Chương 53: Triệu vương hậu
Phủ đệ Triệu vương hậu an bài ọi người Cơ phủ, ở phố xá sầm uất trung tâm thành Hàm Đan , hơn nữa phủ đệ thật lớn, kiến tạo có chút tinh xảo hoa lệ. Tại thời điểm sứ giả năm nước tề tụ, thành Hàm Đan một phòng cũng khó tìm, đám người Cơ phủ được mở mày mở mặt rồi.
Mà chỗ ở của Ngũ công tử cũng đặc biệt bất đồng, Triệu vương hậu cố ý chỉ định sân cho hắn. Sân kia mặc dù không có to như chính viện, lại cực kỳ tinh xảo tú nhã, chỗ xử lý bên trong đình đài lầu các có thể thấy hao tốn một chút tâm tư, cằm A Phúc lại càng hướng lên trời.
Phòng Tôn Nhạc, là nằm ở chỗ sương phòng thứ ba đếm ngược lại, có điểm xa.
Nàng vừa về tới gian phòng của mình, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to. Sương phòng là bố cục năm gian nhà giữa, nhà bên, phòng ngủ, nhà kề cùng phòng tắm, không có phòng bếp. Tôn Nhạc bởi vì thân phận thấp kém, cho nên cũng không có thị nữ hầu hạ.
Tôn Nhạc đi một vòng quanh sân, sau khi múc một chút nước giếng tắm giặt sạch sẽ, ăn một chút đồ ăn đưa lên, liền đánh Thái Cực quyền.
Trên đường mấy tháng này, nàng không có hảo hảo luyện tập Thái Cực quyền, thật đúng là cảm thấy bối rốitrong lòng.
Lúc Tôn Nhạc luyện tập Thái Cực quyền, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo nhạc từng trận vang lên.
Nàng vừa luyện chưa tới một canh giờ, A Phúc đi tới ngoài cửa phòng kêu lên: “Tôn Nhạc.”
“Vâng.”
“Tối hôm nay Triệu vương hậu mở tiệc đón gió tẩy trần (bày biện thết đãi người từ xa đến)cho chúng ta, ngươi nhanh chóng đến.”
“Vâng.”
Tôn Nhạc vội vàng tắm sạch thay áo tang mới bước nhanh đi vào ngoài sương phòng của Ngũ công tử
Khi nàng đi vào một thị đồng đang đứng ở cửa, hắn liếc nhìn Tôn Nhạc nói : “Ngươi là Tôn Nhạc phải không? Ngũ công tử nhà ngươi bảo ngươi tiến đến Thu Vân các ở chủ viện, yến hội cử hành ở đó.”
Tôn Nhạc tạ ơn xoay người đi đến sương phòng chính.
Tôn Nhạc vốn nghĩ đến Triệu vương hậu thiết yến thế nào cũng sẽ ở trong cung Triệu vương bằng không cũng sẽ có địa phương khác thật không ngờ ở trong phủ này.
Lúc này nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác: xem ra Tề quốc Cơ phủ địa vị vẫn còn quá thấp cho nên Triệu vương hậu ban thưởng yến cũng chỉ có thể im ắng như vậy gần như là lén lút cử hành a.
Trong chủ viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc rộn rã mùi rượu cùng mùi thịt xa xa nhẹ nhàng truyền lại đây. Đoạn đường này Tôn Nhạc cũng không có thật sự ăn qua một bữa cơm ngon lập tức nuốt vài ngụm nước miếng, bụng cũng ục ục kêu lên.
Nàng tiến chủ viện, liền nhìn thấy Thu Vân các. Thu Vân các là một lầu gỗ nhỏ cao hai tầng, kiến trúc thập phần tinh mỹ, nó ở trên một mặt hồ rất lớn, bốn phía đều có cầu đá tương liên.
Lúc này trong Thu Vân các bóng người dày đặc, tiếng cười không ngừng, Tôn Nhạc cước bộ nhanh hơn đi lên cầu đá.
Ngoàii Thu Vân các, năm sáu chục kiếm khách toàn thân khôi giáp, thắt lưng đeo trường kiếm canh giữ ở bốn cửa ra vào. Những người này thân hình cao lớn uy vũ, trên người có một cổ sát khí hung hãn mà người Cơ phủ không có, hiển nhiên đúng là Triệu vương hậu mang đến.
Những người này nhìn thấy Tôn Nhạc đến gần, đồng loạt đem kiếm rút ra, trong tiếng “Loong coong ——” kim thiết vang lên chỉnh tề, một vệ sĩ tiến lên, lớn tiếng quát: “Ngươi là người phương nào?”
Tôn Nhạc vẫn chưa trả lời, một nam hầu đứng ở một bên lập tức cung kính nói: “Nàng là một cái thị tỳ bên người Ngũ công tử phủ ta.”
Thanh kiếm vệ sĩ kia thu hồi, lui về phía sau, “Vào đi.”
“Vâng.”
Tôn Nhạc đáp nhẹ một tiếng, nàng cúi đầu lướt qua đám vệ sĩ, đi đến trong Thu Vân các.
Tôn Nhạc vừa đi, vừa thầm suy nghĩ: bất quá chỉ là một yến hội bình thường mà thôi, tại sao phòng thủ nghiêm cẩn như vậy? Chẳng lẽ có người ám sát Triệu vương hậu sao?
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu bởi vì nàng hiểu rõ rồi, thê thất một vương hầu mà thôi, dưới loại thời kì yên bình này có ai gióng trống khua chiêng đi ám sát nàng? Giải thích duy nhất đó là, sau khi Triệu vương hậu từ thiếp biến thành vợ, có điểm đắc ý vênh váo, mượn cơ hội này hiển lộ uy phong tới mọi người.
Yến hội cử hành ở lầu hai, lầu một đã đèn đuốc sáng trưng, thị nữ qua lại không ngớt.
Tôn Nhạc còn nhỏ chân nhẹ, đi khi ở trên thang lầu không có nửa điểm thanh âm phát ra, khi nàng xuất hiện nơi cửa phòng thì không có người nào quay đầu lại.
Trên lầu các phi thường náo nhiệt, ở giữa bày hơn trăm cái sập, bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng khối thịt lớn, cơm trắng sáng ngời, hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của Tôn Nhạc. Nàng nuốt nước miếng vài cái, mới có tinh lực nhìn hướng chủ tọa phía trước.
Người ngồi ghế chủ tọa trước mắt, là một cô gái duyên dáng sang trọng, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Cô gái này lớn lên rất là đầy đặn xinh đẹp. Cái đẹp của nàng tươi tắn, là đặc trưng của cô gái Tề quốc khỏe mạnh cùng diễm lệ. Cô gái này có một đôi mắt rất lớn, bộ ngực cao ngất, trán thật rộng hạ xuống một chuỗi trân trụy.*
Nàng ăn mặc thập phần hoa lệ, trên áo màu đỏ thêu tảng lớn chim xanh, áo trong ba tầng áo ngoài ba tầng, tầng tầng châu sức, ngọc trai bảo thạch trên quần áo này dưới ánh đèn phát ra quang mang chói lọi, vô cùng chói mắt. Chói mắt đến nỗi Tôn Nhạc chỉ liếc nàng một cái, căn bản không có biện pháp tinh tế thưởng thức cái đẹp của nàng, liền có cảm giác nhức mắt.
Về phần Ngũ công tử, lúc này hắn an vị ở ghế bên phải Triệu vương, một thân trường bào trắng thuần thêu hoa mai, hợp với gương mặt tuấn tú kia, có vẻ càng phát ra vẻ đẹp như ngọc khắc.
Mà giữa hai hàng chỗ ngồi , một đội vũ nữ đang nhảy múa trong tiếng nhạc không ngừng, mỹ nhân ca múa không ngớt.
Tôn Nhạc thu hồi ánh mắt, theo vách tường cúi đầu hướng sập A Phúc đi đến.
Chỗ A Phúc ngồi là cuối cùng hàng thứ nhất bên trái, Tôn Nhạc chỉ chốc lát liền chạy tới bên cạnh hắn, cẩn thận ngồi xuống sập bên cạnh hắn.
A Phúc có điểm hưng phấn, hai mắt hắn sáng trong suốt quay đầu nhìn Tôn Nhạc, “Ha ha, ngươi mới đến nha? A, vị kia chính là Triệu vương hậu, nàng đối với công tử nhà ta rất coi trọng, mới vừa rồi còn liên tục cùng hắn nói chuyện. Bất quá cái này cũng có thể lý giải, dù sao hậu vị của nàng vẫn là công tử nhà ta giúp nàng đoạt tới!”
Tôn Nhạc lung tung đáp lời, ngẩng đầu nhìn phía trước. Trong ánh đèn, biểu tình Ngũ công tử có điểm thản nhiên, nhìn không ra thực vui mừng. Mà hai vị công tử cùng với bọn người Phủ chủ ngồi sập bên trái hàng thứ nhất thì tươi cười rạng rỡ. Bên cạnh bọn hắn đều không có mang theo cơ thiếp, đúng rồi, tối hôm nay trừ bỏ mỹ nhân ca múa kia, nữ tử ở đây chỉ có mình và Triệu vương hậu.
Ngay lúc Tôn Nhạc lẳng lặng đánh giá bọn họ thì Tam công tử đứng dậy, bước đi đến trước chỗ ngồi Triệu vương hậu, khom người, nâng cốc cao cao trên đỉnh đầu, cung kính nói: “Cơ Tam lại kính nương nương một ly, chúc nương nương thiên thu vạn tuế, dung nhan bất lão, vĩnh viễn được Vương sủng ái!”
Lời Tam công tử nói, hiển nhiên hợp ý Triệu vương hậu, nàng lập tức thản nhiên cười, vươn bàn tay mềm móng sơn đỏ tiếp nhận rượu của hắn châm, nũng nịu nói: “Ôi, bất quá hai năm không gặp, Cơ Tam có thể nói những lời như vậy rồi?”
Tam công tử cung kính nói: ” Những câu Cơ Tam nói đều là lời tâm huyết!”