Chương 83: Ngũ công tử nổi danh thiên hạ
Ngũ vừa nghe được Tôn Nhạc nói như thế, thân mình không khỏi cứng đờ, chậm rãi ngồi xuống.
Lần này, ánh mắt Yến Tứ cùng Doanh Thập Tam nhìn về phía Tôn Nhạc càng thêm tràn ngập ý điều tr.a : bé gái xấu xí này cư nhiên chỉ bằng một câu, liền làm cho Cơ Ngũ không tự chủ được nghe theo nàng, chẳng lẽ, tiểu nha đầu này là một nhân tài sao?
Ngũ công tử chỉ dùng một hồi công phu, liền hoàn toàn tĩnh tâm lai.
Hắn ở bên trong ánh mắt chú mục của mọi người, mỉm cười nâng đầu, đón nhận ánh mắt Triệu vương hậu, chắp tay trước ngực nói: “Dạ, kính xin Triệu vương hậu ra đề mục!”
Tiểu tử này cư nhiên không kinh ngạc không tức giận! Cư nhiên có thể bảo trì bình thản như thế!
Trong thời gian ngắn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cơ Ngũ công tử, đã thêm không ít ánh mắt ngưng trọng quan sát kỹ.
Triệu vương hậu chống lại khuôn mặt tuấn tú trong bình tĩnh lộ ra trầm ổn của Ngũ công tử, không khỏi cười sáng lạn, nàng hắng giọng một cái, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Cơ Ngũ đệ nghe kỹ, ngày xưa Ân Trụ Vương có một câu, nói là “Ta sinh ra không mang thiên mệnh.” Thiên hạ của Ân Thương nếu đến từ mệnh trời, vì sao nó lại bị Đại Chu thay thế được? Nếu như nói Đại Chu cũng là do thiên mệnh mà thay thế được Ân Trụ, cục diện đương thời vì sao lại do chư hầu làm thê lực chính, Thiên tử suy thoái?”
Mấy lời này Triệu vương Hậu nói rất chậm, gằn từng tiếng nặng nề mà cắn ra. Giọng điệu nói chuyện của nàng, giống như không phải đặt câu hỏi, mà là đang đọc thuộc lòng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong điện đều hiểu rõ! Vấn đề này có lai lịch lớn!
Quả thật, vấn đề này có lai lịch lớn, nó cư nhiên giống như vấn đề thời gian trước ở trong phủ Từ phu nhân thì Triệu đại vương tử nêu ra “Trời đất lúc bắt đầu, quân vương là theo mệnh của trời đất làm thiên tử. Như vậy, thiên tử có thể vĩnh viễn tồn tại ư? Nếu như có thể vĩnh tồn, Nhà Thương vì sao có thể bị thay bởi Đại Hạ?” Hai vấn đề này hoàn toàn tương đồng!
Bất quá điểm khác với vấn đề của Đại vương tử là, vấn đề Đại vương tử rõ ràng đem dã tâm của hắn hoàn toàn lộ ra trước mặt thế nhân, mà Triệu vương hậu thì lấy một loại tư thái thảo luận về thế cục hiện tại mà hỏi ra.
Trong thời gian ngắn tất cả mọi người an tĩnh lại.
Bản chất vấn đề này là đại biểu sự thắc mắc về việc thay đổi người lãnh đạo đương thời của giới vương quyền.
Những kẻ có dã tâm gia sâu sắc này thấy được vương triều Đại Chu suy bại. Bọn họ khát vọng có thể thay Chu thiên tử mà có được thiên hạ! Nhưng là trong nội tâm bọn họ vẫn có sự sợ hãi đối với mệnh trời. Bọn họ cẩn thận tìm kiếm thiên mệnh, mãnh liệt khát cầu một trí giả có thể cho bọn họ một đáp án, có thể làm cho bọn họ hiểu được ý nguyện của trời đất! Có thể cung cấp cho dã tâm bọn họ một loại lý luận căn cứ!
Một vấn đề như vậy đã không phải do một phụ nhân vô tri như Triệu vương hậu có khả năng hỏi ra.
Trong thời gian ngắn vô số cặp mắt hoặc đố kỵ hoặc may mắn đều tụ tập đến trên người Ngũ công tử. Những người đó đố kỵ là bởi vì bọn hắn nghĩ người khiến cho Triệu vương hậu hỏi ra vấn đề này hơn phân nửa chính là người bổn gia bổn gia phái tới. Chỉ mặt gọi tên Ngũ công tử hỏi như vậy tất nhiên là bởi vì cực kỳ chú ý hắn.
Mà may mắn là vì vấn đề này thật sự quá kinh người. Ngày hôm nay Chu thiên tử tuy rằng suy thoái nhưng vẫn còn tại vị! Ngũ công tử nếu quả thật cấp ra đáp án hoàn mỹ chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu của nghìn người!
Mỗi người vào thời khắc này ngực đều thình thịch chực nhảy lên, vấn đề này quả thật là một cơ hội, nhưng là nó lại một cơ hội hàm chứa nguy hiểm thật lớn. Nếu như mình đứng ở lập trường Ngũ công tử, phải trả lời như thế nào mới tốt?
Mọi người mới nghĩ như vậy, lập tức đều tỉnh lại lại! Vấn đề này cũng không phải là vấn đề bình thường, những năm gần đây mặc dù không có ai can đảm hỏi thẳng ra, nhưngtrí giả hiền sĩ trong thiên hạ lại có người nào không nghĩ đi nghĩ lại, đau khổ theo đuổi? Vấn đề này căn bản không có người có thể đưa ra đáp án hoàn hảo, mà Ngũ công tử chỉ là một chàng thiếu niên, hắn cho dù thông minh, chỉ sợ cũng không trả lời được vấn đề này.
Ngũ công tử ngẩng đầu yên lặng cùng hai mắt Triệu vương hậu nhìn nhau.
Trên thực tế, giờ này khắc này, lồng ngực của hắn là bang bang đập không ngừng. Hắn mặc dù yên lặng nhìn Triệu vương hậu như vậy, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.
Yết hầu của hắn có điểm phát khô, cả người đều bị vây trong một loại trạng thái mê muội. Ngay vừa rồi lúc ra cửa, hắn mới được Tôn Nhạc nhắc nhở đem vấn đề này sửa sang lại ạch lạc. Hiện tại, cho dù người trong thiên hạ đều không thể trả lời vấn đề này, hắn lại có thể !
Nhưng mà, hắn có nên đáp hay không? Nếu đáp rồi, hắn sẽ đem mình đặt trên đầu sóng ngọn gió! Thiên hạ đại loạn thì thôi, bởi vì chỉ cần thiên hạ đại loạn, hắn dựa vào hiểu biết của mình có thể trở thành thượng khách của bất kỳ một vương hầu có dã tâm bừng bừng nào! Nhưng mà, nếu thiên hạ không có đại loạn thì sao? Chính mình sẽ trở thành cái gai trong mắt những người trung thành với Chu thiên tử rồi!
Đây là một quyết định liên quan đến cả đời! Một khi chọn lựa rồi hắn muốn tránh cũng không thể tránh! Hắn chỉ cần đem những gì mình chuẩn bị nói ra, nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!
Ngũ công tử chỉ là con cháu quý tộc thuần lương, cuộc đời hắn còn chưa gặp qua thời điểm khó quyết định như vậy!
Tôn Nhạc ngồi ở phía sau Ngũ công tử, lẳng lặng nhìn hắn, lẳng lặng chờ câu trả lời của hắn.
Nàng biết, lúc này Ngũ công tử tất nhiên là đang băn khoăn dữ dội. Bất quá, lúc này nàng sẽ không thay hắn quyết định. Đây là một canh bạc liên quan đến cả cuộc đời, Ngũ công tử lại không phải một người có dã tâm, vận mệnh của hắn như thế nào, đến và đi như thế nào, phải do chính hắn làm chủ!
Tất cả mọi người đang nhìn Ngũ công tử, ngay cả Doanh Thập Tam nãy giờ thờ ơ dựa vào sập thưởng rượu, cũng ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ công tử!
Bất quá, khác mọi người là, lúc Doanh Thập Tam đang ngó chừng Ngũ công tử, thỉnh thoảng bớt thời giờ nhìn Tôn Nhạc một cái. Hắn đương nhiên cái gì cũng nhìn không ra, tỳ nữ xấu xí bên Ngũ công tử này, vẫn lẳng lặng cúi đầu, giống như căn bản cũng không cảm giác được mạch nước ngầm bắt đầu khởi động trong điện.
Ở trong một trận trầm mặc, Ngũ công tử đứng lên.
Bộ dạng Ngũ công tử vốn phong thần tuấn lãng, giờ này khắc này, vô số đèn đuốc chiếu vào trên gương mặt sáng như nước của hắn, chiếu vào ánh mắt trong suốt và thâm thúy kia, trong thời gian ngắn, thiếu niên xưa nay xinh đẹp thuần lương này, đúng là có vẻ tỏa sáng loá mắt, rung động lòng người.
Tôn Nhạc ngồi xổm ở phía sau Ngũ công tử, nàng không có cách nào nhìn đến mặt Ngũ công tử, cũng không có cảm giác được ánh sáng làm người ta hoa mắt kia. Nhưng mà, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, giờ này khắc này, Ngũ công tử thập phần tự tin! Tự tin khiến cho thân hình cao to của hắn thẳng tắp, khiến cho khí chất luôn luôn văn nhược của hắn hiện ra một loại thâm trầm.
Cơ Ngũ như vậy, làm cho tất cả mọi người giật mình trong lòng, đồng thời, một cái ý niệm trồi lên trong đầu mọi người: chẳng lẽ, đứa trẻ miệng còn hôi sữa này, thật đúng là có ý tưởng sâu xa gì sao?
Ngũ công tử lẳng lặng nhìn về phía trước, nhìn Triệu vương hậu, sau khi hắn nhìn quét qua mọi người, thanh giọng nói : “Khi Trời đất tạo lập, đều có thứ tự! Cơ Ngũ bất tài, xin trình bày với bổn gia Ngũ Hành diễn sinh luận.”
Ngũ công tử nhắc tới năm chữ ‘ Ngũ Hành diễn sinh luận ’ thì tất cả mọi người lộ ra một tia khó hiểu. Tuy rằng Ngũ Hành diễn sinh luận, đã lưu truyền rộng rãi, thiên hạ hiền sĩ hiếm người không biết Ngũ Hành diễn sinh luận này, xét đến cùng bất quá là một học thuật chung chung, dựa theo thiên văn. Tuy rằng những năm gần đây có người đem nó gắn với lý luận trị quốc, bất quá chỉ là dính dáng lung tung, cơ bản cũng không thoát khỏi học thuật thiên văn. Cơ Ngũ vào lúc này nhắc tới nó, thì liên quan gì đến vấn đề Triệu vương hậu yêu cầu?
Tiếng nói Ngũ công tử vừa dứt, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, xì xào bàn tán. Tôn Nhạc lắng nghe vài câu, giờ mới hiểu được nguyên lai ở đây, Ngũ Hành diễn sinh luận còn chưa dùng vào chính trị!
Trên đường tới đây, nội dung trên thẻ tre Ngũ công tử cho nàng xem nói một ít chuyện cực kỳ đơn giản về mối liên quan giữa Ngũ hành với việc trị quốc, cũng là thông qua thiên văn ẩn dụ mà thành. Căn bản là không phải ‘ Ngũ đức chung thủy thuyết ’ lưu truyền rộng rãi đời sau mà nàng biết.
Thẻ tre Ngũ công tử đưa cho nàng xem lúc nãy, lại là sáng chế đầu tiên ở cái thế giới này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tôn Nhạc sáng quắc nhìn về phía Ngũ công tử, có điểm kích động thầm nghĩ: sáng lập học thuyết, giải quyết sự tình, thì ra Ngũ công tử có thiên phú ở phương diện này! Hắn cư nhiên bất phàm như thế!
Loại kích động này, là kích động khi chứng kiến thời khắc lịch sử sắp sửa diễn ra!
Tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, khi ánh mắt trong trẻo của Ngũ công tử nhìn quét qua dần dần ngừng lại.
Chờ mọi người hơi im lặng chút, khóe miệng Ngũ công tử hiện lên một nụ cười sáng ngời. Ánh mắt của hắn lấp lánh mà nhìn mọi người, thanh giọng nói : “Không sai, đúng là Ngũ Hành diễn sinh luận! Trời sinh vạn vật, đều bị quy về Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành! Mà mộc khắc thổ, thay mặt thổ, kim khắc mộc, thay mặt mộc, hỏa khắc kim, thay mặt kim, thủy khắc hỏa, thay mặt hỏa, thổ khăc thủy, từ thổ bắt đầu, trải qua mộc, kim, hỏa, thủy, lại về thổ.”
Thanh âm của hắn lanh lảnh vang trong điện, “Bất quá, Cơ Ngũ nghĩ, trời cùng người tương ứng, trời cùng đất tương ứng! Vạn vật trong trời đất, cùng vạn vật trong nhân gian, đềutương hỗ lẫn nhau! Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có thể là diễn sinh luận của vạn vật tự nhiên trong trời đất.”
Cơ Ngũ công tử nói tới đây, thanh âm đột nhiên cất cao, lanh lảnh nói:“Phàm là lúc đế vương sắp sửa hưng thịnh, trong thiên địa tất có điềm báo tương ứng. Lúc Hoàng đế xuất hiện, trời đương nhiên đã dự đoán trước, hoàng đế viết: “Thổ khí thắng!” Bởi vì thổ khí thắng, Hoàng đế lấy màu vàng làm màu cao quý, lấy màu vàng làm cờ! Đến vua Vũ, trời dự báo bằng cách cây cỏ đã vào đông mà không ch.ết, Vũ viết: “Mộc khí thắng” nên lấy màu xanh làm màu tôn quý, lấy màu xanh làm cờ! Đến thời Thang vương, trời dự báo bằng lưỡi dao cắm trong nước, Thang viết: “Kim khí thắng”. Đến thời Văn vương, trời cao tạo lửa, chim lửa bay vòng quanh Hàm Đan, Văn vương viết: “Hỏa khí thắng, nên lấy màu đỏ làm màu quý, lấy màu đỏ làm cờ, việc lạ sinh lửa.”*
(*Chú thích về bốn vị vua ở đoạn trên:
-Hoàng đế còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hóa của Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Chữ hoàng 黃 ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành thổ. Hiểu nôm na “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với hoàng 皇 trong hòang đế 皇帝 là danh xưng của các vua Trung Quốc kể từ thời nhà Tần.
-Theo truyền thuyết, vua Vũ là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, được coi là người sáng lập ra triều đại này. Ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc.
-Vua Thang hay còn gọi là vua Thành Thang là vị vua đầu tiên của nhà Thương (nhà Thương diệt vong vì Trụ Vương, ông này chắc ai cũng biết^^), là vua hiền đã diệt vua Kiệt bạo ngược của nhà Hạ.
-Văn vương tức Chu Văn Vương (周文王, 1090 TCN – 1050 TCN), họ Cơ, tên Xương, người đất U là người đã xây nền móng triều đại nhà Chu của Trung quốc.)
Những lời Ngũ công tử vừa nói ra, nói đến mọi người mê muội không thôi. Trong thời gian ngắn, trong điện lặng ngắt như tờ, từng lời từng chữ của Ngũ công tử, đều ở trong lòng mọi người quanh quẩn không thôi.
Cơ Ngũ công tử chậm rãi nói tới đây, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu vương hậu, “Vừa rồi Vương Hậu hỏi, Ân Trụ Vương có nói qua“Ta sinh ra không mang thiên mệnh.” Thiên hạ của Ân Thương nếu là do nhận thiên mệnh, vì sao nó lại bị Đại Chu thay thế? Theo Cơ ngũ, Ân Trụ tuy rằng nhận được thiên mệnh, nhưng hắn không thể tôn kính đạo đức bảo vệ dân, sẽ mất đi lòng tin của dân, trên trời cũng sẽ căn cứ dân tâm ủng hộ hay phản đối, đem thiên mệnh từ Ân Trụ thu hồi lại, chuyển giao cho Đại Chu.”
Cơ Ngũ nói tới đây, miệng hơi khô, Yến tứ bên cạnh nghe đến hoa mắt thần mê vội vàng bưng chén rượu lên đưa tới trong tay hắn.
Ngũ công tử ngửa đầu nâng cốc rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng cốc để xuống, tiếp tục lanh lảnh nói: ” Vấn đề thứ hai vừa rồi Vương Hậu hỏi: nếu như nói Đại Chu cũng là nhận thiên mệnh mà thay thế Ân Trụ, thế cục hiện thời vì do chư hầu làm chủ, thiên tử vì sao lại suy thoái?
Về phần vấn đề này, đó là trọng điểm Cơ Ngũ muốn nói hôm nay! Thế gian đến nay, hỏa đức đã cạn! Thiên mệnh đã đổi! Hỏa cùng tất có thủy lên thay!”
Ngũ công tử nói tới đây, mỉm cười với một phòng tộc nhân hoặc đang ngạc nhiên hoặc trầm tư, nói: ” Vấn đề của Vương Hậu, Cơ Ngũ đã trả lời, kính xin Vương Hậu chỉ giáo!”
Triệu vương hậu ngạc nhiên nhìn Ngũ công tử chậm rãi mà nói, thần thái sáng láng. Nàng đầu óc ngu si, đối với cái đại sự thiên hạ này cũng không hiểu ra làm sao, ngay cả mấy lời Cơ Ngũ vừa nói cũng không hiểu được, làm sao có thể chỉ giáo cái gì? Bởi vậy, nàng đứng ngây một lúc lâu, mới lúng ta lúng túng nói: “Tề Ngũ đệ mời ngồi, mời ngồi.”
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Ngũ công tử ngồi thẳng tắp, lúc này, ánh mắt một phòng người nhìn về phía Ngũ công tử, tất cả đều thay đổi. Ở thời đại này, hiền sĩ có tri thức vốn cực trân quý, mà loại hiền sĩ có thể nói ra lý luận long trời lở đất, luôn được thế nhân nhìn lên kính ngưỡng!
Khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười thản nhiên, trong lòng có điểm vui vẻ. Ngày đó nàng ở trong thư phòng nhắc tới, “Ngũ Hành thảo luận, thu thuộc kim, kim mang sát tính, Đại Chu chúng ta cũng không phải là thuộc kim sao? Cờ dùng màu vàng, sĩ tốt dùng thương vàng nhưng mà nếu nói như vậy, sát tính của kim tận thì chẳng phải là lúc quá cường thịnh chuyển nhược sao, có thể biến hóa giống như trong thiên địa, đến phiên đông thuộc thủy thay thế? “
Một câu này tuy rằng đơn giản, đối với Ngũ công tử mà nói lời này như sấm vang chớp giật, làm cho hắn hiểu ra, bởi vậy có buổi nói chuyện hôm nay. Bất quá, lời Tôn Nhạc nói cũng chỉ có tác dụng là gợi ý. Đổi lại người khác, cho dù nàng nói rõ ràng ra, sợ cũng không thể nhờ vậy mà sáng tạo ra một loại học thuyết !
Tôn Nhạc rất rõ ràng, Ngũ công tử nói lần này cũng không đơn giản, nó chính là lý luận để âm dương gia đời sau dựa vào mà thành danh, chỉ đạo thiên hạ thay đổi triều đại “Ngũ đức chung thủy thuyểt” Chẳng qua, ở thời không nguyên bản, người sáng tạo nó là Trâu Diễn, mà ở cái thời này, đưa ra lý luận này lại là Tề Cơ Ngũ!
Ngũ công tử chỉ bằng một cái”Ngũ đức chung thủy thuyết” này, liền có thể nhận được sự tôn sùng cùng tôn kính của những kẻ có dã tâm trong thiên hạ ! Chỉ sợ từ sau hôm nay, trong thiên hạ không còn có người nào dám hơi bất kính với hắn rồi!
Tôn Nhạc không giống mọi người, nàng biết thiên hạ này nhất định sẽ đại loạn! Nàng biết chắc đối với các kẻ có dã tâm gia lớn mà nói, đều quý trọng bộ lý luận này của Ngũ công tử! Với hình thức nổi danh này, sự lo lắng về đủ loại nguy của Cơ Cgũ công tử cùng mọi người căn bản là dư thừa!
Ngồi trong mọi người, tuyệt đại đa số đều là hiền sĩ đương thời, bọn họ cũng rất mau đã hiểu giá trị trong lời nói của Ngũ công tử.
Sau khiếp sợ lúc ban đầu, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Bọn họ vừa nói nhỏ, vừa đánh giá Cơ Ngũ công tử. Ngay cả nhứng người của Tề quốc Cơ phủ , Tam công tử cùng Thập Cửu công tử, bọn người Cơ thành chủ đều thỉnh thoảng nhìn hướng hắn. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngũ công tử, không đơn giản, có khiếp sợ, cũng có mê mang. Đối với bọn hắn, Ngũ công tử là trong vòng một đêm biến thành một người khác rồi!
Tam công tử sắc mặt phức tạp nhìn Ngũ công tử, hắn đột nhiên phát hiện, bây giờ mình cùng đệ đệ xưa nay thoạt nhìn yếu đuối vô năng này, đã có khác biệt như trời với đất!
Đương nhiên, cũng có khối người rất hoài nghi cũng không chấp nhận những lời này của Ngũ công tử. Lúc này, một thanh niên công tử hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đứng lên, sau khi hắn hướng về phía Ngũ công tử chắp tay trước ngực hành lễ, sẽ mở miệng chất vấn.
Bất quá, miệng của hắn còn chưa có mở, trên ghế chủ tọa Triệu vương hậu hơi nghiêng người, hướng về một bên phía sau điện liếc qua. Sau đó, nàng quay đầu ho khan vài tiếng. Nàng khụ từng tiếng, sau khi cắt đứt câu hỏi của người thanh niên công tử kia, chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt Triệu vương hậu phức tạp nhìn chằm chằm Ngũ công tử, thanh âm có điểm khàn khàn nói: “Hôm nay chất vấn coi như xong rồi, chư vị tộc nhân mời trở về đi.”
A?
Mọi người đúng là cao hứng, vạn lần thật không ngờ Triệu vương hậu lại hạ lệnh trục khách. Trong thời gian ngắn, thiếu niên công tử còn bất mãn đều nhìn Triệu vương hậu. Bất quá, bất mãn cũng chỉ có bọn họ, mọi người ngồi ở bên người bọn họ, cả đám đều cúi đầu trầm tư, thì thào tự nói không ngớt, hiển nhiên còn đắm chìm trong lời nói của Ngũ công tử.