Chương 13
“Xem ra lần trước đã để lại ấn tượng không tốt lắm cho ngươi a.” Trúc Dạ Thanh rốt cuộc cười đủ, nhẹ nhàng hỏi Ninh Băng, ngữ khí đã có điểm ôn nhu.
“A.” Ninh Băng chỉ có thể “a” lên một tiếng, không biết nên làm gì, về phần cái người kia cười thành như vậy, nếu như người bị áp là hắn thử xem hắn còn cười nổi hay chăng, Ninh Băng vẫn còn đang phẫn hận vì ngỡ như Trúc Dạ Thanh cười to để chế giễu mình, một chút cũng không phát hiện người kia ngữ khí có chuyển biến.
Trúc Dạ Thanh cũng không nói nữa, chờ người trước mắt này tự động có phản ứng.
Ninh Băng rốt cuộc không phẫn hận nữa, mới phát hiện người nọ không thanh âm, có chút buồn bực, kia hiện tại nên làm gì? Hắn đang chờ ta chủ động a, ta cũng sẽ không.
“Cái kia, vương thượng, hiện tại chúng ta làm gì?” Ninh Băng thật sự không muốn cứ lặng im như vậy, cũng không biết cắt hình kia có tâm tư gì, thân đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao, hắn đơn giản ngẩng đầu hỏi một chút.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa nhìn cái người kia lúc này đang ngây ngốc nhìn nhìn mình.
“Ngài là muốn ta hầu hạ ngài? Trước tiên là nói về kỹ thuật, ta không kinh nghiệm a, ta cũng sẽ không…” Ninh Băng bất cứ giá nào cũng phải thoái thác.
“Thế trẫm hầu hạ ngươi thế nào?” Thanh âm mềm nhẹ, nhưng vẫn bị người kia đang đắm chìm trong suy nghĩ chính mình xem nhẹ.
“Này, ta, ai nha, tùy ngài muốn như thế nào, dù sao ta cũng không có quyền phản đối.” Ninh Băng bỗng nhiên trở nên gan dạ đến kỳ lạ, dù sao cùng lắm thì lại giống như lần trước thôi.
“Nói như vậy nếu ngươi có quyền phản đối, ngươi nhất định lựa chọn phản đối sao?” Trúc Dạ Thanh cũng bắt đầu muốn đùa với hắn một chút.
“Việc này có thể nào xảy ra, ngài sẽ nghe theo ta sao?” Ninh Băng buồn bực nói.
“Tối nay, chợt nghe ngươi một hồi.” Trúc Dạ Thanh nói rất khinh xảo, chờ đợi Ninh Băng phản ứng.
“Nga, a? Nghe ta? Thật sự?” Hai mắt Ninh Băng sáng rực lên.
“Quân vô hí ngôn (
vua không nói đùa
).” Trúc Dạ Thanh điềm đạm nói.
“Kia, kia, vậy thì chúng ta chỉ ngủ thôi, cái gì khác cũng không làm, được không?” Ninh Băng nghẹn hơn nửa ngày mới nói ra những lời này. Kỳ thật hắn muốn nói là Trúc Dạ Thanh ngươi hãy mau cút đi, đừng đến nơi này của ta nữa, lão đại đến một lần, là làm cho ta hồi hộp muốn ch.ết luôn. Đáng tiếc hắn không dám.
“Vậy ngươi còn không nhanh tắt đèn đi, trẫm cũng mệt mỏi rồi, sáng quá ta ngủ không được.” Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa nằm xuống.
Ninh Băng trợn tròn mắt một chút, không thể tin được Trúc Dạ Thanh lại nghe theo chủ ý của hắn, sau một lúc mới có phản ứng, bước xuống giường thổi đèn, cuối cùng vẫn là có chút bất đắc dĩ leo lên giường, cùng người khác ngủ chung vẫn không thói quen, bất quá cái này so với cái kia còn tốt hơn rất nhiều.
Ninh Băng vừa lên giường, đã bị Trúc Dạ Thanh ôm gọn vào trong lòng, Ninh Băng không dám động, chậm rãi thích ứng tư thế này, lúc này hắn mới chú ý tới trên người Trúc Dạ Thanh tràn ngập hơi thở nam tính toả ra, không giống với chính mình, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn.
“Băng nhi, ngươi thật sự không nhớ rõ những chuyện trước đây?” Trúc Dạ Thanh thấp giọng hỏi người trong lòng.
“Cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả tên cũng là do Linh Lung nói cho ta biết.” Băng nhi? Nghe có điểm quái, nhưng thôi quên đi, hắn thích kêu như thế nào thì cứ để hắn kêu như thế ấy đi, hắn là lão đại mà.
“Ngủ đi.” Trúc Dạ Thanh chỉ nói ngắn gọn hai chữ liền im lặng không có thanh âm.
Ninh Băng trải qua một ngày thế này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say, thật sự là một người vô tâm a, vừa mới nãy còn cảm thấy có người ngủ bên cạnh không được tự nhiên nữa đấy.
Người trong lòng không ngừng cọ cọ thân, giống một chú chó nhỏ đang tìm nơi ấm áp để rút vào, Trúc Dạ Thanh trong bóng đêm mỉm cười, ôm sát cái vật nhỏ đang nhích tới nhích lui.
“Băng nhi, ngươi tốt nhất là nên quên hết đi, có như vậy, chúng ta về sau mới không bất đồng, bằng không, cho dù ta có tâm, sợ cũng khó bảo vệ ngươi chu toàn.” Trong bóng đêm, Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa vuốt ve tóc của người trong lòng.
Mà cái người kia thì đang vù vù ngủ nên cái gì cũng không biết, chỉ lo ngao du trong mộng đẹp.
***************
Hôm nay Ninh Băng phá lệ vừa sáng sớm đã tỉnh giấc, mở mắt ra, lập tức thấy một khuôn mặt khác đang đối diện với mình, hoảng sợ, sau phút bình tâm trấn tĩnh lại, mới nhớ tới tối hôm qua Trúc Dạ Thanh đã tới đây ngủ chung với hắn.
Đây là một Trúc Dạ Thanh đang ngủ, Ninh Băng nhân dịp này mới có cơ hội hảo hảo quan sát hắn một chút, thật đúng là tuấn mỹ a, đẹp hơn mình rất nhiều, mình có khuôn mặt rất bình thường.
Người này lúc ngủ say cũng không có vẻ mặt uy nghiêm, làm cho người ta cảm thấy gần gũi. Ninh Băng nhìn nhìn, tay không tự giác đụng chạm vào lông mi người này, rồi tới cái mũi, miệng, sau đó chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà một đường sờ soạng xuống phía dưới, ôi chao, người này làn da thật mát, thật mịn màng a, làm cho người ta hâm mộ.
Đột nhiên đụng chạm đến một trận lửa nóng làm cho Ninh Băng hoảng hồn giật nhanh tay về, má ơi, người này, thì ra là có thói quen khoả thân khi ngủ a.
Không dám sờ soạng nữa, chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, nếu lúc tỉnh lại cũng có cảm giác như vậy thật tốt, người này cao cao tại thượng, luôn làm cho hắn có điểm sợ hãi.
Đột nhiên người nọ mở mắt dọa Ninh Băng quát to một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống giường, một bộ ngốc tướng nhìn Trúc Dạ Thanh.
“Thế nào, đối với thân thể của trẫm có vừa lòng không?” Trúc Dạ Thanh ngồi dậy, lại thành công làm cho Ninh Băng há hốc mồm.
“Hoàn hảo lắm đúng không? Có muốn nhìn xem phía dưới một chút hay không?” Trúc Dạ Thanh buồn cười nhìn Ninh Băng.
“A, không, không cần, ha ha ha ha.” Gì chứ hắn là loả thân ngủ đấy a, bất quá thật sự mà nói làn da người này thật tốt sờ lắm.
“Ngươi nếu còn hướng trẫm cười như vậy, trẫm có thể lấy ngươi làm bữa sáng a.” Trúc Dạ Thanh cảm thấy sáng sớm trêu cợt tiểu tử này rất thú vị.
“A, không nhìn, không nhìn, a, không cười, không cười.” Trúc Dạ Thanh nói rất nghiêm túc, làm cho Ninh Băng lập tức thanh tỉnh, nhắm tịt mắt quay sang hướng khác.
“Lấy y phục đến, thay cho trẫm.”
“Nga.” Ninh Băng vẫn là lần đầu mặc quần áo cho người khác, lại là cho một nam nhân đang trần trụi thế kia, cẩn thận để chính mình không đụng tới cái gì đó, ánh mắt hắn lại vụng trộm mở to, má ơi, cái kia của tên này thật vĩ đại, trách không được lần trước làm cho hắn chỉ còn nửa cái mạng.
Ninh Băng vẫn thật buồn bực, chính mình cũng có hiểu biết một chút chuyện nam nhân cùng nam nhân làm cái gì trong lúc đó, nhưng mà tại sao hắn lại bị hành cho thê thảm đến như vậy? Chẳng lẽ thân thể của chủ nhân này trước kia trêu chọc Trúc Dạ Thanh? Mới làm cho lão đại này không chút lưu tình làm càn đến thế?
“Lại xem choáng váng? Cũng là ngươi có ý tưởng khác, ân?” Trúc Dạ Thanh hảo tâm nhắc nhở cái người đang ngây ngốc đứng nhìn, lại thành công thanh tỉnh người này, động tác nhanh nhẹn mặc y phục cho hắn.
Tiểu tử này chính là ma nhân tinh, chính mình ôm hắn ngủ một đêm, lại luôn luôn trong lòng ngực ta cọ tới cọ lui, vài lần đều làm cho ta thiếu chút nữa nhịn không được đè hắn ra mà thân, sáng sớm hắn lại vừa sờ vừa xem, thật sự là khiêu khích ta đến cực hạn.
Trúc Dạ Thanh vẫy vẫy đầu, nếu muốn hắn cũng có thể dùng vũ lực mà cường bạo Ninh Băng, nhưng hắn lại không muốn bắt buộc người này, mất trí nhớ ư, thật tốt, khoé miệng lại hiện lên nụ cười.
“Lí Đại Quý, chúng ta đi.” Trúc Dạ Thanh gọi lão nô tùy thân của hắn.
“Băng nhi, chính mình ngoạn đi, trẫm còn có việc quan trọng cần xử lý, buổi chiều lại đến nhìn ngươi.” Mỉm cười nói xong, còn sờ sờ hai má Ninh Băng.
Ninh Băng quên đáp lời khi khuôn mặt tươi cười xán lạn của Trúc Dạ Thanh kê sát một bên.
Lí Đại Quý nhìn chủ tử nhà mình sáng sớm vui tươi hớn hở, thật sự rất ngạc nhiên. Suốt buổi sáng, từ lúc đi ra từ phòng của Ninh Băng công tử, trên mặt chủ tử ý cười không lúc nào ngừng.
Các cung nữ, bọn thái giám khác đều hướng hắn hỏi thăm có chuyện tốt gì mà làm cho vương thượng của chúng ta cao hứng như vậy.
Cũng không thể trách mọi người kỳ quái, vương thượng bình thường cơ bản đều là lạnh nhạt kiệm lời, hơn nữa lúc xử lý triều chính lại càng nghiêm túc, nhưng mà ngày hôm nay, nụ cười trên môi cứ luôn hiển hiện.
Xem ra Ninh Băng công tử này hầu hạ tốt lắm, Lí Đại Quý trong lòng thầm đoán.
Từ lúc Trúc Dạ Thanh đi rồi, sau đó Ninh Băng cũng bắt đầu ngẩn người, nhớ lại lúc sáng khi tên kia đến gần mỉm cười, hảo bình dị gần gũi a, người này quả nhiên vẫn là cười rộ lên mới dễ nhìn một chút.
Nhưng mà vì sao tên kia lại tươi cười với hắn, còn nói tối nay sẽ đến nhìn hắn, ngữ khí thập phần ôn nhu, ai, hắn lại phiền muộn.
Tuy rằng không chán ghét Trúc Dạ Thanh, nhưng cũng không ngóng trông hắn đến, ai biết ngày nào đó sẽ bị hắn gia hình, vô số lần thở dài chính mình đáng thương.
“Công tử, ngài đang nghĩ cái gì vậy, cả ngày nay đều không yên lòng.” Linh Lung buồn bực, công tử nhà mình chẳng biết làm sao, cứ ngẩn người thở dài mãi.
“Linh Lung, vương thượng trước khi đi còn nói sẽ đến xem ta.” Ninh Băng hữu khí vô lực.
“Đó là chuyện tốt a, chúc mừng công tử, nếu vương thượng sủng ái ngươi, vậy thì ngươi có thể đổi đời rồi, tại sao ngài còn sầu mi khổ kiểm a?” Linh Lung nghe thấy tin tức này thật cao hứng, nhưng nàng lại cảm thấy dường như công tử đang rất ủy khuất.
“Ta không nghĩ vậy đâu, gần vua như gần cọp, hắn là vương, cũng không giống với Vương gia Trúc Dạ Tuần kia, hắn một câu có thể làm người ta phú quý, một câu cũng có thể làm cho người ta thành địa hạ vong hồn.” Ninh Băng cũng không muốn về sau cứ phải co ro khúm núm lấy lòng Trúc Dạ Thanh.
“Nhưng mà, các phi tử khác đều ước gì được hầu hạ Hoàng Thượng a, chỉ cần Hoàng Thượng sủng ái ngươi, thì ngươi chỉ biết phú quý, đừng dọa chính mình.” Linh Lung an ủi Ninh Băng.
Ninh Băng không để ý tới Linh Lung, tiếp tục ngồi ở trong viện than vắn thở dài.
“Ninh Băng, Ninh Băng, Ninh…… Băng……” Trúc Dạ Tuần lớn giọng chạy tới bên cạnh Ninh Băng.
“Ai nha, ngươi muốn ch.ết a, sao kêu lớn tiếng như vậy.” Ninh Băng chán nản, cái tên ngu ngốc này, cứ hù dọa hắn.
“Ta gọi ngươi, tại ngươi không để ý tới ta thôi, ta còn muốn hỏi ngươi, ngồi đây để làm chi a, sao mặt cứ như đưa đám vậy?” Trúc Dạ Tuần cũng không gì tức giận.
“Liên quan gì đến ngươi. Huynh đệ hai người các ngươi tại sao luôn nhàn nhã như vậy, không có việc gì đều chạy tới chỗ ta thế?” Ninh Băng chỉ biết khi dễ đệ đệ, còn ca ca có cho vàng hắn cũng không dám.
“Ta hôm nay nhín chút thời gian đến chính là muốn hỏi một chút, tối hôm qua sau khi ta đi về, vương huynh không đem ngươi thế nào đó chứ?” Trúc Dạ Tuần biết trước kia Ninh Băng tình huống bi thảm, do nghe từ miệng Linh Lung kể.
“Có thể thế nào, chính là thế ấy, ngươi có thể thế nào, ta có năng lực thế ấy.” Ninh Băng trả lời ba phải.
“Thôi, hảo hảo nói đi mà.” Trúc Dạ Tuần vỗ một cái lên đầu Ninh Băng.
“Sao lại đánh ta, đầu của ta đã đủ đau, còn đánh ta, các ngươi, các ngươi đều khi dễ ta.” Ninh Băng đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất.
“Ai ai ai, đây là làm sao vậy, ngươi không phải muốn khóc đó chứ?” Trúc Dạ Tuần có điểm hoảng hốt.
Nói chưa dứt lời, Ninh Băng thật đúng là đại khỏa đại khỏa nước mắt rơi xuống như châu sa.
“Ngươi thật đúng là khóc a, đại nam nhân khóc cái gì?” Trúc Dạ Tuần luống cuống tay chân, không biết đây là tình huống gì.
Linh Lung lúc này bối rối không kém, thấy công tử khóc, cũng hoảng hốt.
Nhưng mà hai người này cứ xoay quanh khuyên bảo thế nào cũng không làm cho người kia ngừng rơi nước mắt, còn khóc lợi hại hơn.
Ninh Băng cũng không biết là làm sao nữa, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, hắn cùng mẹ cuộc sống đang hảo tốt, chẳng biết thế nào lại đi vào thế giới xa lạ này, hắn đã muốn tận lực thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất, hắn hảo tưởng niệm cuộc sống trước kia a……