Chương 3: Sống chung
- Em ổn chưa mà đòi đi học đấy
- Ổn mà, ở nhà chán lắm
- chắc không?
- Chắc mà! khỏe như trâu luôn nga~
- Nhớ đấy, cô mà ốm tiếp là tôi không thèm chăm đâu nhé
- Hơ.. ai cần anh chăm
-.........Ờm
- Cơ mà sao anh lo lắng cho tôi thế " "? - cô tròn mắt nhìn
- Tôi....
-... *nhìn nhìn*
- Vì ba cô bảo tôi chăm cô ( cái này gọi là dối lòng nè ~) - anh quẩn bách trả lời
- À... vì trách nhiệm - giọng mang theo một chút thất vọng
-..... anh im lặng
- Tôi đi đây
- Khoan... cô đi chung xe với tôi
- Tôi không muốn phiền phức
- ừm... thế tôi đi trước - anh bước sang ghé vào tai cô " tôi chăm cô vì cô là vợ tôi " sau đó mỉm cười mà lên xe
để lại con mèo ngốc phía sau...
- nga~
sau đó cô cũng nhanh chóng đến lớp nhưng không ngờ một bóng người nào đó cũng rời đi với nụ cười ma mãnh
--------------
ở lớp một khung cảnh hỗn loạn như mọi ngày.. nhưng hôm nay có thêm...
- Mày vào rồi đấy à? - Minh Quyên người được xem là hotgirl của trường lên tiếng
-.........
- mày đang cố cưa cẩm anh Khang đúng không?
-.......
Nhỏ lại gần tát mạnh vào mặt cô, giọng vô sỉ nói:
- Mày không xứng với anh ấy đâu, tránh xa anh ấy ra, anh ấy là vị hôn phu của tao đó, không hồn thì rút lui đi, haha ( ATSM v~)
- " hôn phu sao? " cô chưa hoàn hồn thì cô ta đã kêu người đánh cô liên tiếp
May thay lúc đó thầy giám thị đi ngang
- Này các em làm gì thế?
cả đám nhanh chóng giải tán, thầy mang cô đi bệnh viện
5 tiếng sau
- em tỉnh rồi à?
- vâng
- em có sao không?
- em không sao, cám ơn thầy
- như thế này mà kêu không sao? tôi vừa chăm cô xong, hôm này làm gì mà lại thành ra thế này? - anh gọng lạnh băng bước vào
- à hai em nói chuyện đi, thầy ra ngoài
- chả phải do vị hôn thê của anh ban cho sao?
- hơ... vị hôn thê của anh là em mà
- cô ta bảo thế thì tôi nghe thế
- Em ghen đấy à
- ANH ĐIÊN À?
- được rồi được rồi, em nghỉ đi, tôi đi mua thức ăn
- không tiễn
anh vừa bước ra ngoài vô tình đã bỏ lỡ khuôn mặt đỏ lựng lên của cô.. " mình làm sao thế này "
-----------------
Đợi lâu không thấy anh vào, cô lê lết ra ngoài tìm cái gì đó lót bụng thì hấy cảnh tượng.... " anh ta hôn nhỏ đó ư...? " " anh ta dám sau lưng mình ngoại tình hừ " -_-
cô tức giận bỏ vào phòng kêu xe về nhà
Cùng lúc đó
- Cô làm gì thế?
- hôn anh - cô ta cười một nụ cười mãn nguyện, cô ta đã cho cô thấy được thứ mà cô ta muốn
- Biến đi!!!
- Anh là của tôi! của Minh Quyên này
- anh chỉ cười nhạt
- Tôi là của ai không liên quan đến cô, cô nên biến trước khi tôi nổi điên. Cô không biết bản thân cô đã đụng vào ai đâu. Sau này người đó truy cưu thì cả nhà cô sẽ ra đường mà sống! nhớ rõ đấy Phạm Minh Quyên
- Anh... Anh không dọa được tôi đâu!!!!
nói rồi anh mang thức ăn vào phòng nhưng... căn phòng trống rỗng
- chẵng lẽ... ch.ết rồi
anh lái xe chạy nhanh về nhà vừa về đến nhà không thấy cô đâu, anh chạy lanh quanh luống cuống tìm cô, trong lòng lo lắng " con ngốc này thương tích thế này còn đi đâu nữa! "
cùng lúc này
- chú ơi! chạy vào siêu thị giúp con với! chú chờ một lát con ra ngay
cô vào mua vài thứ rồi lên xe về biệt thự " không nể ba tôi không cho tôi bỏ anh mà về tôi cũng không về đâu =.= "
cô vừa về nhà thì anh cũng vừa bất lực má lái xe về
thấy bóng dáng cô anh như nhặt được vàng mà chạy lại ôm chặt cô
- Em đi đâu thế hả? làm tôi tìm khắp nơi
- tôi đói đi tìm thức ăn =.= anh bỏ đói tôi tôi mách ba tôi =.=
cô vào nhà ăn xong no bụng thì cơn tức lại ùa lên tức tốc chạy ngay lên phòng dọn đồ xách vali xuống định đi thì...
- em đi đâu?
- tôi về nhà tôi =.=
- đây là nhà em!
- nhưng tôi không muốn ở đây!
- nhưng tôi cứ bắt em lại!
- kệ anh! tránh ra >
cô giãy giụa mạnh mẽ nhưng tiếc... anh đưa tay ra sau gáy chế trụ không cho cô giãy giụa hay lùi ra sau mặc cho anh hôn, đùa giỡn đến khi cô suýt nghẹt thở mới chịu buông ra.. nhanh chóng tận dụng lúc cô đang còn bị đơ mà mang cô lên phòng.. rồi.. rồi............ ( :D ) ( đừng suy nghĩ linh tinh nà : ) anh đem cô vào phòng nhốt cô ở trong
- Ủa.. ( tỉnh rồi à._.) thả tôi ra!!! >
- em im lặng đi =.=, tôi không cho em đi khỏi tôi đâu!!! vali của em để tôi giữ giùm cho nha ~
hơ.. ơ...ơi... thả tôi raaaaaaaaaaaaaaaaaa!!
- ồn quá ==" - anh lắc đầu uống phòng khách
- /- dờ mờ đối xữ với bị thương như thế này à /- ahuhu ba ơi ba đem con cho ác rồi /- ahuhu
sáng hôm sau
- Này em đi học không?
- không >