Chương 2: Dọn nhà
- À con trai
- sao ạ?
- con lên phòng nói chuyện với nó đi
- vâng
nói rồi anh bước lên phòng cô, gõ cửa
- ai thế?
- tôi
- *im lặng*
- này, cô điếc à, mở cửa cho tôi vào
- tôi không rãnh, tôi bận rồi
- bây giờ cô tự mở hay để tôi xông vào? tôi xin hứa tôi mà vào và sẽ cưỡng chế cô ngay đấy -_-
- anh!!!!
- bây giờ có mở không?
- -_- anh muốn gì? - cô mở cửa giương đôi mắt to tròn lên và bắt đầu nhìn
- Ba cô ông ấy bảo tôi lên nói chuyện với cô
- Tôi không có chuyện gì để nói với anh
- Nhưng tôi có - anh tự nhiên tiến thẳng vào phòng cô
- Này.. anh!!!
cô ôm tức nén vào trong ( -_- ) lặng nhìn người kì dị trước mặt mình
Anh nhìn xung quanh, căn phòng thoáng mát với cửa sổ ra ban công, tông màu xanh nhạt, trang trí rất trang nhã nha ~
Chả biết vì điều gì.. không khí trở nên im lặng và không kém phần u ám :v
- tại sao cô không để người khác nhìn thấy gương mặt thật của cô?
-.......
- sao không trả lời?
- xin lỗi, tôi không có phận sự trả lời anh, cảm thấy bức xúc thì ra ngoài mà phát tiết! không tiễn!
- cô..
- Tôi? tôi thế nào? Liên quan gì đến anh? Tôi thế nào có liên quan gì anh sao?
-... Đang định nói gì đó bỗng anh nghẹn lại... đau đớn dần khỏa lấp trong tim... " tại sao em lại không nhớ gì về tôi?
- thế nào? anh ra ngoài đi -_- tôi cần ngon giấc
- Đồ Mèo lười - Anh giọng tinh nghịch rồi chuồn đi
- Anh.... hừ........
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!!!!! cô tức giận hết thật to
tiếng hết thật là kinh thiên động địa nga ~
- OMG ông bố nào đó đang giữ lại ly trà, suýt tí là vỡ mất cái ly quý giá của tôi -_-
Ơi.. con gái tôi.. ngoài cái mặt + thân xác ra nó không có chỗ nào giống con gái hết /- ông đau lòng ~~~
-----------------------------
sáng 8h
- Chú ơi chạy chậm thôi /-
- Đi từ từ thôi chú
- Cháu không muốn đến nơi đó
- Chú.... cô tiểu thư nào đó đang cố cứu vớt cuộc sống đôc thân của minh :v
- Được rồi được rồi, tôi đã chạy chậm lắm rồi
- ahuhu... sao mau tới thế chú?
- 1 tiếng rồi đấy cô.......
- /-......
Cô vật vã kéo vali đến một ngôi biệt thự lớn, nơi CHỒNG cô đang sống -_-
cơ mà nơi này cũng không tệ nha ~ có vườn hoa, thoáng mát nga ~ và có hoa tường vi ~ loài hoa mà cô thích
cô ấn chuông cửa, một bóng dáng của cô hầu gái ra mở cửa....
- Cô tìm ai? Đến đây làm gì
- Hoàng Quốc Khang, đến làm " má " anh ta -_-
Cô ta khinh miệt nhìn cô, dò xét... khuôn mặt xấu xí, da ngâm đen...
- cô đùa... cô là hầu gái mới à?
- Cô...! À.. haha
cô lấy điện thoại ra, gọi cho cái sđt lạ mà bố già ép cô lưu
- ANH RA ĐÂY CHO TÔI!!!!!
- này.. từ từ ai chọc điên em thế?
- Hầu gái yêu quý nhà anh!
- à à anh ra liền :v
----
- em đến rồi à ?
- anh bị mù à -_- đứng trơ trơ thế này còn hỏi
-Thế nào? có cho tôi vào không? hay tôi đi về với cha gì kính yêu của tôi đây
- khoan từ từ vào đi vào đi.. anh làm mặt cún con kéo vali của cô vào nhà
Phía sau... cô hầu gái kia đang dâng lên trong lòng một sự đố kị ch.ết người nhìn theo bóng dáng cô " cô ta là ai mà dám ăn nói như thế với cậu chủ chứ! "
---------------------
- Này! phòng tôi ở đâu?
- Cô ngủ cùng tôi! cô bỗng sửng sốt... anh..anh ta đang định có âm mưu làm gì mình -_- trong đầu bay qua bay lại dòng chữ ~ " anh ta vừa nói gì thế? anh ta vừa nói gì thế? aaa---------- anh ta vừa nói gì thế? "
- Đéo nhé!!!!!
- Này cô là vợ tôi mà!
- chưa chính thức thì đừng hòng động vào tôi -_-
- được rồi! tầng 2 phòng bên phải " đó là phòng lúc còn bên tôi em từng sống... xem em còn dám quên không "
cô mang đồ đạc lên phòng, nhìn xung quanh cô cảm giác có gì đó quen thuộc hiện hữu trong căn phòng này
Bỗng dưng cô đau đầu... rất đau.... đau nhói như muốn nổ tung... hàng loạt kí ức về một ngọn đồi, hai đứa trẻ... còn có cả máy bay giấy... từ lúc cô đến anh đều nhìn cô rất kĩ kể cả khi cô đã lên phòng anh vẫn luôn nhìn theo bòng lưng cô
nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ... anh giật mình chạy lên phòng thì thấy cô ôm đầu hoảng loạn đến cực điểm.. anh giật mình ôm cô vào lòng
- em sao thế?
- Ư...đau.... ngọn đồi... máy bay... hai đứa trẻ.... chiếc xe to lớn... máu máu... aaaa..... tiếng nhỏ đần.... cô đã lâm vào hôn mê
anh nhanh chóng mang cô lên giường và gọi bác sĩ
- não cô ấy đột nhiên bị chấn động, kí ức ùa về một lúc không chấp nhận được, không khống chế mà ngất đi khi thuốc hết tác dụng cô ấy sẽ tỉnh
-cám ơn bác sĩ ]
anh như thỡ phào nhẹ nhõm " cô ấy không sao " một ánh mắt âm trầm nhưng đau xót nhìn cô
- Xuân Ngân, cô chăm sóc cho cô ấy kĩ cho tôi
Anh nhìn sang cô hầu gái bảo
- Vâng - cô ta cúi đầu chấp nhận
Ngay lúc anh bước ra ngoài, anh mắt cô ta trở nên tàn độc nhìn cô, một tia ghen ghét nào đó...Cô ta đến gần cô trong tay là cái dao gọt trái cây bén nhọn...hướng tim cô đâm
" chỉ vì cô mà cậu chủ ngó lơ tôi... "
*keng* cô ta ôm tay bị đánh đau
- cô muốn làm gì? - anh gằn giọng
- Em... Em.. giết cô ta
- Ai cho phép cô đụng vào cô ấy
- Tại sao anh lại quý cô ta như vậy cô đáng gì chứ chẳng bằng một con hầu nữa!!!! Anh vì còn nhỏ xấu xí này mà đánh em sao?
- haha..... Đối với tôi cô chỉ là TRÒ CHƠI
nhưng còn cô ấy... đối với tôi cô ấy là TẤT CẢ
CÚT NGAY!!!
- anh.... cô ta run sợ đi ra ngoài nhưng.. anh tha cho cô ta sao? cô ta vừa ra ngoài đã bị đám đàn em của anh đánh đến ngất đi mà vứt một nơi nào đó
---------------------
ánh mắt âm trầm ngồi bên cạnh cô
- Suýt nữa thì... anh xin lỗi..!
Đầu đau đớn như có tảng đá đè lên nặng trịch, cô hé mắt nhìn trần nhà, cô định ngồi đậy bước xuống nhưng không đủ sức
-Nằm yên đó đi
- Sao đầu tôi đau quá....
- Không sao, ăn cháo đi, há miệng ra
- tôi tự ăn
- Bưng còn không nổi, còn sức tự ăn?
- anh!
- há ra Aaaaaa....
- aaa.... cô ngoan ngoãn há miệng để anh đút
- rồi...ngủ đi
- tôi muốn điện thoại
- Làm gì?
- Kệ tôi
- Không nói không đưa
- Anh! xâm phạm quyền riệng tư >.