Chương 64
“Các ngươi đi xuống.” Trúc Dạ Tuần cùng Lý Lâm đến thiên lao gặp được người muốn gặp, liền cho ngục tốt lui ra.
“Vâng.” Ngục tốt cẩn thận lui xuống.
“Cháu ngoại trai, ngươi tới thăm cậu ngươi? Có lòng tốt như vậy?” Vốn nên tức giận, người kia thấy Trúc Dạ Tuần còn có tâm tình thoải mái trêu chọc.
“Ta không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa, vương huynh mất tích, có phải cùng ngươi có quan hệ hay không?” Trúc Dạ Tuần nhìn chằm chằm vào người được coi như là cậu của mình.
“Ngươi cảm thấy thế sao, ta ở thiên lao, có thể làm cái gì?” Người nọ âm trầm cười lạnh.
“Đừng đùa giỡn đa dạng với ta.” Trúc Dạ Tuần kích động giơ lên thanh kiếm trong tay.
“Thiếu kiên nhẫn như vậy, thật sự là đồ vô dụng, dựa vào cái gì đồ vô dụng như ngươi cũng có thể là Vương gia, cũng có thể kế thừa vương vị quyền lợi, hừ.” Người nọ không có gì sợ hãi, ngược lại nói năng lỗ mãng.
“Ta đã điều tr.a qua, ngươi còn có một lực lượng thần bí chưa bị triều đình thu phục, ta nghĩ, lần này vương thượng mất tích, cùng ngươi thoát không được can hệ.” Lý Lâm bắt lấy tay cầm kiếm của Trúc Dạ Tuần, nhìn gần người nọ.
“Mao đầu tiểu tử không xứng nói chuyện với ta.”
“Đừng quên chính là mao đầu tiểu tử này đã đưa ngươi vào thiên lao, ngươi không nói cũng biết, vốn vương thượng niệm tình người thân, không thương tổn ngươi cùng tử nữ, hảo hảo an trí cuộc sống về sau cho bọn họ, mà nay, Lý Lâm ta, có bản lĩnh cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, hơn nữa, muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến bọn họ tắt thở.” Ánh mắt Lý Lâm không có độ ấm gì nói chậm rãi từng chút một.
“Ngươi này tiểu nhân ti bỉ, ngươi dám.” Người nọ hiển nhiên có chút kích động.
“Ngươi tốt nhất nên tin tưởng lời nói của ta, Lý Lâm, có nhiều thủ đoạn, ngươi hẳn là tối rõ ràng mới đúng.” Lý Lâm nhìn thẳng vào người đã có chút dao động kia.
“Trúc Dạ Thanh hiện tại ở nơi nào ta cũng không rõ ràng, cái người che giấu thế lực kia cũng không hoàn toàn chịu chỉ huy của ta, bất quá, trong vòng ba ngày, bọn họ nhất định sẽ có tin tức cho các ngươi, Trúc Dạ Thanh tạm thời không có việc gì, đến lúc đó các ngươi chỉ có thể dựa theo chỉ thị bọn họ mà làm việc.”
“Ngươi không phải không có phương pháp liên hệ bọn họ, tốt nhất không nên ép ta.” Lý Lâm không dễ dàng liền tin tưởng lời nói của người này.
“Hiện tại cao thấp trong Minh Nguyệt quốc ai chẳng biết ta bị giam vào thiên lao, ngươi cho là phương pháp liên hệ trước kia còn có thể hữu hiệu sao? Chờ tin tức bọn hắn, các ngươi chỉ còn mỗi con đường này thôi.”
“Mục đích bọn họ bắt đi vương thượng là gì?” Lý Lâm lại hỏi.
“Mục đích của ta là muốn làm vương, nhưng còn người kia, ta thật sự không biết, hắn giống như chỉ là đối với Trúc Dạ Thanh cảm thấy hứng thú mà thôi.”
“Ngươi tốt nhất không có giấu diếm gì, nếu không, ta cam đoan cho ngươi sống không bằng ch.ết.” LÝ Lâm ngoan độc nói, rồi kéo Trúc Dạ Tuần còn đang kích động ra khỏi thiên lao.
“Ngươi buông, để cho ta chém ch.ết hắn.” Trúc Dạ Tuần vẫn còn rất phẫn nộ.
“Hiện tại đem hắn thiên đao vạn quả, vương thượng cũng không thể về ngay, Vương gia, bình tĩnh một chút.”
“Nhưng mà vương huynh hắn……” Trúc Dạ Tuần có chút nói không được, hắn không dám tưởng tượng ca ca chính mình hiện tại đang trải qua cái gì.
“Tuần, không có việc gì, ta nhất định sẽ tìm được vương thượng, ta cam đoan.” Lý Lâm chỉ có thể ôm lấy người trước mắt, làm cho hắn tỉnh táo lại.
“Ngươi cam đoan?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy an tâm một chút, thanh âm Lý Lâm lúc này giống như có ma lực.
“Ta cam đoan.” Lý Lâm nhìn vào mắt Trúc Dạ Tuần nhẹ nhàng nói.
Trúc Dạ Tuần tuỳ ý chính mình bị nam nhân này ôm, lúc này ôm ấp làm cho hắn an tâm.
“Chúng ta hiện tại nên làm cái gì?” Một hồi lâu, Trúc Dạ Tuần phát hiện mình vẫn còn bị Lý Lâm ôm, nhất thời cảm thấy xấu hổ, có chút không được tự nhiên hỏi Lý Lâm.
“Chờ.”
“Ngươi thật sự tin tưởng lời nói của tên hỗn đản kia?”
“Hắn đã cùng đồ mạt lộ, tử nữ là hy vọng của hắn, hắn sẽ không dám chọc giận ta làm cho hắn tuyệt hậu, chúng ta cứ chờ.” Lý Lâm nhìn phương xa, ánh mắt sắc bén.
“Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.” Trúc Dạ Tuần lúc này cũng không có biện pháp nào.
“Chúng ta đây phải đi đến chỗ Ninh Băng, ta muốn biết tình huống của hắn, vương huynh không thấy, ta không biết hắn có thể chống đỡ hay không.” Trúc Dạ Tuần vẫn là lo lắng cho Ninh Băng.
“Ngươi đi tới chỗ Băng Vương gia, ta muốn đi Long Các Điện, chờ tin tức.”
“Ở nơi nào chờ đều giống nhau, những người đó ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, tin tức sẽ không truyền cho người khác, chúng ta ở đâu, tin tức sẽ được truyền đến đó.” Trúc Dạ Tuần không hiểu được vì sao Lý Lâm nhất định phải đi Long Các Điện, nói thật ra, lúc này, hắn không muốn cùng người này tách ra, có y ở đây, hắn mới an tâm một ít.
“Kia, được rồi.” Lý lâm thoả hiệp, y không có biện pháp chống lại kỳ vọng trong mắt Trúc Dạ Tuần.
Trên đường đi, hai người ở trong xe ngựa đều không có tiếng động, đều tự trầm mặc.
“Ta đi xem Ninh Băng, chỉ là sợ hắn lo lắng quá độ, đối vương huynh mà nói, hắn là người tối trọng yếu, vương huynh không ở đây, ta không thể để cho hắn có việc gì.” Trúc Dạ Tuần đột nhiên thấp giọng nói.
“Đối với ngươi mà nói, hắn cũng rất trọng yếu, không phải sao.”
“Ngươi……” Trúc Dạ Tuần không nghĩ tới Lý Lâm nói ra như vậy, ánh mắt mở rất lớn, nháy mắt lại ủ rũ xuống.
“Ta thừa nhận, trước đây ta đối Ninh Băng từng có cảm tình, nhưng mà hiện tại, hiện tại……”
“Hiện tại cái gì?” Lý Lâm truy vấn, trong mắt có một tia hy vọng.
Trúc Dạ Tuần cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy nhắm ngay môi Lý Lâm, hôn xuống.
Lý Lâm kinh ngạc không biết phản ứng như thế nào, sau đó môi Trúc Dạ Tuần đã rời khỏi.
“Này……” Lý Lâm chỉ có thể nhìn người trước mắt nói ra một chữ.
“Hiện tại, hiểu được?” Trúc Dạ Tuần gian nan nói xong, vì tình cảm này nhận ra quá khó khăn, ngay tại thời điểm rời khỏi thiên lao, hắn đột nhiên hiểu được, đã biết mấy ngày nay cảm giác quái dị đối với Lý Lâm là cái gì, chỉ là hắn vẫn không muốn nhìn thẳng vào nó.
“Khi nào thì bắt đầu, ngươi……” Lý Lâm có chút mừng như điên, còn tưởng rằng vẫn cứ tiếp tục chờ đợi như vậy.
“Ngươi cái gì mà ngươi, dù sao chính là như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta……” Trúc Dạ Tuần có chút quẫn bách, không biết làm như thế nào biểu đạt tâm tình của mình.
“Đứa ngốc, ta còn nghĩ đến, phải chờ đợi cả đời.” Lý Lâm đột nhiên ôm chặt lấy người mà y mong nhớ ngày đêm, trên tay cũng dùng thêm lực đạo.
“Khụ khụ, ngươi này, nhẹ một chút a, thiếu chút nữa siết ch.ết ta.” Một hồi lâu Trúc Dạ Tuần mới giãy ra khỏi ôm ấp của Lý Lâm.
“Vương gia, không có việc gì đi, thế nào, ta dùng lực quá lớn, thật có lỗi.” Lý Lâm có chút khẩn trương.
“Cái kia, đừng kêu Vương gia, bảo ta Tuần đi.”
Lý Lâm cho Trúc Dạ Tuần một khuôn mặt cười thật tươi.
“Cười thật ngốc.” Trúc DẠ Tuần nhỏ giọng nói, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười.
Hai người tươi cười cũng liền dừng lại trong chớp mắt, đồng dạng tâm sự lại làm cho bọn họ mây đen giăng đầy, ánh mắt giao hội lẫn nhau, cho đối phương thêm tin tưởng.
“Vương gia, Lý đại nhân, các ngươi đã quay lại a.” Xe ngựa Trúc Dạ Tuần cùng Lý Lâm vừa mới dừng ở cửa Băng Viên, Kinh Lan liền khẩn trương đi đến bên cạnh hai người.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Hai người lúc này cũng rất đỗi khẩn trương.
“Người bắt đi lão đại, đưa tới tờ giấy.” Kinh Lan vừa nói, vừa lấy ra tờ giấy đưa cho hai người xem.
“Bọn họ rốt cuộc muốn cái gì?” Trúc Dạ Tuần gắt gao siết chặt tờ giấy trong tay.
Ý muốn trên tờ giấy biểu đạt rất rõ ràng, muốn một mình Ninh Băng mang theo ngân lượng đi đổi Trúc Dạ Thanh về.
“Mục đích của bọn họ không chỉ là ngân lượng, nhưng vì sao lại là yêu cầu kỳ quái như thế này, vì sao lại là Ninh Băng?” Trúc Dạ Tuần không rõ.
“Kinh Lan, lúc các ngươi ở ngoài cung, từng đắc tội người nào sao?” Lý Lâm hỏi.
“Không có a, đắc tội người nào, đắc tội, không có a.” Vẻ mặt Kinh Lan lo lắng, không có rõ ràng.
“Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải cho Ninh Băng đi sao?” Kinh Lan không có chủ ý.
“Chuyện tờ giấy các ngươi có nói với Ninh Băng chưa?” Trúc Dạ Tuần hỏi.
“ Vẫn chưa, sợ hắn xúc động làm chuyện điên rồ.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta thương lượng trước đi, tạm thời đừng nói cho hắn biết.” Sắc mặt Trúc Dạ Tuần ngưng trọng.
“Người đưa tờ giấy đâu? Điều tr.a ra chưa?” Vẫn là Lý Lâm có vẻ bình tĩnh.
“Là một tiểu hài tử đưa tới, nói là có một thúc thúc bảo nó đưa, nhưng mà nó nói không thấy rõ diện mạo người nọ, bởi vì đội mặt nạ.” Kinh Lan thật nhụt chí.
“Cũng đúng, những người này không dễ dàng lộ ra diện mạo như vậy.” Lý Lâm lâm vào trầm tư.
Vài người sắc mặt ngưng trọng, các ảnh vệ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức cũng không thu hoạch được gì, Trúc Dạ Thanh, giống như là tự nhiên bốc hơi đi, không có bóng dáng.
Vài người lúc này đều lâm vào trầm tư, không có ai chú ý tới thân ảnh tránh ở cách đó không xa……