Chương 13: Ngũ công tử khen thưởng
Ngũ công tử tiếp nhận đá bụi, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết chữ?”
“Vâng.”
Hắn liếc về phía chữ viết trên đá bụi, mặt trên cục đá rõ ràng có khắc: sao không mời cao thủ làm bốn bộ bông tai? Trong đó một bộ nhìn kỹ có vẻ tinh xảo đẹp hơn một chút. Đem bốn bộ bông tai này đưa cho Vương, đến lúc đó chú ý vị sủng cơ nào trong tai mang đôi bông tai đẹp nhất, liền đề cử nàng với vua là được!
Càng xem, mày của hắn cau càng chặt, một lát sau, hắn đem đá bụi cho vào trong tay áo, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, trước mắt đây là kế sách tốt nhất ta thu được. Ngươi gọi là thập bát cơ?”
“Vâng.”
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà lên tiếng, xoay người thối lui.
Nàng từ đầu tới cuối đều cúi đầu, hai mắt cũng không như hôm qua nhìn chằm chằm ngũ công tử không buông.
Đến khi về tới nhà gỗ nhỏ của mình, Tôn Nhạc mới thả lỏng nắm tay đang nắm chặt, đối chính mình nói : “Tôn Nhạc, ngươi lần này biểu hiện tốt lắm, ngươi không có ở trước mặt hắn thất thố!”
Nàng thở ra một hơi thật dài.
Tôn Nhạc đợi cho trái tim nhảy lên bang bang khôi phục bình tĩnh mới xoay người đi ra cửa phòng. Thời gian không còn sớm nàng còn phải quét dọn toàn bộ Tây viện. Đây là trừng phạt của Tam cơ, nàng cũng không thể coi thường.
Tây viện thật lớn, Tôn Nhạc quét đến mặt trời hạ đằng tây mới đem toàn bộ sân rửa sạch sẽ mà lúc này nàng đã muốn mệt mỏi tinh bì lực tẫn hận không thể lập tức ngã xuống giường ngủ như ch.ết.
Nhưng nàng còn không muốn ngủ, đầu nàng vẫn bị vây trong hưng phấn lúc ban ngày. Giọng nói dáng điệu và ngữ khí của Ngũ công tử không ngừng luân chuyển ở trong đầu nàng.
Điều này làm cho Tôn Nhạc hơi giận cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng căn bản là không có thể khống chế chính mình không nghĩ đếm hắn nữa.
Bởi vậy kéo thân thể mỏi mệt không chịu nổi lung la lung lay đi lại giếng nước đánh lên hai thùng nước tắm rửa một cái.
Trở lại trong phòng ngủ nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu đến chỗ này. Tôn Nhạc hướng ra phía ngoài nhìn thấy chung quanh đèn đuốc sáng trưng. Tiếng cười đùa của chúng nữ không dứt bên tai căn bản cũng không có người chú ý tới mình ở nơi này. Nàng cắn chặt răng đem áo tang trên người cỡi ra, thân mình trần trụi trong phòng đánh Thái Cực quyền.
Áo tang này nàng chỉ có một kiện, nàng lại không biết bện như thế nào, nàng sợ mặc nó cũ rách, sẽ đưa tới càng nhiều bài xích cùng xem thường.
Thời điểm đánh Thái Cực quyền, tâm tình của nàng rốt cục bình tĩnh lại, không chỉ bình tĩnh, hơn nữa thực du nhiên(tự nhiên) tựa hồ trong toàn bộ trời đất, chỉ có tiếng hít thở lẳng lặng của nàng, còn có một vòng trăng sáng trên cao.
Tôn Nhạc một lần lại một lần luyện tập , lặp đi lặp lại, thẳng đến trong lòng của nàng hoàn toàn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, thẳng đến ánh trăng lên giữa bầu, khắp nơi đều yên lặng, nàng mới lại tắm rửa lần nữa, nằm ch.ết dí trên giường.
Khi nàng nằm trên giường thì cũng luyện tập phương pháp hít thở bất quá luyện như vậy một chút cảm giác cũng không có, thậm chí còn có điểm hơi hơi tâm phiền ý loạn. Tôn Nhạc nặng nề mà ngã xuống giường, thầm nghĩ: quên đi quên đi, phương pháp này lại không thể làm cho ta thành tiên, thành đại hiệp, ta chỉ cần mỗi ngày đánh nhiều mấy lần Thái Cực quyền là có thể rèn luyện thân xác rồi.
Tam cơ hiển nhiên ở trong Tây viện còn có chút uy tín, hơn chin giờ ngày hôm sau thì Trần phó quản gia quả nhiên phái một nam bộc đem thức ăn tới.
Sau khi cơm nước xong, Tôn Nhạc lại đánh Thái Cực quyền luyện luyện , nàng nghĩ tới Nhược nhi, nghĩ đến trên núi, nghĩ đến hắn không phải còn đứng ở đó chờ mình đến chứ, hiện tại, nàng không dám trèo tường vây rồi Ngày hôm qua lời của Thất cơ tuyệt đối là không nhẹ a.
Cuộc sống như vậy, trôi qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Tôn Nhạc qua thực bình tĩnh, thứ nhất chỗ ở nàng thật sự rất xa, trừ phi chúng nữ cố ý, căn bản là sẽ không đi ngang qua nơi này, thứ hai nàng bộ dạng xấu, trong mắt mọi người tính cách cũng yếu đuối không chịu nổi, làm cho người ta ngay cả khi dễ nàng cũng không có hứng thú.
Một ngày này, Tôn Nhạc lại dậy sớm, sau khi đánh hai đến ba giờ Thái Cực quyền, mồ hôi nàng đã muốn rơi như mưa, đi vào trong giếng nước múc ra một thùng nước, nàng xoay người liền chuẩn bị trở về trong phòng.
Nhưng nàng vừa mới chuyển thân đi, thân mình liền cứng lại rồi!
Vừa rồi ở trong nước giếng, nàng vội vàng liếc chính mình một cái, cái nhìn kia, nàng dường như nhìn đến màu sắc những chỗ gồ ghề trên mặt mình phai nhạt chút! Tôn Nhạc đem thùng nước để xuống, nhanh chóng quay đầu lại đến nằm úp sấp trên giếng nước.
Nàng vừa mới múc một thùng nước, nước giếng còn dập dình.
Tôn Nhạc vừa chờ nước giếng khôi phục tĩnh lặng, vừa gắt gao nắm nắm tay, nhịp tim của nàng phi nhanh.
Nhìn bóng người vỡ tan trong nước, Tôn Nhạc cười khổ mà nghĩ: ta thật sự là suy nghĩ miên man rồi, tướng mạo này là trời sinh , sao có thể dễ dàng như vậy liền biến tốt? Hơn nữa, người nhìn từ nước giếng căn bản là thấy không rõ lắm chi tiết, hẳn là ta nhớ sai rồi.
Nnghĩ là nghĩ như vậy, nàng vẫn lặng yên chờ nước giếng khôi phục.
Sau mười mấy phút đồng hồ, nước giếng đã bình lặng trong như gương.
Nước giếng này bị vây trong chỗ tối, chỉ trên đỉnh đầu có ánh nắng lờ mờ chiếu vào bên trong. Người nhìn từ nước giếng, trên thực tế đã rất rõ ràng, ít nhất so với trước kia ở kính thủy tinh tùy ý có thể nhìn trong thành phố lớn thì nét hơn nhiều.
Tiểu cô nương trong giếng nước, hai mắt sáng ngời một chút, trên mặt cũng có một chút hồng nhuận, đúng rồi, màu sắc những cái hố coi như thật sự phai nhạt chút, chiều sâu bình phục một ít tuy rằng vẫn xấu như vậy.
Tôn Nhạc vươn đầu hướng trong giếng vói vào một chút, nàng phải nhớ rõ ràng diện mạo của mình bây giờ, qua mười ngày tám ngày lại soi một lần, khi đó thì có thể biết mặt mình có phải thay đổi tốt hơn thật không.
Ở phía sau, một tiếng cười nữ tử bén nhọn truyền đến, “A, người quái dị soi mặt mình kìa! Ha ha, mặt xấu như vậy có gì tốt mà soi ? Có soi cũng vẫn làm cho người vừa thấy liền mắc ói thôi!”
Đây là thanh âm của Thất cơ.
Thanh âm của Thất cơ vừa rơi xuống, A Phúc quát một tiếng, “Thất cơ!”Trong giọng nói của hắn có chút tức giận.
Thất cơ lập tức ngậm mồm, chính là dùng hai mắt vừa chán ghét vừa đố kỵ nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc lúc này đã sớm ngẩng đầu lên, nàng thấy năm sáu nữ tử đi theo phía sau A Phúc, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
A Phúc lập tức đi đến trước mặt Tôn Nhạc, trong tay hắn ôm một gói đồ.
Hắn đem đồ vật để xuống trước mặt Tôn Nhạc, cười nói: “Thập Bát cơ, ở đây có hai kiện áo tang, giầy rơm ba kiện, còn có ba lượng vàng, toàn bộ đều là Ngũ công tử thưởng cho ngươi. Ngũ công tử muốn ta nói cho ngươi, chủ ý của ngươi giúp Cơ phủ lập công, hắn rất thích.”Khi A Phúc nói những lời này thì chúng nữ đứng ở phía sau hắn đều lạnh vù vù nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, hàn ý trong ánh mắt kia thực khiến nàng rùng mình mấy cái.
Tôn Nhạc vội vàng xoay người tiếp nhận, sau khi nhận lấy, nàng chậm rãi đem gói đồ mở ra, sau khi đem áo tang cùng giầy rơm để ở một bên, Tôn Nhạc xuất ra ba lượng vàng kia.
Nàng đứng lên, hướng về phía A Phúc mỉm cười cúi chào, sau khi hoàn lễ, nàng đem ba lượng vàng kia trước mặt chúng nữ đưa đến trong tay A Phúc, thấp giọng nói: “Thiếp thân chính là may mắn mà thôi. A Phúc đại ca, bạc này kính xin ngài thu hồi đi, ta ở trong này có ăn có ở có mặc, căn bản là không cần dùng vàng. Nhân tài như A Phúc đại ca cả ngày đi theo phía sau Ngũ công tử bôn ba mới cần đến nó làm ơn hãy nhận lấy.”
A Phúc ha ha cười, nói: “Đây chính là Ngũ công tử thưởng cho ngươi a!” Hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, từ từ nói: “Hơn nữa, chỗ này khoảng chừng ba lượng vàng!”
Tôn Nhạc hiểu được ý tứ của hắn, ba lượng vàng tuy là một khoản tài phú không nhỏ, đặc biệt ở thời đại này, rất nhiều người thường cả đời cũng kiếm không được ba lượng vàng! Bất quá hiện tại nàng cầm chỉ phỏng tay thôi a!
Tôn Nhạc cười cười, cung kính nói: “Mặc dù nói là Ngũ công tử thưởng cho thiếp thân , nhưng nếu không có A Phúc đại ca gợi ý, thiếp thân cũng nghĩ không ra chủ ý tốt như vậy. Bởi vậy vàng này thỉnh đại ca cần phải nhận lấy”
Nàng thốt ra những lời này, A Phúc không khỏi đem lông mày nhíu lại.
Hắn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Tôn Nhạc vài lần, đưa tay tiếp nhận đĩnh vàng kia, gật đầu nói: “Xem ngươi có thành ý, ta đây đành nhận lấy vậy.”