu.”
...
Giọng hát của Jacqueline rất hay, như tiếng trời, không cần bất kỳ dụng cụ khuếch âm nào, tiếng hát của cô ta cũng có thể truyền vào những căn phòng, các vị khách nhắm mắt thưởng thức giọng hát của cô ta, có những người khách tai nhọn vừa nghe vừa trào nước mắt, giống như nhớ tới quê hương của mình.
“Jacqueline là thành viên của một chủng tộc đặc hữu sinh sống ở Noria, bọn họ có đôi tai nhọn và dung mạo đẹp đẽ hơn những người khác, họ cũng là những quý tộc trời sinh.
Ở Davias cũng có một nhánh tộc này sinh sống.” Leonidovich Hopner giới thiệu với Phạm Nhã, cô ta đang ngồi vắt chéo chân, thưởng thức một ly rượu có màu xanh lá.
Nói rồi, nữ chúa tể chỉ vào những căn phòng khác nhau và những người ngồi trong đó, giống như muốn “phổ cập” kiến thức cho Phạm Nhã.
“Những người có đôi mắt xám, quanh con ngươi như có những hòn đá bay quanh chính là các Võ sĩ.”
“Những người có đôi mắt đỏ, quanh con ngươi có dung nham đang chảy, chính là các Kỵ sĩ rồng.”
“Những người có đôi mắt màu xanh dương, quanh con ngươi có sóng nước chính là các Phù thủy bóng tối.”
“Những người có đôi mắt màu hồng, quanh con ngươi có khói trắng chính là những Kẻ triệu hồi.”
“Những người có đôi mắt màu xanh lá, quanh con ngươi có dây leo, chính là những Người bảo vệ tự nhiên.”
Phạm Nhã nhìn quanh một lượt những người này rồi hỏi Leonidovich Hopner: “Còn những người giấu mặt và những dấu sĩ ma thuật?”
Leonidovich Hopner trả lời: “Bọn họ là những người bí ẩn nhất, đặc biệt là những người giấu mặt, họ có đôi mắt màu đen giống đôi mắt cũ của ngươi, quanh con ngươi của họ có những vòng khói đen, những kẻ này là những sát thủ luôn nương náu trong bóng tối và trong biển người, họ có thể giấu đi đôi mắt của mình và biến thành bất kỳ ai.
Một số người hầu như quên mất diện mạo gốc của mình.”
“Đấu sĩ ma thuật thì có đôi mắt màu tím, quanh con ngươi của họ có những dòng dung nham hoặc sóng nước, tùy thuộc vào họ đang sử dụng dòng chảy Mana của Kỵ sĩ hay Phù thủy bóng tối.”
Phạm Nhã ngạc nhiên: “Họ có thể sử dụng hai dạng sức mạnh khác nhau à?”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Đúng vậy, tuy nhiên các kỹ năng của Kỵ sĩ hoặc Phù thủy bóng tối do họ sử dụng có uy lực thấp hơn khi Kỵ sĩ và Phù thủy bóng tối sử dụng, họ cũng có những kỹ năng riêng của mình nữa.
Họ là những người thật sự đáng sợ đấy.”
Phạm Nhã cảm thấy thán phục, đồng thời y cũng biết được con đường của các Walker trên ứng dụng tán gẫu, Shen Long của Trung Quốc và Richmond H của Anh Quốc chính là Kỵ sĩ rồng, Anubis của Ai Cập chính là một Phù thủy bóng tối, As00071647 của Nhật bản là một Kẻ triệu hồi.
Riêng Windown98 và Chien the Great chưa từng “khai báo” “màu mắt” của bọn họ lên trên nhóm chat, cũng không biết bọn họ đi con đường nào.
“Vì sao tôi không nhìn thấy một vị chúa tể nào?” Phạm Nhã hỏi Leonidovich Hopner.
Nữ chúa tể nhịp nhịp chân, cảm giác rất giống với anh Tuân khi nghe nhạc Michael Jackson, cô ta cười nói rất đương nhiên: “Con đường của chúng ta đi là con đường huy hoàng nhất, cũng chông gai nhất, đương nhiên có rất ít người đi, tất cả các Tòa Tháp ở ba vùng Noria, Lorencia và Davias trong vỏng một trăm năm nay cũng chưa có một vị Chúa tể nào đến để ban ân và nhập diệt.”
Margaret Martha nghe lời của Leonidovich Hopner, bà ta chần chừ một chút rồi nói với nữ chúa tể: “Vị kia trong vòng mười năm sẽ đến Tháp Chúa Tể ở Lorencia.”
Leonidovich Hopner chau mày: “Sớm vậy à?”
Nói rồi cô ta im lặng uống rượu, dường như đã không còn thấy hứng thú với buổi diễn của Jacqueline.
...