- Chương 1: Trở thành tiểu thiếp
- Chương 2: Vào ở Tây viện
- Chương 3: Khuôn mặt
- Chương 4: Đói bụng rồi
- Chương 5: Thiếu niên và lão nhân
- Chương 6: Biết chữ
- Chương 7: Luyện công
- Chương 8: Nhược nhi
- Chương 9: Ở chung
- Chương 10: Lời hứa của Nhược nhi
- Chương 11: Bị bắt
- Chương 12: Gặp lại Ngũ công tử
- Chương 13: Ngũ công tử khen thưởng
- Chương 14: Khuôn mặt cải thiện
- Chương 15: Phó thác của Phù lão
- Chương 16: Cất nhà trên núi
- Chương 17: Ứng đối nguy cơ
- Chương 18: Đánh bạo thỉnh cầu
- Chương 19: Ở cùng Nhược nhi
- Chương 20: Tuyết Xu
- Chương 21: Lấy lòng người!
- Chương 22: Sau khi được tặng
- Chương 23: Phiền toái tới rồi
- Chương 24: Tôn Nhạc ứng đối
- Chương 25: Ngũ công tử có lời mời
- Chương 26: Vấn đề nan giải
- Chương 27: Biện pháp
- Chương 28: Chiêu thứ hai của Thất cơ
- Chương 29: Chiêu thứ ba!
- Chương 30: Hồi báo
- Chương 31: Rất xấu cho nên rất thông minh
- Chương 32: Kiếm ăn
- Chương 33: Bẫy thú
- Chương 34: Được phép có tên họ rồi!
- Chương 35: Bất đồng rồi
- Chương 36: Thư phòng
- Chương 37: Khách của Ngũ công tử
- Chương 38: Phát biểu
- Chương 39: Chợ
- Chương 40: Cảm giác hạnh phúc
- Chương 41: Biến hóa
- Chương 42: Ứng đối tại thư phòng
- Chương 43: Thập Cửu cơ
- Chương 44: Yêu cầu của Thập Cửu cơ
- Chương 45: Uy hiếp
- Chương 46: Phải đi xa nhà
- Chương 47: Hội nghị năm nước
- Chương 48: Nguyên nhân gây xấu xí
- Chương 49: Tranh giành vị trí thừa kế Cơ thị
- Chương 50: Chú ý
- Chương 51: Thẳng tiến Hàm Đan
- Chương 52: Thành Hàm Đan
- Chương 53: Triệu vương hậu
- Chương 54: Triệu vương hậu hành động
- Chương 55: Thị tỳ
- Chương 56: Vào Triệu vương cung
- Chương 57: Gặp lại Triệu vương hậu
- Chương 58: Kinh sợ
- Chương 59: Quyết định
- Chương 60: Cô gái gặp trên đường Hàm Đan
- Chương 61: Quen biết
- Chương 62: Lễ vật của Đại vương tử
- Chương 63: Mộc công đề nghị
- Chương 64: Đại vương tử cho mời
- Chương 65: Phủ Từ phu nhân
- Chương 66: Khách quý đầy đình
- Chương 67: Làm khó dễ
- Chương 68: Căm phẫn
- Chương 69: Hoa thơm cỏ lạ vây quanh
- Chương 70: Vấn đề
- Chương 71: Rời khỏi bàn tiệc
- Chương 72: Gặp lại
- Chương 73: Nguyên do
- Chương 74: Nhân tình
- Chương 75: Mỹ nam như rượu ngon
- Chương 76: Ngũ công tử nổi giận
- Chương 77: Hồ Lạc Nhạn
- Chương 78: Nửa ngày rãnh rỗi
- Chương 79: Ngũ Hành diễn sinh luận
- Chương 80: Cơ tộc hội họp
- Chương 81: Mỹ nam Doanh Thập Tam
- Chương 82: Triệu vương Hậu chú ý
- Chương 83: Ngũ công tử nổi danh thiên hạ
- Chương 84: Thiên hạ du hiệp Nghĩa Giải
- Chương 85: Ai nha nha, mỹ nhân nặng tình làm sao cự tuyệt?
- Chương 86: Hồ Minh Nguyệt cùng đài Chư Tử
- Chương 87: Gió nổi lên
- Chương 88: “Tôn Nhạc là cơ thiếp của ta”
- Chương 89: Chọc giận công chúa
- Chương 90: Rèn luyện
- Chương 91: Cơ Ngũ công tử tại đại hội năm nước
- Chương 92: Trong phú quý có nguy cơ
- Chương 93: Vấn đề
- Chương 94: Tính toán không bỏ sót
- Chương 95: Tôn Nhạc và Cơ Ngũ
- Chương 96: Vương hầu lấy lòng
- Chương 97: Thành vì Tôn Nhạc, bại cũng vì Tôn Nhạc
- Chương 98: Ly biệt
- Chương 99: Tôn Nhạc mười lăm tuổi
- Chương 100: Ngũ công tử cầu hôn
Truyện Vô Diệm Xinh Đẹp là một truyện khá hấp dẫn và thú vị của tác giả Lâm Gia Thành, đây là truyện lấy bối cảnh xuyên qua tuy không còn gì lạ lẫm những vẫn đầy sức thu hút thông qua ngòi bút của tác giả. Nàng xuyên qua đến một quốc gia giống như thời xuân thu chiến quốc cổ đại, trở nên tầm thường xấu xí!
Nàng bình tĩnh, kiên cường, ẩn nhẫn, nhưng có lẽ những điều đó cũng không đủ để khiến hắn ngoái lại nhìn nàng, nhưng mà, nếu như nàng có tài trí thần bí thì sao? Hơn nữa thân xác nàng ở nơi này một lần lại thêm một lần thoát thai hoán cốt, từng bước từng bước trở nên xinh đẹp? Truyện xuyên không của nàng bắt đầu thực sự đầy bất ngờ và những điều lạ lẫm.
Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng.Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ.Tấm ván gỗ đang dao động rất kịch liệt. Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố xuyên vào.
Mình đang ở đâu đây? Nàng thầm nghĩ, chậm rãi vươn tay về hướng lỗ nhỏ kia. Tay nàng vừa mới duỗi ra liền giật nảy mình. Đây không phải tay nàng! Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng!Ý nghĩ này vừa vọt lên đầu Tôn Nhạc, nàng dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xoay người ngồi dậy đưa hai tay xoa hai má, tiện đà liếc mắt nhìn khắp thân thể.
Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định là mình đang nằm mơ!Tuy rằng đã nhắm mắt, tấm ván gỗ vẫn lắc lư như cũ. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn “Két két”,nàng biết mình đang bị chở đi với một tốc độ không nhanh không chậm.Giấc mộng này kỳ lạ quá, đến tiếng động cũng chân thật đến vậy!
Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng!Đầu nàng ong ong. Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra: chẳng lẽ mình xuyên không rồi? Đọc truyện để theo dõi những điều thú vị hơn sẽ diễn ra nhé!!!