Chương 16
“Ninh Băng, sao không ở lại chơi thêm vài ngày, chưa gì đã vội vàng hồi cung làm chi?” Trúc Dạ Tuần theo thường lệ tùy tiện đặt câu hỏi.
“Tóm lại là muốn trở về, có thể về nhà ở mấy ngày ta đã mãn nguyện rồi.” Ninh Băng ý nói ở như vậy là đủ rồi.
“Tùy ngươi vậy, về sau còn muốn đi ra, ta lại cùng vương huynh nói.”
Ninh Băng không có đáp lời, im lặng một hồi, vẫn cảm thấy nên cùng với Trúc Dạ Tuần dặn dò một chút thì yên tâm hơn.
“Ai, cái kia, có chuyện này ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Ninh Băng hướng Trúc Dạ Tuần nói.
“Ai u, ngươi bảo ta làm việc gì còn có chuyện trưng cầu ý kiến ta trước sao? Chắc hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây, nói đi, việc gì, nhìn vẻ mặt ngươi nghiêm túc như vậy, ta không quen lắm a.” Trúc Dạ Tuần vẫn đang trêu ghẹo Ninh Băng.
“Chính là, cái kia, ta cũng không sợ ngươi chê cười, ngươi đi Ninh phủ cũng thấy, ta ở trong phủ kỳ thật không có địa vị gì, hiện tại lại đang ở trong cung, nương của ta sẽ không người chiếu cố, ta sợ lúc nàng gặp nạn lại không có người giúp nàng, nếu nàng có cái gì cần giúp đỡ, ngươi có thể ra tay trợ giúp hay không?” Ninh Băng nói một hơi.
“Là việc này a, không thành vấn đề, bất quá, nương ngươi đang ở Ninh phủ, cho dù có chuyện gì, ta cũng không biết a.” Trúc Dạ Tuần đáp ứng thật rõ ràng.
“Ta đã nói cùng với nương, bảo nàng nếu có việc gì thì cứ cho người đi tìm ngươi, như vậy đấy.”
“Tốt, không thành vấn đề, ha ha.”
“Ninh Băng, ta như thế nào lại cảm thấy lần này ngươi về nhà dường như không cao hứng, sầu mi khổ kiểm, thật không giống ngươi thường ngày chút nào, phát sinh chuyện gì sao?” Trúc Dạ Tuần cảm giác có điểm quái, Ninh Băng bình thường đều là vô tâm hay đùa giỡn, vẻ mặt tâm sự này, chắc chắn đã có chuyện gì rồi.
“Ta cũng không gạt ngươi, là cảm thấy không được hài lòng…… Bất quá không quan hệ, cũng không phải đại sự gì, đừng lo lắng.” Ninh Băng còn không có nghĩ ra kế hoạch như thế nào để có cuộc sống an ổn sau này, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể nói cùng hắn a.
“Không có gì là tốt rồi, đừng có mà trưng ra bộ mặt rầu rĩ như vậy nữa, ngươi bình thường đều hướng ta rống to nay chạy đi đâu mất rồi?” Trúc Dạ Tuần thập phần không quen người này ủ rũ như vậy.
“Ngươi đừng đắc ý a, chờ ta lấy lại tinh thần, ngươi sẽ biết tay.” Ninh Băng nhìn Trúc Dạ Tuần liếc mắt một cái.
“Ha ha, xem ra là không có việc gì thật, còn có tinh thần uy hϊế͙p͙ bổn vương gia a, tốt lắm, rốt cuộc ngươi lại đem phiền toái đến cho ta, bởi vì ta còn phải đến báo cáo kết quả với vương huynh, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Vừa đến Lan Tâm Uyển, Trúc Dạ Tuần xoay người muốn đi.
“Chậm đã, vương thượng không phải đem ta sung quân sao, tại sao nghe lời ấy của ngươi giống như là, hắn đối với hành tung của ta vẫn là rất hứng thú thì phải?” Ninh Băng cảm thấy biểu hiện của Trúc Dạ Thanh rất quái lạ.
“Cái này ta cũng không biết, ta cũng buồn bực, theo lý đã đem ngươi đến đây, hẳn là chẳng quan tâm mới đúng, nhưng vương huynh lại giống như đối với chuyện của ngươi đều rõ ràng, mà ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, vương huynh ta luôn luôn là một người bí hiểm như vậy, dù là ta cũng không biết hắn nghĩ cái gì. Ta đi đây, có rảnh lại đến nhìn ngươi.” Trúc Dạ Tuần phất tay áo bước đi.
Ninh Băng cũng biết Trúc Dạ Tuần không có khả năng biết tâm tư của vị lão đại kia, trước kia hắn luôn ước gì bị quên đi, nhưng tình cảnh hiện tại lại không giống lúc trước nữa, hắn thậm chí có điểm chờ mong nhìn thấy Trúc Dạ Thanh, bởi vì tình cảnh hiện tại của chính mình thật không ổn a.
Tuy rằng cũng không phải thật tâm muốn thấy hắn, nhưng cũng chỉ có hắn mới có đủ tài năng quyết định tương lai cuộc sống của mình, thật mâu thuẫn a. Kỳ thật Ninh Băng không chán ghét Trúc Dạ Thanh, chỉ là đối với thân phận của hắn kiêng kị, xem ra muốn sống thảnh thơi cũng khó khăn thật, Ninh Băng lại ủ rũ.
“Công tử, đừng ở trong viện ngẩn người nữa, ta vào nhà đi.” Phía sau truyền đến thanh âm thân thiết của Linh Lung.
Ninh Băng không dư thừa phản ứng, mặc cho Linh Lung lôi kéo chính mình vào trong phòng.
Đẩy cửa mở ra, Ninh Băng liền thập phần chướng tai gai mắt kêu to một tiếng.
“A, quỷ nha.” Quay đầu lao ra ngoài, trong phòng hắn có một người đang ngồi bất động, nhất định là quỷ, thật dọa người a, Ninh Băng chạy đến trong viện, nhìn thấy mặt trời đang chiếu sáng chói chang, mới nhớ tới ban ngày ban mặt như thế nào lại có chuyện ma quái. Vừa lúc nãy cũng không thấy rõ con quỷ kia hình dạng dài ngắn ra sao, liền như vậy ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà bình thường hắn hay ngồi, bất động.
“Trở về nhà rồi, liền ngay cả trẫm cũng không nhận ra, cũng là ngươi cố ý?” Trong phòng, con quỷ đi ra.
Ninh Băng điên rồi, này không phải Trúc Dạ Thanh sao, chẳng biết thế nào hắn lại nhìn thành quỷ, đúng là mắt có vấn đề a, xong rồi, lão đại có thể giết hắn hay không?
“Kia, cái kia, Ninh Băng tham kiến vương thượng. Ninh Băng không thấy rõ là ngài, hiểu lầm hiểu lầm, vương thượng ngài bớt giận.” Lại giở giọng nịnh nọt.
“Trẫm đáng sợ như vậy, ân?” Hắn đường đường là vương thượng của Minh Nguyệt quốc lại bị kêu to là quỷ, cũng chỉ có người trước mắt này thôi, bộ dạng hắn giống quỷ như vậy sao, Trúc Dạ Thanh trong lòng buồn bực.
“Đương nhiên không phải, ngài tuấn mỹ bậc nhất a, ha ha, là mắt của Ninh Băng xảy ra vấn đề, đầu óc cũng có chút không được tốt, thật là hiểu lầm hiểu lầm, ngài đừng chấp nhặt với Ninh Băng làm gì.” Ninh Băng phát huy miệng lưỡi ngọt ngào của hắn đến cực hạn, mà đây cũng không phải là sở trường của hắn.
Trúc Dạ Thanh này như thế nào lại một mình ở đây a, không phải là đang chờ hắn đó chứ, Ninh Băng cảm thấy xuất mồ hôi hột.
“Được rồi, tài nghệ nịnh nọt của ngươi kém quá, vào đây.” Trúc Dạ Thanh nhìn ra ngay hành vi nịnh nọt đầy khách sáo của Ninh Băng, xoay người lại đi vào.
“Không hỏi trẫm vì cái gì lại đến nơi này của người?” Trúc Dạ Thanh lại ngồi ngay ngắn, nhìn người đang sợ hãi rụt rè theo vào phía sau.
“Ngài tự nhiên có lý do của ngài, Ninh Băng không dám phỏng đoán, cũng không dám nói nhiều.” Ninh Băng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo không hợp với hắn, trời biết, hắn phi thường muốn biết lão đại vì sao ở trong này.
“Ngoan ngoan vậy sao? Lúc ngươi cùng Tuần một chỗ hình như không phải như thế.” Trúc Dạ Thanh chậm rãi nhắc tới đệ đệ của hắn.
“Ân?” Ninh Băng ngơ ngác không biết phản ứng ra sao, hiện tại bọn họ nói chuyện thì cùng Trúc Dạ Tuần có quan hệ gì chứ? Trước mắt vị đại nhân này tư duy sao mà rối rắm, hắn không đuổi kịp a.
“Lần này trở về, trong nhà đều tốt chứ?” Vị này quả nhiên kết cấu đầu óc khác xa Ninh Băng một trời một vực, chưa gì lại quẹo sang chuyện nhà của hắn.
“Đều hảo.” Ninh Băng thật sự không biết nên nói cái gì, suýt nữa mắc nghẹn khi thốt ra hai chữ này, nhưng cũng không quên lặng lẽ giương mắt ngắm một cái người đang ngồi kia.
“Vậy là tốt rồi, về sau nếu muốn về nhà, chính mình tìm đến trẫm mà nói.” Trúc Dạ Thanh như cũ chậm rãi.
“Nga.” Ninh Băng chắc không dám mở miệng xin xỏ trước mặt người này đâu.
“Ngươi sợ trẫm?” Hắn từng gặp qua bộ dáng Ninh Băng khi cùng Tuần ở chung, cười khẽ đáng yêu, đôi khi dáng điệu xấu lắm lại làm cho hắn khắc sâu vào trí nhớ, nhưng khi đến gần hắn, cũng chỉ có mấy chữ “ân, nga” này thôi sao?
“Trong Minh Nguyệt quốc này ai mà không sợ ngài chứ?” Ngài là vương, là trời, ta muốn không sợ mà được sao, Ninh Băng oán thầm.
“Nếu trẫm nói về sau ngươi nói sai cái gì, làm sai cái gì, trẫm cũng không trách tội, ngươi có thể tự nhiên cùng trẫm nói chuyện không? Giống như thái độ của ngươi khi ở cùng Tuần vậy.” Trúc Dạ Thanh cảm thấy chính mình rất quái lạ, cư nhiên thốt ra những lời như vậy, kia chẳng phải là làm cho Ninh Băng này vô pháp vô thiên sao, bất quá nói cũng đã nói rồi, hắn thầm nghĩ xem người này có cái gì đáp lại.
“Thật sự?” Ninh Băng nhãn tình sáng lên, nói thật ra, cứ cẩn thận để ý từng lời ăn tiếng nói như vậy, đôi khi hắn cũng muốn đau tim luôn.
“Quân vô hí ngôn.” Vẫn là câu trả lời như cũ kia.
“Nga, vậy thật tốt quá, ha ha, ta đây có thể cũng ngồi xuống được không, ta mệt mỏi quá.” Ninh Băng này đúng thật là người không sống nhờ đầu óc, cư nhiên thật sự nhảy dựng lên sung sướng, ngay cả Linh Lung đứng ở một bên cũng vì công tử nhà mình mà không ngừng lau mồ hôi.
Bất quá không có biện pháp, mặc kệ là Thi Vũ hay là Ninh Băng hiện tại, đều mong muốn có cuộc sống tự do tự tại, nay được đặc biệt cho phép như thế thì làm gì còn nhớ rõ hai chữ khách khí viết ra sao.
“Đương nhiên.” Trúc Dạ Thanh cũng cảm thấy có chút bất ngờ trước thái độ thay đổi đột ngột của Ninh Băng.
“Lần này về nhà, có việc gì mới mẻ không?” Trúc Dạ Thanh nhìn người trước mặt đang tươi cười xán lạn hỏi.
Khuôn mặt đang tươi cười của Ninh Băng nhất thời biến hóa, hắn tự hỏi, tế bào não của hắn chưa từng vận động quá độ như vậy, hắn đang lưỡng lự, là có nên tìm vị hôn phu cũng như người có quyền lực cao nhất trước mắt này làm chỗ dựa hay không a.
Cái lão gia họ Trữ kia, chỉ dựa vào một mình Ninh Băng hắn, kia có thể đối phó sao.
Nhưng nếu cùng với Trúc Dạ Thanh nói, người này có thể trở mặt hay không, dù sao với thân phận của hắn là muốn hại lão đại này thì mới tồn tại, Ninh Băng hảo mâu thuẫn… hảo mâu thuẫn.
Quyết định thôi……Trong đầu hắn chỉ có ba chữ này, hoàn toàn quên lúc hắn đang cân nhắc có người đang theo dõi mọi biểu tình thiên biến vạn hóa của hắn.
Đối diện, Trúc Dạ Thanh nhìn Ninh Băng một chút cười, một chút rối rắm, một chút trầm tư, một chút buồn rầu không tự giác cười khẽ ra tiếng, hắn, có phải hay không, đã nhặt được một bảo vật?
Rất kiên nhẫn chờ đợi Ninh Băng đáp lời……
Rốt cuộc, Ninh công tử của chúng ta đã hoàn hồn, Trúc Dạ Thanh kiên nhẫn chờ, Linh Lung đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy mà không khỏi sốt ruột, nàng thật muốn đánh vào đầu công tử gia một cái.
“Linh Lung, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, vương thượng để ta hầu hạ là được, ngươi cũng mệt mỏi, ta nghĩ vương thượng sẽ không để ý, đúng không, vương thượng.” Ninh Băng sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên là nói với Linh Lung, cũng không đợi Trúc Dạ Thanh cho phép.
“Kia Linh Lung xin phép lui xuống.” Linh Lung bước đi nhưng ánh mắt lộ lo lắng.
“Hiện tại nói đi, chuyện gì, ngay cả nha đầu kia đều đuổi đi.” Trúc Dạ Thanh vẫn rất kiên nhẫn.
“Vương thượng, ta sở dĩ bảo Linh Lung đi ra ngoài, là vì ta muốn cùng ngài nói chuyện, không muốn nàng cũng bị cuốn vào, nàng là một nha đầu đơn thuần, cái gì cũng không biết, nếu ta nói xong chuyện này ngài muốn trách tội, cũng hy vọng không cần liên lụy đến nàng.” Ninh Băng không thể không làm như vậy, bởi vì hắn vừa mới quyết định sẽ nói hết cho Trúc Dạ Thanh biết chuyện của Ninh phủ, cát hung chưa định, hắn không thể liên lụy Linh Lung.
“Ngươi đúng là một chủ tử có tình có nghĩa, nha đầu kia cũng coi như có phúc khí, hảo, trẫm đáp ứng, mặc kệ ngươi nói là chuyện gì, trẫm cũng không trách tội nàng.” Trúc Dạ Thanh vẫn là muốn thưởng thức Ninh Băng thôi.
“Vương thượng, Ninh Băng không nhớ rõ những chuyện trước đây, có thể nói đối thế giới này, đều hoàn toàn không biết gì cả, này trước kia đã cùng ngài nói qua. Lần này ta trở lại phủ Thừa Tướng, thấy Thừa tướng, cũng chính là ông nội của ta, hắn cho ta cái này.” Ninh Băng xuất ra một cái túi gấm.
Trúc Dạ Thanh cũng không lên tiếng, ý bảo Ninh Băng tiếp tục.
“Ngài biết đây là cái gì không? Đây là một loại dược, nếu ngài vừa rồi uống trà mà trong đó có bỏ vào thuốc này, như vậy, kiếp này, ngài chỉ biết sủng ái một mình Ninh Băng ta thôi.”
Trúc Dạ Thanh nhíu mày, vẫn bất động thanh sắc.
“Ngài rốt cuộc sẽ không ly khai ta, độc sủng một mình ta, như vậy, ta muốn cái gì, ngài đều đồng ý, cho dù là quyền lực cao nhất của ngài, mà kia, là gia gia ta muốn.” Ninh Băng gằn từng tiếng nói vô cùng rõ ràng, bất cứ giá nào, hắn cũng không thể thông đồng làm bậy với lão gia kia được, hắn tình nguyện đánh cược một phen với Trúc Dạ Thanh.
“Xong rồi?” Trúc Dạ Thanh bình tĩnh, trấn định đến thản nhiên, ngược lại trong lòng bàn tay Ninh Băng lại tất cả đều là mồ hôi.
“Ân, ngài hiện tại biết ta là đến hại ngài, là âm mưu đoạt giang sơn của ngài, muốn trị tội như thế nào, Ninh Băng đều không lời nào để nói.” Ninh Băng nắm chặt tay, tim đập dồn dập, hồi hộp chờ đợi đáp án.
“Thuốc này, trẫm tịch thu, tin tưởng ta, không có thuốc này, ngươi vẫn có sức hấp dẫn thu hút trẫm.” Lời này Trúc Dạ Thanh nói nhẹ nhàng bâng quơ, chính là cuối cùng, ánh mắt lại lộ ôn nhu, Ninh Băng cảm thấy chính mình là nhìn lầm rồi.
“Kia, ta……” Ninh Băng không biết muốn nói cái gì đó.
“Ngươi cứ an tâm mà sống thoải mái, những việc khác, không cần suy nghĩ nhiều.” Trúc Dạ Thanh là như thế này tổng kết.
“Còn có một sự kiện……” Ninh Băng vội vàng nói.
“Cái gì?”
“Nương ta nàng ấy… vương thượng, ngài có thể nghĩ biện pháp đem nương ta từ phủ Thừa Tướng trộm mang ra ngoài hay không?” Ninh Băng nói chuyện vĩnh viễn là như vậy, trộm, có hắn mới nghĩ ra được.
“Hảo, ta sẽ dàn xếp hảo Ninh phu nhân.” Trúc Dạ Thanh không biết đây là đại sự gì, chính là ý tưởng trộm người này của Ninh Băng cũng không sai.
“Tốt lắm, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước.” Trúc Dạ Thanh nói xong đứng dậy định rời đi.
“Còn có, khi không có những người khác, bảo ta Thanh……” Lại ôn nhu cười, ôn nhu hôn nhẹ vào má Ninh Băng, vương thượng đại nhân thản nhiên bước đi……
Ninh Băng có chút há hốc mồm, sự tình có phải rất thuận lợi hay không, có như vậy thôi ư? Hắn một chút phản ứng cũng không có, cũng không trừng phạt ta, còn hướng ta cười, còn thân mặt ta, càng quỷ dị hơn là bảo ta gọi hắn “Thanh”. Ninh Băng cảm thấy một trận mơ hồ, không phương hướng …