Chương 59: Quyết định

Đại vương tử quay đầu nhìn Ngũ công tử, hắn cười khanh khách tới gần từng bước, thanh âm trong trẻo nói: “Cơ Ngũ, huynh đệ chúng ta đã sớm nghe qua đại danh của ngươi a! Ngươi chẳng những diện mạo tuấn mỹ như ngọc, thật không ngờ tài trí cũng kinh người! Nhớ ngày đó Triệu vương hậu bất quá là một sủng cơ, địa vị thậm chí còn ở dưới mẫu thân ta, tiểu tử ngươi mưu lược triển khai diệu kế, liền làm cho phụ vương lập nàng là vương hậu rồi! Bởi vì một kế này, Cơ Ngũ ngươi coi như là có tài trí xứng với mỹ mạo của ngươi.”


Một câu cuối cùng của Đại vương tử, ngữ khí nhấn mạnh, nghe qua mang ý trêu đùa khuôn mặt tuấn tú Ngũ công tử lập tức tái xanh!


Đại vương tử thấy sắc mặt hắn không tốt, không khỏi cười lên ha hả. Hắn hướng Ngũ công tử cao thấp đánh giá, tiếng cười không ngớt, “Nay Ngũ công tử diễm danh lan xa thiên hạ, sứ giả tới lần này có không ít người hỏi đâu!”


Hắn nói ra một câu nà, không chỉ là Ngũ công tử, ngay cả A Phúc cùng Triệu vương hậu sắc mặt cũng biến hóa!
Những lời này, đã là khiêu khích!


Dựa theo quy tắc, loại vũ nhục tính là khiêu khích này, bên thế lực bị khiêu khích sẽ đưa ra quyết chiến vũ lực, lấy kiếm luận sinh tử ! Đương nhiên, kết cục người quyết đấu đều là kiếm khách bọn họ nuôi!


Nhưng là, Ngũ công tử chính là xuất thân từ tiểu phủ, bên người nào có kiếm khách hạng nhất? Trận khiêu chiến này, hắn chỉ cần nhắc tới sẽ là tổn thất thảm trọng.
Đại vương tử có chuẩn bị mà đến, hắn sau khi nói xong lời này liền cười dài nhìn Ngũ công tử, chờ hắn tức giận!


available on google playdownload on app store


Ngũ công tử hít một hơi thật sâu, hai mắt khép hờ, khi hắn mở mắt ra thì đã là vẻ mặt bình tĩnh, “Lần này hội nghị trí giả năm nước, Triệu quốc chính là chủ nhà đứng đầu, đại vương tử cũng là chủ nhân!”


Ngũ công tử cười lạnh nói: “Nhưng lời nói vừa rồi của Đại vương tử đó là đạo đãi khách sao?”
Hắn cư nhiên không cùng Đại vương tử tranh giành khí phách!
Lập tức đám người Triệu vương hậu nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Đại vương tử bị Ngũ công tử nói đến cứng đờ. Sau một lúc lâu mới từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nặng, cười lạnh hai tiếng hắn hướng tới Ngũ công tử đánh giá từ trên xuống dưới. Sau một lúc lâu bỗng nhiên vung ống tay áo xoay người rời đi.


Hắn vừa đi ba vị vương tử khác cũng đành phải đi theo. Chỉ là bọn hắn lúc rời đi liên tiếp nhìn lại Ngũ công tử hiển nhiên hứng thú càng dày đặc.


Chính là yến hội đang vui mà bị vài vị vương tử náo loạn một hồi như vậy. Hương vị mất ráo lập tức mọi người liền trước sau cáo từ rời đi.
Tôn Nhạc ngồi ở trên xe ngựa, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không nói một lời.


Khi xe ngựa chạy nhanh ra Triệu cung thì sắc mặt Ngũ công tử đã chuyển biến tốt đẹp, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi may mà ngươi tỉnh táo! Tôn Nhạc, lúc nãy tiến cung chắc đã làm ngươi sợ.”


Tôn Nhạc nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Tôi thật không ngờ bọn họ cư nhiên vì tâm tình mà giết người!” Nàng vẫn còn tưởng rằng, hiện tại thế giới này vẫn còn hòa bình nàng thật đúng là thật không ngờ, những kẻ bề trên kia hoàn toàn dựa vào vui buồn bản thân mà hành động!


Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, ngươi còn muốn mua một căn phòng nhỏ, trải qua ngày tháng yên vui, nhưng loại thế giới này làm sao có ngày tháng yên vui của ngươi?


Ngũ công tử gật gật đầu, nhẹ giọng nói : “Ta lần trước đến, chưa có gặp qua loại sự tình này.” dừng một chút, hắn cười khổ nói, “Về sau ngươi xuất môn liền đội mũ sa* đi.”
“Vâng.”


A Phúc hiển nhiên vẫn còn khiếp sợ, hắn lúc này thở ra một hơi dài, có điểm vô lực nói: “Ngũ công tử, Hàm Đan này thật đúng là một cái địa phương đáng sợ! Ta thấy Đại vương tử kia đối với công tử không có hảo ý, hắn sẽ không động tay chân gì đến hãm hại mình chứ?”


Lời này cũng chính là nỗi lo lắng của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong xe ngựa không ai hé răng.


Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn bên ngoài màn xe, hiện tại đã là chín giờ, nhưng ở ngã tư đường vẫn là người đến người đi, vô số cây đuốc cùng đèn lồng hoà lẫn, làm cho thành trì cổ kính này tăng thêm một phần ý nhị mà Tôn Nhạc chưa từng được chứng kiến.


Tôn Nhạc cắn môi, lẳng lặng thưởng thức hết thảy trước mắt, lúc này, trong đầu của nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa rồi bị vũ nhục, tính mạng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc ,một lần lại một lần luân chuyển trong đầu nàng!


Qua một hồi lâu, thanh âm của Tôn Nhạc trong xe ngựa nhẹ nhàng mà vang lên, “Ngũ công tử, từ ngày mai trở đi, tôi nghĩ thường thường đi ra bên ngoài, nhìn một cái.”
Nàng đang nhìn cảnh sắc bên ngoài xuất thần thì đột nhiên nói một câu như vậy. Lập tức khiến Ngũ công tử cùng A Phúc ngẩn ra.


A Phúc nhăn mặt nói : “Tôn Nhạc, ngươi hồ đồ sao? Kinh nghiệm vừa rồi ngươi đã quên rồi sao? Tại sao còn nói muốn ra ngoài đi lại?”
Ngũ công tử chỉ lặng yên nhìn chăm chú vào nàng, “Vì sao?”


Ánh sáng đèn lồng mông lung chiếu vào trên mặt Tôn Nhạc, ánh lên cặp mắt cực kỳ trong trẻo của nàng, nàng đối diện Ngũ công tử cùng A Phúc, thấp giọng trả lời: “Tôi chỉ là muốn biết, phía sau còn có bao nhiêu nguy cơ như vậy?”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, lẳng lặng, tực như thường ngày.


Nhưng nàng nói ra một câu, Ngũ công tử cùng A Phúc đều kinh hãi, đây là lời nói của một bé gái mười hai mười ba tuổi sao? Hai người nhìn nàng từ trên xuống dưới, thầm suy nghĩ: Tôn Nhạc cũng thực phi thường!


Ngũ công tử chống lại vẻ mặt bình tĩnh mà kiên quyết của nàng, gật đầu nói: “Được, nhớ đội mũ sa.”
“Tạ Ngũ công tử.”
Trong xe ngựa lại khôi phục an tĩnh.


Tôn Nhạc nghiêng đầu, nhìn về một cái đèn lồng phía trước năm mươi mét, đèn lồng dưới gió nhẹ hiu hiu, nhẹ nhàng mà đung đưa trái phải. Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ: Tôn Nhạc, ngày mai sẽ là một ngày mới!


Vào lúc ban đêm trở lại trong phủ, Tôn Nhạc ước chừng luyện một giờ Thái Cực quyền, mới đi ngủ trước nửa đêm.
Ngày hôm sau nàng dậy sớm, dưới bầu trời còn lấp lánh sao lại luyện Thái Cực quyền.


Khi nàng luyện đến thời điểm dùng bữa sáng, Thổ muội mang theo một người thái giám trung niên hướng phòng gỗ của nàng đi tới. Thổ muội xa xa vừa nhìn thấy Tôn Nhạc, liền chỉ chỉ nàng cho thái giám kia.
Thái giám kia xa xa ngắm Tôn Nhạc, gật gật đầu.


Tôn Nhạc trong lòng thầm kỳ quái, nàng xông về phía trước vài bước đi đến trước mặt hai người, vừa muốn mở miệng, thái giám kia đã cầm gói đồ trong tay nhét cho nàng, cất giọng nói: “Ngươi là Tôn Nhạc? Vương Hậu có lệnh, tối hôm qua ngươi bị làm kinh sợ, một lượng vàng này là thưởng cho ngươi!”


Tôn Nhạc vừa tiếp nhận, thái giám kia liền giống như nàng có bệnh dịch, quay đầu bước đi, Thổ muội nhìn thoáng qua Tôn Nhạc, chần chờ một chút liền đuổi theo.
Tôn Nhạc nhìn hai người nhanh chóng rời đi, thản nhiên cười cười.


Nàng biết, thái giám này thể hiện rõ không coi trọng nàng, bất quá thái giám đại diện này một chút địa vị cũng không có, nàng không cần để ý chuyện này nhiều lắm.
Nàng cúi đầu nhìn túi gấm đen nho nhỏ trong tay, đưa tay sờ mó, một đĩnh vàng xuất hiện ở trên lòng bàn tay của nàng.


Tôn Nhạc đem một lượng vàng này một lần nữa thả lại túi gấm đen, bước đi hướng sương phòng Ngũ công tử.
Khi nàng đi vào ngoài đình thì Ngũ công tử đang ở dưới bóng cây liễu nhìn hồ nước phía trước xuất thần. Hắn nghe được tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu.


Tôn Nhạc cúi đầu đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng nói: “Bẩm ngũ công tử, vừa rồi Triệu vương hậu phái thái giám thưởng tôi một lượng vàng, nói là an ủi tôi.” Dứt lời, nàng đem túi gấm màu đen kia hai tay dâng lên.


Ngũ công tử không có tiếp nhận, hắn thản nhiên nhìn lướt qua, có điểm không vui nói: “Tối hôm qua khi nguy hiểm không thấy nàng nói nửa câu, hiện tại cũng chỉ là xuất ra một lượng vàng. Nữ nhân này, ta có chút hối hận rồi!”


Tôn Nhạc nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Công tử để ý làm gì? Đại ân công tử giúp nàng, cho dù nàng muốn quên, bổn gia cũng không quên được, người trong thiên hạ càng quên không được! Nàng càng vô lễ, càng bị thế nhân khinh thị.”


Ngũ công tử lặng yên nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, “Nói có lý. Trợ giúp nàng, người nổi danh thiên hạ là ta.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm, “Tôn Nhạc, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể không kiêu không nóng nảy như thế chăng, thực là khó có. Hơn nữa, tối hôm qua ngươi ứng đối tốt lắm, phi thường tốt! Ta đã gặp nhiều người, người như ngươi lại không nhiều!”


“Tạ công tử khích lệ.”
*Mũ sa: Là cái mà cô gái trong hình đội đấy ạ.






Truyện liên quan