Chương 30: 30: Những Tên Buôn Lậu
Ba người đi xe ngựa trở về biệt thự trắng của Leonidovich Hopner, nữ chúa tể giống như có tâm sự nên về nhà liền đem theo đống tiểu thuyết chui vào phòng, Margaret Martha dẫn Phạm Nhã đi một vòng biệt thự để giới thiệu, cũng chỉ cho Phạm Nhã chỗ ở của mình rồi để y tự do thăm quan, mình cũng chui vào phòng.
Phạm Nhã đi dạo quanh biệt thự trắng, trời đã tối, ngoại trừ ánh sáng từ những quả lầu lửa treo trên đỉnh tám Tòa Tháp, biệt trự của Leonidovich Hopner cũng có những cây cột, bên trên có những cái chảo đầy dầu đang bốc cháy, giống như những ngọn đuốc lớn, rọi sáng khuôn viên biệt thự.
Leonidovich Hopner ưa phong cách hoài cổ, tất cả những thứ xung quanh cô ta, từ biệt thự, xe ngựa cho đến cả “thiết bị đọc sách” đều là những sản phẩm của thời đại trước, nền văn minh của MU Continel tràn ngập loại hoa văn phát sáng có thể ứng dụng dòng chảy của Mana nhưng y không hề bắt gặp thứ đó quanh Leonidovich Hopner.
Phạm Nhã trở vào phòng, bên trong biệt thự cũng được thắp sáng bằng đuốc, trong phòng của y thì có những giá nến, ánh lửa từ nến khiến trong phòng không tối tăm lắm, nhưng còn lâu mới sáng sủa được như đèn điện.
Căn phòng mà Phạm Nhã được “cấp” trong biệt thự cũng chính là cái phòng mà y đã ở khi được Margaret Martha mang về.
Phòng rất lớn, cũng phải sáu mươi mét vuông, ở giữa là một cái giường, xung quanh là bàn ghế, lò sưởi, một giá sách nhưng không có sách, chỉ có những “viên gạch” hình dạng giống như sách dùng để trang trí.
Ở Gray Castle, anh Tuân cũng “cấp” cho y một căn phòng ở tầng trệt, nhưng y cũng chưa từng bước vào, căn phòng này xem như là nơi ở sang trọng, “tiện nghi” đầu tiên của Phạm Nhã.
Phạm Nhã cởi giầy và hai lớp áo bên ngoài, treo lên giá rồi leo lên giường, cảm nhận được sự ấm áp, đàn hồi của chiếc nệm, y lại nhớ tới cảm giác nằm trên cái nệm mỏng dính, cứng như đá ở phòng trọ, y không khỏi cảm thấy bùi ngùi trong lòng.
...
053:00:00
Trong cái đình nhỏ ngoài sân biệt thự, có một người nam như Thần và một người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ ngồi cạnh nhau, người nam viết lên giấy mấy chữ cái “a ă â b c d đ...!” rồi nói với người phụ nữ:
“Đây là bảng chữ cái tiếng Việt” Phạm Nhã nói với nữ chúa tể, người sau rất nghiêm túc lắng nghe y giảng dạy về ngôn ngữ nước mình.
Thường nghe phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam, thế nhưng với trí nhớ đã nhìn thấy là không quên được của Leonidovich Hopner, y chỉ mất mấy chục phút để giảng dạy về bảng chữ cái, nghĩa của một số từ, cách đánh vần, cô ta đã có thể nói vài câu đủ chủ ngữ, vị ngữ bằng tiếng Việt với Phạm Nhã.
“Mói thứ với ngài có vẻ đơn giản nhỉ?” Phạm Nhã hỏi bằng tiếng Việt
Leonidovich Hopner nghiêng đầu, cũng trả lời bằng tiếng Việt: “Nhỉ là gì?”
Phạm Nhã giải thích bằng cổ ngữ Rune: “Một từ để biểu thị ý khẳng định nhẹ nhàng về điều vừa mới nhận thức ra, và nêu ra để tỏ sự đồng ý với người đối thoại hoặc để tranh thủ sự đồng ý.”
Rồi y nói bằng tiếng Việt: “Ví dụ đẹp nhỉ, thằng bé thông minh nhỉ.”
Leonidovich Hopner gật gù.
Phạm Nhã trả lời: “Nếu ngài gật đầu, nghĩa là ngài đồng ý với tôi.”
Leonidovich Hopner hỏi: “Ta thật đẹp nhỉ?”
Phạm Nhã ngoan ngoãn gật đầu, Leonidovich Hopner cảm thấy hết sức hài lòng.
“Ta muốn có một cái tên bằng ngôn ngữ này.” Leonidovich Hopner nói: “Ngươi đặt cho ta, lấy họ của ngươi luôn đi.”
Phạm Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi đặt tên theo thứ tự họ trước tên sau, họ thường được đặt theo họ của bố, cũng có người mang họ từ mẹ, thường là họ đơn nhưng cũng có người mang họ kép, họ kép nguyên bản hoặc họ ghép từ bố mẹ.”
Leonidovich Hopner đập tay lên đầu Phạm Nhã, y chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nữ chúa tể gắt: “Tính làm cha ta à?”
Phạm Nhã rùng mình, dè dặt trả lời: “Tôi chỉ giải thích thôi, thế ngài còn muốn đặt tên theo họ tôi không?”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Cứ đặt đi, Phạm với cái gì đó, ta muốn tên nghe dài một chút.”
Phạm Nhã suy tư, chuyện này không dễ chút nào.
Phạm cái gì đây? Phạm cái gì bây giờ?
Y chợt nhớ tới lần đầu gặp gỡ Leonidovich Hopner, lần đầu nghe thấy giọng nói của cô ta, cảm giác giống như đứng trong gió tuyết rét lạnh mà được sưởi bởi ánh nắng ấm áp.
“Phạm Hoàng Nhật Hạ” Phạm Nhã nói bằng tiếng Việt.
Leonidovich Hopner tò mò hỏi bằng cổ ngữ Rune: “Ý nghĩa là gì?”
“Phạm là họ của tôi, Hoàng chỉ màu vàng, sắc vàng rực rỡ của bậc đế vương, người vĩ đại, có cốt cách cao sang, quyền quý và vương giả.
Nhật Hạ chỉ ánh nắng mùa hạ, tỏa sáng rực rỡ, ở thế giới của tôi, một năm có bốn mùa là Xuân Hạ Thu Đông, trong đó, nắng mùa Hạ là rực rỡ nhất.”
Leonidovich Hopner nghe y giải thích, có vẻ rất là hài lòng với cái tên tiếng Việt của mình, cô ta còn liên tục đọc lại “Phạm Hoàng Nhật Hạ”, còn viết nó ra giấy, Phạm Nhã thấy vậy liền chỉ cho cô ta cách ký tên bằng tiếng Việt.
Leonidovich Hopner lần đầu có một chữ ký, ở MU Continel mọi người không ký tên, Mana trong máu của mỗi người đều là độc nhất trên thế giới, cũng tạo thành hệ thống “sinh trắc học” độc hữu, dùng để chứng minh nhân thân ở thế giới này.
“Nghe ngươi xin Margaret Martha dời buổi huấn luyện ngày hôm nay để gặp mặt đồng hương của ngươi phải không?” Leonidovich Hopner hỏi.
Phạm Nhã gật đầu.
Nữ chúa tể lại nói bằng tiếng Việt: “Ta cũng muốn đi với ngài.”
Phạm Nhã nổi da gà vừa nói bằng cổ ngữ Rune vừa nói bằng tiếng Việt: “Tôi xưng với ngài là ngài, ngài nên xưng với tôi là “ngươi”.
Ngài là một đại từ ngôi thứ hai để nói với người có địa vị cao trong xã hội, là một cách gọi có ý tôn kính với người đó.”
...
049:00:00
Khu vực bến cảng của Thành Trì Trung Tâm là một nơi sầm uất, ngoài những chiếc thuyền buồm khổng lồ được chế tạo để di chuyển ở khu vực hoang dã đang neo tại bến, còn có những phương tiện bay khác dùng để vận chuyển hàng hóa giữa các vùng đất Lorencia, Noria và Davias.
Khu vực bến cảng rất sầm uất, xe qua lại trên đường phố đông như mắc cửi, không lúc nào ngớt, hai bên đường dọc bờ bến cảng có rất nhiều sạp hàng bày bán sản vật, từ những loại trang phục, vũ khí, áo giáp giá rẻ cho đến trang sức, thực phẩm.
Lúc này, ở khu vực bến cảng đang tụ tập rất nhiều người xuyên không, bọn họ đến để được nhìn thấy Walker Shaka de Virgo của Việt Nam.
Chưa có ai từng tiếp xúc với các Walker của Otherworldly Explorer, Shaka de Virgo cũng là Walker duy nhất cho thấy thái độ sẵn sàng chia sẻ thông tin với những người xuyên không khác, vì vậy, khi thông tin này được công bố, không chỉ những người xuyên không đến từ Việt Nam, mà các Walker đến từ Nhật Bản, Thái Lan, Trung Quốc, Singapore và rất nhiều quốc gia Châu Á khác đều tụ tập ở bến cảng.
Họ đứng tụ họp theo quốc tịch, tổng số lên đến hơn bốn ngàn người, riêng ở khu vực Việt Nam, 97 người xuyên không đều có mặt, trong đó có những người thuộc tổ chức của Trần Thanh Dương, cũng có Katie và đám thợ săn.
Những người xuyên không này đều đeo khẩu trang, bọn họ mặc y phục khác nhau, đứng yên một chỗ đánh giá xung quanh, những người đến từ các quốc gia Châu Á khác đặc biệt chú ý tới khu vực của những người Việt.
“Bên kia là Fanclub của Shaka de Virgo.” Gã đội trưởng đầu trọc của đội thợ săn chỉ về một hướng, đó là khu vực của những người xuyên không đến từ Nhật Bản, khác với số đông người xuyên không có vẻ rất lặng lẽ, những người này náo nhiệt hơn rất nhiều, bọn họ dựng lên những tấm băng rôn lớn có chữ “Chúng tôi yêu Shaka de Virgo” viết bằng tiếng Nhật, kèm theo hình vẽ của nhân vật này trong bộ truyện Saint Seiya.
“Chỉ là cái tên của các Walker cũng có thể gây ảnh hưởng lớn như vậy, sau này về nhà tôi mua cổ phiếu của VinGroup, khi nào trở thành Walker thì đặt tên là VinGroupNumber .” Thanh niên Hoàng nói: “Thế là giàu sụ.”
Trang mắt buồn liền bật: “Ngữ như mày cũng đòi làm Walker, mơ giữa ban ngày à.”
Gã lùn gầy gò da đen nhẻm tên Phát can hai người rồi nói với Katie đang đứng ở gần đó: “Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của chúng tôi chưa?”
Katie gật đầu: “Tôi có thể gia nhập vào đội thợ săn cùng với các anh, nhưng tôi chỉ muốn làm việc với các anh ở bên này, đồng thời tôi chỉ làm việc và hợp tác với các anh.”
Gã đội trưởng gãi cái đầu trọc lóc nói: “Như vậy cũng được, không sao, phía bên công ty tôi sẽ nói lại, bây giờ chúng tôi ở công ty cũng được nể trọng hơn xưa nhiều, cũng có tiếng nói.”
Thanh niên Hoàng cười khà khà nói: “Đội mình được cái dốt công nghệ, có Katie xem như điền vào chỗ trống nhể.”
Đúng lúc, một cỗ xe ngựa tinh xảo, do tám con ngựa trắng cao lớn dũng mãnh kéo xe chạy tới rồi dừng ở bên đường, khác với những phương tiện khác, cỗ xe này có bốn bánh xe và một người đánh xe mặc lễ phục.
Leonidovich Hopner đeo mặt nạ vàng nhìn ra ngoài, nữ chúa tể nói với Phạm Nhã: “Những người kia đều là đồng hương của ngươi sao?”
Phạm Nhã gật đầu: “Đúng vậy, phần lớn họ đến từ các quốc gia khác, chỉ có 97 người kia đến từ đất nước của tôi.”
Leonidovich Hopner hỏi: “Ngươi muốn gặp gỡ họ để làm gì?”
Phạm Nhã im lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi muốn giúp đỡ bọn họ.”
Leonidovich Hopner lại hỏi: “Vì sao ngươi lại giúp họ, chẳng phải ngươi đã nói khoảng cách giữa họ và ngươi rất lớn hay sao, bây giờ ngươi đã có lợi thế hơn hẳn bọn họ, ngươi không sợ mình sẽ đánh mất lợi thế đó sao?”
“Hơn nữa, ngươi đã rất vất vả mới có thể bước lên con đường của mình, họ có xứng đáng với sự giúp đỡ của ngươi hay không?”
Phạm Nhã cười rất chân thành: “Tôi giúp họ, cũng là đang giúp đỡ bản thân tôi, họ cần một người dẫn dắt họ ở thế giới này, giúp họ dung nhập vào thế giới này, nếu không được sự hướng dẫn và dẫn dắt đúng đắn, họ sẽ mắc sai lầm, thậm chí sẽ tạo thành những thiệt hại cho cả cộng đồng của chúng tôi.”
Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, nói một cách tự tin: “Về khoảng cách, tôi đã bước vào con đường của chúa tể, là người đồng hành với chúa tể Leonidovich Hopner xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian, làm sao họ có thể đuổi kịp tôi được.”
Leonidovich Hopner hài lòng gật gù.
Phạm Nhã thấy nịnh thành công liền nói: “Thưa chúa tể Leonidovich Hopner xinh đẹp vĩ đại, tôi có thể nhờ ngài một việc được không?”
Nữ chúa tể nghiêng đầu: “Nói xem?”
“Một chút nữa tôi nhờ ngài...!như vậy...!như vậy...!như thế...!như thế.”
...
Thời gian từng phút trôi qua, đã ngày càng gần giờ hẹn, tất cả những người xuyên không ở bến cảng đều nhích lại gần khu vực của những người Việt Nam, bọn họ nhìn xung quanh, chờ mong sự xuất hiện của Shaka de Virgo.
Những người Việt Nam cũng như vậy, đối với họ, Shaka de Virgo không chỉ là một Walker mà còn là đồng bào của họ, một Walker người Việt, là thần tượng cũng là niềm tự hào của đất nước họ.
Những người mặc đồ lính được đánh số từ 1 đến 22 của Trần Thanh Dương liên tục kiểm tr.a lại Camera, sắp xếp đội hình một cách trật tự, cũng đứng cảnh giác, đề phòng những người xuyên không Châu Á khác đang tiếp cận những người Việt.
Dù biết ở Thành Trì Trung Tâm có quy tắc tự nhiên bảo vệ tất cả mọi người, nhưng 97 con người so với gần bốn ngàn người ở bến cảng vẫn chỉ là số lẻ, đám đông người xuyên không thậm chí còn lấn xuống lòng đường rất đông, khiến những người bản địa cũng tò mò ngừng lại quan sát.
“Đông quá” Số 11, cũng là gã cao to được dịch chuyển thẳng vào nhà thờ giống với Phạm Nhã lên tiếng nói với số 1.
Người đàn ông giọng Bắc trả lời: “Gần như tất cả người xuyên không ở Châu Á đều tìm đến chúng ta, mọi người cẩn thận, họ không thể gây hại chúng ta được nhưng có thể kéo khẩu trang chúng ta xuống, điều này rất nguy hiểm.”
Những người lính và những người xuyên không khác nghe vậy liền đề phòng, giữ tay che mặt đề phòng bị lộ danh tính trước hàng tấn Camera của những người xuyên không.
Đúng lúc này, tất cả Camera, máy ảnh, điện thoại thậm chí kể cả những chiếc đĩa tròn dùng để chụp hình của những người bản địa đột nhiên bay lên, ống kính bị chĩa thẳng lên trời.
Những người xuyên không ngơ ngác, kể cả những người bản địa đang ở gần đó cũng ngơ ngác nhìn những thứ này vuột tay mình rồi bay lên lơ lửng, giống như có mấy ngàn cái cần câu trên trời đã nhấc những thứ này lên, không cho bọn họ sử dụng chúng.
Rồi một tiếng ngựa hí cao vút vang lên, một người mặc giáp đen tinh xảo cưỡi một con ngựa đen to lớn, dữ dằn cao ba mét bước tới từ từ.
Con ngựa rất lớn, gần như khổng lồ, mắt rực lửa vàng, hơi thở của nó như những cơn gió mạnh, người mặc giáp ngồi trên yên ngựa giống như một vị kỵ sĩ khải huyền bước ra từ trong kinh thánh, cầm một cây quyền trượng có sáu cái lưỡi hình bán nguyệt như lưỡi kích đang rực cháy lửa vàng, sau lưng là một cái áo choàng dài màu đen được thêu trang trí bằng chỉ làm từ vàng ròng đang bay phấp phới.
Đôi mắt của người mặc giáp, sau cái mũ như vương miện có hai vòng lửa vàng, đôi mắt đó rất nghiêm nghị, rất lạnh lùng, y đảo mắt quanh những người xuyên không, đoạn, y nhấc một tay lên, ngón giỏ và ngón giữa làm động tác hất ngược.
Trong đám đông nghe có rất nhiều tiếng ồn, mấy ngàn cây súng ngắn, súng trường đủ loại, lựu đạn, ống phóng rocket, mìn, thuốc nổ TNT, thậm chí có những túi bột, những túi zip chứa đầy những viên thuốc đủ màu cũng bay lên rồi tụ lại thành một quả cầu, những người "tàng trữ" những thứ hàng cấm này cũng bị lột khẩu trang, lột mặt nạ, bọn họ muốn đưa tay lên che mặt nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được!
Người mặc giáp lạnh lùng nhìn những tên buôn lậu này, y lại hất hai ngón tay, rất nhiều Camera vẫn đang bật quay chĩa ống kính về phía bọn họ, thu hết toàn bộ gương mặt, nét mặt của mấy tay buôn lậu đến từ các quốc gia Châu Á khác nhau này, lần này về Địa Cầu bọn họ chắc chắn sẽ bị truy nã.
Người mặc giáp ngồi trên yên ngựa nói bằng tiếng Anh: “Nếu các ngươi vẫn tiếp tục lợi dụng việc dịch chuyển để đưa những thứ này vào Việt Nam hay các quốc gia khác, ở bên kia thế giới, đích thân ta sẽ tìm đến và tiêu diệt các ngươi.”
Đoạn, người mặc giáp bay lên, đứng lơ lửng trên trời, chỉ có chiếc áo choàng lớn sau lưng bay phấp hới, y vung cái quyền trượng rực lửa đánh vào “quả cầu” vũ khí và hàng cấm của những tên buôn lậu.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng như có tòa nhà bị người mặc giáp đánh sập, “quả cầu” nổ tung về một hướng, súng ống vỡ tan tành thành mảnh nhỏ, ma túy bị thiêu rụi, mìn, lựu đạn và thuốc nổ nổ tung thành những quả cầu lửa, nhưng giống như bị người mặc giáp khống chế sức nổ, chúng không gây ảnh hưởng đến đường phố và những kiến trúc xung quanh.
Những người xuyên không ngơ ngác nhìn Shaka de Virgo, những gã buôn lậu mặt cắt không còn hột máu, chỉ có những người Nhật Bản mặt đỏ rực, hưng phấn “chiêm ngưỡng” dáng vẻ hết sức oai phong của “thần tượng”.
Kể cả những người bản địa cũng cứng người như gặp ma, bọn họ biết cái áo choàng và con ngựa khổng lồ của người mặc giáp là biểu tượng của con đường nào, người đi trên con đường này đã rất lâu chưa xuất hiện trước công chúng như vậy!
Bọn họ muốn quay chụp lại người này, thế nhưng tất cả các thiết bị quay chụp của họ đã bị người này khống chế.
Shaka de Virgo đáp xuống con ngựa to lớn, y nhìn những người xuyên không, rồi lại quay sang nhìn những người bản địa đang đứng tụ tập rất đông bên đường.
Leonidovich Hopner đã cho phép y xuất hiện, y cũng không có gì phải lo lắng, chuyện gì khó đã có nữ chúa tể lo...
Shaka de Virgo quay lại để nói với những người xuyên không, y nói bằng tiếng Việt, bằng một giọng miền Nam rất trầm ấm và vang, như rót mật vào tai, như sưởi ấm người nghe.
“Muốn đạt được Vinh Quang, hãy đến năm Tòa Tháp ở hướng Tây, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc để nhận sự ban ân từ những người đã đi rất xa trên con đường Vinh Quang.”
“Lối vào các Tòa Tháp ở trên cao, các vị phải đi vào bằng phương tiện bay.”
“Người được nhận ban ân có khả năng tử vong, tùy thuộc vào các con đường, tỉ lệ tử vong sẽ dao động từ 50% đến 99%, nếu như sống sót thì sẽ bước vào con đường của mình.”
“Đi vào Tòa Tháp như thế nào, làm thế nào để nhận được sự ban ân đều phải dựa vào trí tuệ của các vị, tôi tin rằng các vị sẽ làm được.”
Shaka de Virgo lại nói một lần bằng tiếng Anh cho tất cả những người xuyên không nghe, đoạn, y giơ tay quyền trượng rực lửa, nói bằng cổ ngữ Rune: “Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”
Chỉ thấy, những người bản địa ở gần đó nghe vậy cũng liền chắp tay, động tác chắp tay hình tháp chuông, bọn họ nhắm mắt, cúi đầu, cũng lập lại câu nói của Shaka de Virgo.
“Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”
Cuối cùng, Shaka de Virgo thúc ngựa, con ngựa khổng lồ đứng chồm lên, hí dài rồi chạy mất, những người bản địa muốn chạy theo nhưng không thể bắt kịp tốc độ của Tận Thế Hắc Mã.
Đến lúc này, tất cả các thiết bị quay phim, chụp hình, điện thoại mới rơi xuống tay những người xuyên không, những thiết bị tương tự của người bản địa cũng trở về lòng bàn tay của họ..