Chương 30: Hồi báo
Tiếng quát của Trần phó quản gia the thé mà đắc ý, tiếng quát của hắn vừa rơi xuống, hai hán tử trẻ tuổi liền từ phía sau đám người đi tới, bước vào trong nhà gỗ.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng nhà gỗ bị hai người nặng nề mà phá ra, tiếp theo, một trận leng keng bang bang ồn ào liêp tiếp từ trong nhà truyền ra.
Ngay lúc hai hán tử mang áo tang của nàng, chiếu cỏ trải trên giường ném ra cửa phòng thì một tiếng quát trầm ổn từ phía sau mọi người truyền đến, “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại tụ tập nhiều người như vậy?”
Đúng là thanh âm của A Phúc!
Thanh âm của A Phúc vừa truyền đến, chúng nữ đồng loạt nhường lối về phía hai bên, để cho hắn đi tới mà Tôn Nhạc lúc này cũng cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Từ lần trước Trần phó quản gia tìm đến gây phiền phức cho nàng, A Phúc lập tức đi theo đến đây, nàng đã sớm dự đoán được A Phúc nhất định luôn luôn chú ý động tĩnh bên này. Quả nhiên không có đoán sai, lần này đến thật đúng lúc?
Trần phó quản gia cùng Thất cơ cũng không nghĩ tới A Phúc sẽ đến vào thời điểm mấu chốt này. Công việc của Trần phó quản gia vốn là chủ quản cuộc sống của chúng nữ tử Tây viện, hắn có quyền phân phối chỗ ở cho chúng nữ. Chỉ cần Thập Cửu cơ vào ở, đến lúc đó dù A Phúc cùng Ngũ công tử có hỏi, hắn hoàn toàn có thể đem sự tình đổ lên trên người Tôn Nhạc cùng Thập cửu cơ nói là vì các nàng không hòa hợp với nhau. Tới lúc đó, cùng lắm thì một lần nữa lại an bài cho Tôn Nhạc một chỗ ở. Nhưng mà nếu an bài chỗ ở cho Tôn Nhạc một lần nữa mà nói…, Tôn Nhạc kia chẳng phải nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi sao.
Nhưng bây giờ A Phúc đã đến đây, hơn nữa còn đến ngay lúc này!
A Phúc bước đến trước mặt Trần phó quản gia, hắn nhìn thoáng quaThập Cửu c , nghi hoặc hỏi: “Đây là?”
Trần phó quản gia cúi đầu khom lưng cười nói: “Đây là Thập Cửu cơ mới tới nàng là Thất tiểu thư của Trang phủ Thanh Thành phủ.”
Thập Cửu cơ trợn to hai mắt dài nhỏ vẻ mặt nghi ngờ đánh giá A Phúc. Thật sự không rõ thanh niên thoạt nhìn không bắt mắt có đôi mắt ếch này là loại người nào.
A Phúc gật gật đầu hắn liếc nhìn Tôn Nhạc một cái lại nhìn thoáng qua áo tang bị ném trên mặt đất, lại chuyển hướng về phía Trần phó quản gia.
“Không ổn nha! Thập Cửu cơ này vừa vào cửa Trần phó quản gia liền vì người ta mà đem đồ đạc của Thập Bát cơ ném người cũng đuổi đi ra? Ân tình người ta cứu mạng Ngũ công tử căn bản là không đáng nhắc tới sao? Thậm chí ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có?”
Ngữ khí A Phúc bất âm bất dương Trần phó quản gia nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong lòng hắn A Phúc vẫn là tâm phúc của Ngũ công tử xử lý cũng là chuyện đại sự bên ngoài của Ngũ công tử, về phần những việc nhỏ của đám cơ thiếp không được coi trọng này A Phúc không thèm trông nom, cũng không nguyện ý trông nom. Mấy năm này những chuyện hắn xử lý ở Tây viện vốn không có người nhúng tay vào. Nên hắn thật sự không ngờ A Phúc bởi vì nha đầu xấu xí này mà ra mặt?
Gương mặt khô gầy của Trần phó quản gia căng đến đỏ bừng. Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi có điểm khô nứt nửa ngày mới lên tiếng: “Do ta thấy Thập Cửu cơ thân phận cao quý chút cho nên cho nên..”
Hắn cho nên nửa ngày, cũng không nói ra được lý lẽ gì.
A Phúc lạnh lùng liếc hắn một cái, chuyển hướng hai hán tử thanh niên kia quát: “Đem những đồ đạc này đặt lại chỗ cũ!”
“Dạ”
Hai hán tử liền vội vàng khom người nghe lệnh, đem áo tang , chiếu cỏ cùng đồ đạc linh tinh của Tôn Nhạc trả về chỗ cũ.
A Phúc chuyển hướng Thất cơ, thản nhiên nói: “Thất cơ làm người lanh lẹ, lại dễ ở chung. Như vậy đi, đem Thập Cửu cơ an bài đến trong phòng Thất cơ.”(Myu: kaka, mày hả bưởi?)
“Hả?”
Thất cơ tuyệt đối không ngờ A Phúc có chiêu này, sắc mặt của nàng nhất thời tái đi! Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không dám tin.
Nàng ngẩng đầu nhìn A Phúc, thấy hắn biểu tình kiên định, không khỏi dẩu môi, há mồm liền muốn phản đối! Vừa lúc đó, Trần phó quản gia trừng nàng một cái.
Thất cơ khép môi lại, câu kia phun đến trên miệng cũng không nói ra được rồi.
A Phúc chuyển hướng Trần phó quản gia, lạnh lùng nói: “Trần phó quản gia, Ngũ công tử tuy rằng bảo ngươi quản lý chuyện trong viện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ bổn phậncủa ngươi! Ngươi không được quên, những nữ tử trong Tây viện này đều là người của Ngũ công tử! Có đôi khi vẫn nên kiêng kị chút thì tốt hơn, Ngũ công tử thoạt nhìn dễ nói chuyện, nhưng nếu phạm vào quy củ của Cơ phủ thì tuyệt đối không tha!”
Những lời này, ý nghĩa cũng rõ ràng rồi!
Sắc mặt Trần phó quản gia cùng Thất cơ đồng thời trắng bệch. Một đámchúng nữ bàng quan lại là mi phi sắc vũ (mở cờ trong bụng). A Phúc lần này nói cũng không nhẹ a, hoàn toàn là cảnh cáo hai người kia, Thất cơ dù sao cũng coi như là nữ nhân của Ngũ công tử, nàng cùng Trần phó quản gia sao có thể thân thiết như vậy? Việc này thực rất bất thường rồi!
Sau khi A Phúc nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, “Đừng tụ tập một chỗ, tất cả giải tán đi” dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.
A Phúc đi rồi, nhưng Trần phó quản gia vẫn đứng đó. Sau một hồi lâu không thể động đậy, trên trán hắn mồ hôi rơi như mưa, sắc mặt trắng xanh, môi run run, hiển nhiên đã bị kinh hãi quá lớn.
Thất cơ có chút ngây ngô, không có nhận thấy sự dị thường của hắn, nàng ngẩng đầu lên mong chờ A Phúc rời đi nhanh chút. A Phúc vừa đi chân trước, sau lưng nàng liền chạy đến trước mặt Trần phó quản gia, vội vàng kêu lên: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ta không muốn cùng nữ nhân khác cùng ở một phòng! Lão Trần, ngươi mau nghĩ biện pháp nha!”
Thất cơ cứ thế nói, mà Trần phó quản gia lúc này đã sắc mặt xanh mét . Hắn còn chưa mở miệng, Thập Cửu cơ làm cao đứng một bên kia cuối cùng từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, vừa thanh tỉnh, nàng lập tức rõ ràng tình cảnh của mình: dù cho xuất thân là một tiểu thư thì sao, cư nhiên thành phế phẩm không ai muốn rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng đến đỏ bừng, bộ ngực vì tức giận mà phập phồng dồn dập. Ba thị nữ phía sau nàng nhìn thấy tiểu thư nhà mình tức giận, vội vàng tiến lên nhu nhu lưng, ấn ấn ngực, giúp nàng thuận khí.
Thất cơ còn đang trông mong nhìn Trần phó quản gia, nàng cắn môi dưới, thanh âm vừa vội vừa nhanh nói: “Rốt cuộc làm sao bây giờ, ngươi mau nói đi? Nếu không thì, ngươi nói một câu với A Phúc đi, hắn không phải không thích trông coi nội viện đấy sao? Ngươi đi nói với hắn một tiếng đi. Thật là, đồ xấu xí kia bất quá cho hắn ba lượng vàng, hắn cư nhiên liền thay nó xuất đầu rồi!”
Trần phó quản gia bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ngươi nói Thập Bát cơ cho A Phúc ba lượng vàng?”
Thất cơ gật đầu nói: “Đúng vậy a, lần trước nàng giúp Ngũ công tử nghĩ ra một cái chủ ý gì, Ngũ công tử thưởng nàng ba lượng vàng, đồ xấu xí này liền cho A Phúc. Ba lượng vàng a, ta thực đau lòng thay nàng.”
“Câm miệng!”
Trần phó quản gia nghiêm mặt, nặng nề mà quát. Trên gương mặt khô vàng gầy yếu của hắn lộ ra gân xanh, “Ngươi vì sao không nói sớm cho ta biết?”
Thất cơ kinh ngạc nhìn hắn, sợ đến lui về phía sau mấy bước, lắp bắp nói: “Này, này, người ta quên thôi mà.”
Trần phó quản gia thở hào hển dồn dập , hắn oán hận hướng xuống đất“Phi” một tiếng, nhổ một bãi đàm, “Ta thật sự là hồ đồ rồi! Lại vì giúp một nữ nhân ngu xuẩn, trì độn như ngươi mà rước họa vào thân!”Trong tiếng nói căm hận, Trần phó quản gia nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.